Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 43: Hình Vô Cực - Đại Bang Chủ




Trần Thất cũng là có cá tính, không tiếp tục lẫn trốn nữa mà sải bước đi lên đỉn,h núi...
Một người trẻ tuổi đang vỗ về linh thú, trên lưng là một cây cung đen nhánh kỳ dị, có chút giống như cười mà không cười nhìn Trần Thất, thản nhiên nói:
- Thương Lang Thần Cung - Hình Vô Cực lần này tới Trung Thổ chỉ vì muốn mở mang kiến thức về đạo sĩ học đạo pháp của Trung Thổ.

Mấy ngày trước ta có đánh nhau với Thái Hồ Bát Yêu Hoàng Tình Sơn Quân, Hắc Phong Sát của hắn quả thật có chút hơn người làm cho Hình mỗ cảm thấy chuyến đi Trung Thổ này thật không uổng phí.

Huynh đài có bản lĩnh thao túng hỏa nha vô cùng kỳ diệu, nghĩ tới hẳn là Tiêu Bình Nam huynh của Ngự Thú Trai rồi? Hình Vô Cực sẵn lòng xin chỉ bảo một chút.
Trần Thất lặng lẽ cười nói:
- Ta có phải Tiêu Bình Nam không, đối với ngươi mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, nếu ngươi đã hăng hái như thế, thì ta tiếp ngươi là được rồi.
Trần Thất đâu chịu cùng vị Hình Vô Cực của Thương Lang Hình Cung này coi trọng quy củ giang hồ gì đó? Hắn co hai bàn tay ở dưới sườn, sau đó đột nhiên đẩy ngang trước ngực, một luồng kình khí hình rồng màu vàng theo bàn tay tuông ra, vừa giáp mặt liền dùng chiêu sát thủ “Chân Long Pháo” lợi hại nhất của mình.
Hai mắt Hình Vô Cực sáng lên thân hình thon dài của hắn đột nhiên cong lại, sau đó bay vút lên trời.

Hình Vô Cực dừng giữa không trung, cây cung sau lưng rơi vào trong tay bằng thủ pháp vô cùng cao minh, ngay lúc hắn kéo cung ba mũi tên xanh lập tức xuất hiện từ hư không, lần này Hình Vô Cực cũng không nương tay mà bắn cả ba mũi tên ra, biến thành ba luồng ánh sáng màu xanh, hướng về phía luồng kình khí hình rồng.
Trần Thất vừa đánh ra Chân Long Pháo, liền đổi qua tâm pháp Hỏa Nha Trận, hai con hỏa nha cùng bay ra từ sau lưng hắn, đánh về phía con kền kền vẫn đang ngây ngốc đứng trên mặt đất, Trần Thất cũng tự mình bước đến tới bên cạnh con kền kền kia lật tay trái lên một đám chân hỏa xuất hiện bị hắn giương tay lên đánh ra.
Hình Vô Cực cũng không ngờ Trần Thất vậy mà có đấu pháp vô lại như vậy, trước khi ra tay là một tư thế không quan tâm tất cả mà liều mình, sau khi ra tay liền lập tức chuyển dời mục tiêu đi ám toán con kền kền mà hắn nuôi dưỡng.


Nhưng ba mũi tên của hắn đã rời cung, cây cung mà hắn đang dùng là một món pháp khí lợi hại của Thương Lang Thần Cung, mũi tên bay ra từ trên cung đơn thuần là pháp lực ngưng kết, mũi tên rời cung vẫn cần dùng toàn bộ tinh thần thao túng như cũ, căn bản là không thể phân tâm.

Hình Vô Cực cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thất để hai con hỏa nha đè con kền kền mà hắn yêu quý trên mặt đất, tên tiểu tử vô lại này còn thuận thế đánh một đám lửa vào bên trong cơ thể con linh thú hắn nuôi, một luồng hỏa lực nóng rực truyền đến lập tức cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và linh thú.
Đúng lúc này ba mũi tên mà Hình Vô Cực bắn r.a mới hung hăng đâm vào luồng kình khí hình rồng của Trần Thất.
Một chiêu xạ thuật này của Hình Vô Cực chính là tiễn thuật bí truyền của Thương Lang Thần Cung, tên là Thương Lang Thần Xạ.

Chỉ là tu vi của hắn không đủ, nếu không ba mũi tên này liền có thể biến thành con lang thần màu xanh xé rách tất cả đối thủ.

Mặc dù Hình Vô Cực chưa thể hóa hình chân khí nhưng ba mũi nên này vẫn ẩn chứa sức nổ vô cùng mạnh, vừa chạm vào kình khí hình rồng liền như long trời lở đất vang lên một tiếng nổ ầm ầm cực lớn.
Trần Thất chỉ cảm thấy cơ thể hơi chấn động một chút, kình khí Chân Long Pháo liên kết chặt chẽ với hơi thở của chính mình liền tiêu tan hơn một nửa.

Chẳng qua lúc này hắn đã đánh chân hỏa vào trong cơ thể của con kền kền Hình Vô Cực nuôi dưỡng, tâm tư buông xuống hơn phân nửa, vừa dùng thần niệm hai con hỏa nha của hắn liền thu lại đôi cánh co lại thành chân hỏa như hai đốm lửa, lần lượt bắn vào hai mắt của con kền kền.
Trần Thất còn phải đối phó với Hình Vô Cực chính mình không thể phân thần, liền để hai con hỏa nha hàng phục con kền kền này, hắn hít thở thật sâu một ngụm chân khí, kình khí của Chân Long Pháo tiêu tán đi lại một lần nữa ngưng kết lại, thậm chí còn chiếm đoạt thêm một phần nguyên khí của Thương Lang Thần Xạ, chỉ trong nháy mắt Trần Thất đã hồi phục sức chiến đấu đạt mức mạnh nhất.
Sau khi Hình Vô Cực bắn ra ba mũi tên, liền thở ra một hơi rơi từ trên không trung xuống đất, tu vi của hắn không đủ để cưỡi mây đạp gió, chỉ có thể đứng trên không trong thời gian ngắn.

Hắn thấy Trần Thất lại bày tư thế hai tay co về dưới sườn, trong lòng cũng sợ hãi.
“Tiểu tử này dùng chiêu thức gì mà lại mạnh mẽ bá đạo đến thế, vậy mà ngay cả Thương Lang Thần Xạ cũng có thể cắn nuốt được? Mấy ngày trước ta gặp Thái Hồ Bát Yêu liền ỷ vào Thương Lang Thần Xạ làm cho Hoàng Tình Sơn Quân không dám đuổi theo, mới có thể thong dong thoát thân.


Tên tiểu tử này nhìn sao cũng không cao minh đến thế, tại sao pháp thuật mà hắn dùng lại bá đạo đến như vậy?”
Con kền kền của Hình Vô Cực nuôi dưỡng kia bị hỏa nha chân khí đốt tới yêu khí đều sôi trào lên, đạo hạnh của nó không bằng Điểu Tiên Phong, càng thua xa Ưng Cửu Tiêu chỉ trong giây lát yêu khí trong cơ thể đều bị hỏa nha chân khí đốt sạch, sau đó chỉ cảm thấy trong đầu có thêm hai con hỏa nha từ trong không trung bổ nhào tới làm cho thần trí mơ hồ.
Trần Thất không phải là hạng thích dùng hư chiêu dọa đối phương, lực của Chân Long Pháo đã tích đủ lập tức thả ra.

Một luồng kình khí hình rồng màu vàng bay ra giữa trời, Hình Vô Cực chỉ có thể dùng Thương Lang Thần Xạ tiếp chiêu lần nữa...
Trần Thất thử qua một lần biết uy lực của Chân Long Pháo của mình và mũi tên màu xanh của đối thủ ngang nhau, liền không chần chờ mà dùng Thái Thượng Hóa Long Quyết, Chân Long Pháo liên tục đánh ra, ngay lúc hắn đánh ra chiêu Chân Long Pháo thứ mười hai, Thương Lang Thần Xạ của Hình Vô Cực đã khó có thể tiếp tục, hắn hít thở thật sâu một hơi chân khí, đột nhiên bày ra thân pháp mượn uy lực của Chân Long Pháo một đường bay xuống núi.
Trần Thất muốn đuổi đánh nhưng thấy cao thủ trẻ tuổi của Thương Lang Thần Cung này có thân pháp giống như cưỡi gió vút qua liền bay xa hơn vài chục trượng, Chân Long Pháo của chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ra ngoài mười- hai mươi trượng, cũng chỉ có thể dừng tay mà thôi.
Con kền kền kia của Hình Vô Cực bị hai con hỏa nha của Trần Thất diệt hết thần hồn, lúc này cũng biến hình thành công, biến thành một con quạ kì quái có chút xấu xí cứ kêu cúc cu loạn cả lên, ngọn lửa cháy lên từ trên khe hở của lông vũ.

Trần Thất hô quát một tiếng, ba con hỏa nha này dưới sự thao túng của hắn đều biến thành chân hỏa giống như ngọn đèn ở giữa bầu trời, bị hắn lắc cơ thể một cái liền chui về bên trong ba khiếu huyệt lớn.
Mặc dù con kền kền của Hình Vô Cực nuôi dưỡng này có tu vi không bằng Điểu Tiên Phong nhưng cũng ngang bằng với Lý Mị Mị, lại thêm là dị chủng trời sinh cũng mạnh mẽ hơn một phần.

Nhiều hơn một luồng chân khí, Trần Thất lập tức cảm thấy hỏa nha chân khí có thay đổi nghiêng trời lệch đất, trong bảy mươi hai khiếu huyệt đều sinh ra một cảm giác nóng rực, hắn vận chuyển tâm pháp Hỏa Nha Trận một lần, sáu đám chân hỏa còn lại đều có thay đổi vi diệu.
Trong lòng Trần Thất khẽ động nén tâm thần vào bên trong đan điền đi xem trang sách vàng có ghi chép bài thần chú của Hỏa Nha Trận kia, quả nhiên thấy trên trang sách vàng này lại nhiều thêm một số chữ viết, lại là một bài tên là bài thần chú của Hỏa Vũ Tiễn, cách dùng pháp môn này giống với Chân Long Pháo đều là phóng chân khí ra, đánh lén kẻ địch nhưng lại có uy lực khác biệt.

Hỏa Vũ Tiễn này là dùng bài thần chú độc môn tế luyện chân hỏa, có thể xem như mũi tên mà phóng ra ngoài, nhìn có chút cùng loại với Thương Lang Thần Xạ mà Hình Vô Cực đã dùng, chỉ là mỗi cái có cách vận dụng chân khí khác biệt.
Trần Thất có được tâm pháp của Hỏa Vũ Tiễn, trong lòng có chút vui mừng, nghĩ thầm: “Uy lực của Chân Long Pháo mặc dù cực lớn, lại có thể ăn nuốt pháp lực của đối phương, nhưng tiêu hao cũng lớn, pháp lực chiếm đoạt được trong lúc đánh nhau với người khác không đủ bổ sung lại, ta có thể phóng ra nhiều nhất là mười hai mươi chiêu.

Hỏa Vũ Tiễn này ngược lại có chút giống với Phi Kiếm Tiên Gia trong truyền thuyết, trước khi chân khí trong chân hỏa còn chưa tiêu hao hết sạch toàn bộ, liền có thể thu lại Hỏa Vũ Tiễn vô cùng hiệu nghiệm lợi hại hơn mấy loại pháp thuật của Hòa Sơn Đạo rất nhiều.

Hơn nữa bây giờ ta đã đả thông bảy mươi hai khiếu huyệt, nhiều nhất có thể ngưng kết ra bảy mươi hai mũi tên, lúc đánh nhau phóng ra hết cho dù là ai thì cũng luống cuống tay chân.”
Trong lòng Trần Thất âm thầm nghĩ kĩ, liền dùng luyện đám chân hỏa của con kền kền Hình Vô Cực nuôi dưỡng mà hắn vừa mới thu phục, Hỏa Vũ Tiễn này chỉ cần là chân hỏa liền có thể dùng, ngược lại cũng không phân biệt là có thu giữ hỏa nha bên trong không, đương nhiên Hỏa Vũ Tiễn có thu giữ hỏa nha thì uy lực càng mạnh rất nhiều lần.

Trần Thất dùng con kền kền vừa mới thu phục này vận luyện thành Hỏa Vũ Tiễn cũng là muốn thử xem uy lực của con hỏa nha thứ ba.
Tâm pháp của Hỏa Vũ Tiễn cũng không hề phức tạp, cơ bản vẫn là một đạo Hỏa Nha Trận Chú tế luyện chân hỏa kia, chín miếng phù lục của Hỏa Nha Trận Chú tạo thành một đạo chân hỏa phù lục, chỉ cần điều chỉnh thêm một chút liền có thể để chân hỏa biến thành Hỏa Vũ Tiễn.

Lúc trước Trần Thất ngưng luyện ra chín đám chân hỏa, đã thành thạo Hỏa Nha Trận Chú cho nên chỉ dùng thời gian một nén hương liền thành thạo tâm pháp của Hỏa Vũ Tiễn luyện hóa con hỏa nha thứ ba vừa mới thu phục thành một mũi tên.
Trần Thất giơ tay chỉ một cái, Hỏa Vũ Tiễn này liền biến thành một luồng ánh sáng màu đỏ bay ra, nghe theo ý chỉ huy của hắn ở trên không trung vẽ ra từng đường từng đường ánh sáng màu đỏ bay loạn xạ khắp nơi đánh vào núi đá đá nát, xuyên qua cây cây nứt uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì Trần Thất suy đoán.
Trần Thất thử xong uy lực của Hỏa Vũ Tiễn này liền luyện hóa một lượt chân hỏa trong cơ thể, để bất cứ lúc nào cũng biến thành Hỏa Vũ Tiễn phóng ra.

Tâm pháp của Hỏa Vũ Tiễn này chẳng qua là một cách vận dụng pháp môn khác của Hỏa Nha Trận chú, chỉ cần thành thạo rồi liền không có trở ngại nữa lúc nào cũng có thể chuyển hóa chân hỏa.
Sau khi Trần Thất luyện hóa hết chín đám chân hỏa lại diễn thử từng cái từng cái một, vẫn là ba cây Hỏa Vũ Tiễn có chứa hỏa nha kia có uy lực mạnh nhất, sáu cây Hỏa Vũ Tiễn còn lại có uy lực yếu hơn cây Hỏa Vũ Tiễn yếu nhất trong ba cây Hỏa Vũ Tiễn có chứa hỏa nha tới mười lần.

Trần Thất lại không thấy kỳ lạ dù sao ba con hỏa nha hắn thu phục mỗi con đều có tu vi khác nhau, đều là đại yêu quái luyện thông rất nhiều khiếu huyệt, uy lực của chân hỏa bình thường không bằng mới là bình thường.

Trần Thất thu phục con hỏa nha thứ ba, lại có thêm tâm pháp Hỏa Vũ Tiễn, cực kỳ vừa lòng, thử luyện bản lĩnh mới xong liền thản nhiên đi xuống núi.

Trần Thất đi tới lưng chừng núi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút không yên, dáo dác nhìn xung quanh vài lần, cũng không thấy có gì khác thường, tuy trong lòng có chút hồ nghi đề cao cảnh giác, lại không tìm thấy chỗ nào đáng nghi.
Ngay lúc Trần Thất rời khỏi ngọn núi này, mới có một người đàn ông cả người mặc trang phục màu đen, lách mình từ phía sau một hòn đá cực lớn ra, ở đằng sau lưng hắn chính là Lý Mị Mị đang đi theo Trần Thất.

Lý Mị Mị vô cùng kính sợ vị người đàn ông áo đen này, nhìn thấy Trần Thất đi xa không thấy bóng nữa mới nhỏ giọng nói:
- Bang chủ, ngài đã quyết định phát tán tin tức của Trần Thất ra bên ngoài sao?
Người đàn ông áo đen lặng lẽ cười nói:
- Bang Trúc Chi cần phải có người trên quan trường giúp đỡ mới có thể tiếp tục tồn tại.

Ngươi nói ta phải làm sao?
Lý Mị Mị suy cho cùng là có chút không đành lòng, nhưng nàng biết tâm tư của vị Đại bang chủ bang Trúc Chi dứt khoát biết bao, căn bản là sẽ không bị nàng thuyết phục.

Bộ dáng Lý Mị Mị muốn nói lại thôi lọt vào trong mắt của người đàn ông áo đen, ông ta hơi mỉm cười bỗng nhiên nói:
- Mị Mị ngươi có phải là không nỡ? Cùng với thiếu niên này có mấy phần tình cảm?
Lý Mị Mị miễn cưỡng cười một tiếng, đang muốn giải thích, người đàn ông áo đen đã nhàn nhạt nói:
- Ta hiểu rõ suy nghĩ của ngươi rồi, nếu đã như vậy… Thì ta tiễn ngươi lên đường vậy!
Lý Mị Mị sợ hãi mặt biến sắc, vội lấy thanh Miễn đao Trần Thất tặng ra, nhưng người đàn ông áo đen chỉ đưa tay tóm một cái liền nắm được thanh Miễn đao trong tay của Lý Mị Mị, một tay khác của hắn chậm rãi đánh ra, trúng ngay giữa ngực của Lý Mị Mị....