Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 56: Dời Khiếu Chuyển Huyệt




Thân người và thân rồng đều giống nhau, cùng là trời sinh có ba trăm sáu mươi năm chỗ khiếu huyệt, cho nên Trần Thất tu luyện Thái Thượng Hoa Long quyết cũng không bị trở ngại.

Dựa theo Chân Long Khiếu Huyệt đồ, tu luyện khiếu huyệt toàn thân, làm từng bước, tiến hành theo mà dần dần tiến bộ lên.
Có điều tuy rằng hỏa nha trời sinh là dị chủng nhưng lại chỉ có bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, so với thân người thì ít hơn hai trăm chín mươi ba chỗ khiếu huyệt, cho nên Hỏa Nha trận không tu luyện được những khiếu huyệt dư thừa trên thân người.

Trần Thất còn tưởng rằng trong số bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu này, chỗ nào cũng phải hàng phục một con hỏa nha thì Hỏa nha tâm pháp mới có thể tiến bộ tiếp.

Tới lúc đó, mới có thể luyện thông những khiếu huyệt còn lại, rèn luyện đến mức thân thể nhẹ nhàng, có thể vỗ cánh bay lượn.
Nhưng trong một lần ngẫu nhiên luyện công, Trần Thất chợt phát hiện có một chỗ khiếu huyệt bỗng nhiên di chuyển, lúc ấy hắn rất tò mò, thế là liền vận Hỏa Nha trận tâm pháp.

Khi chỗ khiếu huyệt này chuyển dời đến một chỗ hỏa khiếu thì phần hỏa khiếu mà khiếu huyệt kia chuyển tới lập tức xảy ra biến hóa kỳ dị, sau nhiều lần suy xét, Trần Thất mới ngộ ra được bí mật tu luyện tầng tu vi đó của Hỏa Nha trận.
Thì ra đối với Hỏa Nha trận, sau khi luyện thông bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu thì cần đem những khiếu huyệt còn lại chuyển cả vào trong bảy mươi hai chỗ hóa khiếu này, lấy phương pháp như vậy để rèn luyện những khiếu huyệt mà trên người những hỏa nha này không có.

Nguyên nhân trong Hỏa Nha trận phải lấy loại cầm điểu mới có thể thu phục luyện hóa thành hỏa nha cũng là bởi vì khiếu huyệt trong cơ thể những sinh linh khác không giống với cầm điểu, tế luyện lên quá mức phức tạp.
Sau khi Trần Thất tìm hiểu được điều kỳ diệu này thì ngày nào cũng nghiên cứu, cuối cùng cũng chuyển dời được mấy chỗ khiếu huyệt tới các hỏa khiếu tương ứng.

Trừ bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu đã luyện công ra thì còn lại hai trăm chín mươi ba chỗ khiếu huyệt, chung quy lại, trong mỗi một chỗ hóa khiếu cần phải di dời ba năm khiếu huyệt bình thường vào, nhưng mà khi di chuyển cũng phải cực kỳ chú ý, sai lầm một bước thôi cũng không được.
Trần Thất tìm hiểu rất nhiều ngày nhưng cũng chỉ có thể luyện thông một chỗ, chuyển dời năm chỗ khiếu huyệt vào trong đan điền, tu vi Hỏa Nha trận đã lâu không có đột phá bỗng đột nhiên tăng mạnh.

Trần Thất chỉ nghĩ ngày hôm đó nhàn rỗi, thanh nhàn, nhưng lại không biết hắn lười nhác qua ngày như vậy sẽ bị người ta nhìn không thuận mắt.

Ngày hôm đó, ở ngoài Tiểu Phái thành, một đoàn nhân mã đột nhiên chạy tới, cầm đầu là tên yêu quái đầu hổ thân người cùng hơn trăm thuộc hạ, có người có yêu, mười phần hỗn độn, thậm chí trong đó còn có lác đác mấy con dã thú.
Khi con yêu quái đầu hổ dẫn theo đám thuộc hạ đến bên ngoài Tiểu Phái thành thì lập tức vận trung khí, quát bảo người trong thành phải cống nạp chút đồ ăn béo tốt ra.

Trần Thất cũng bởi vì tò mò mà lên đầu tường nghe xong một hồi, thấy con yêu quái đầu hổ này chỉ đòi lấy đồ ăn, cũng không phải trâu béo lợn béo gì, đang lúc suy nghĩ thì bỗng nhiên có Đô Úy đi tới, cười lạnh một tiếng nói:
- Đây là Bạch Ngạch Sơn Quân ở gần đây, đến để đòi đồ ăn, ngươi đi ra ngoài tiến cống đi, dẫn theo cả những người này nữa.
Khi Trần Thất quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười người nam nữ quần áo lấm lem, người già trẻ con đều có, rất cả đều bị trói hai tay, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Có một số người trong lòng tuyệt vọng, khóc sướt mướt, hoặc là bùi ngùi thở dài, hoặc là điên điên khùng khùng, hiển lộ hết mọi thái độ đau khổ.

Lúc này Trần Thất mới hiểu được, thì ra yêu quái đầu hồ bên ngoài kia đang đòi người sống về ăn.
Sau khi hắn thấu rõ điều ấy, ánh mắt nhìn về phía Đô Úy kia không có chút hảo cảm nào, thầm nghĩ: “Đồ vô liêm sĩ, lại bảo ta đi ra cống nạp người, chỉ sợ là muốn cống nạp cả ta nữa luôn.

Có khác nào dùng bánh bao thịt đánh lão hồ, một đi không trở lại...”
Trong lòng Trần Thất tính toán một phen rồi bỗng nhiên tươi cười sáng lạn, cũng không nói quanh co, quát một tiếng:
- Đúng lúc đang muốn khoe chút vốn liếng trước mặt các vị huynh đệ, chuyện này cứ để ta.
Hắn ngang nhiên dẫn theo những người này ra khỏi Tiểu Phái thành, vừa mới dẫn người ra tới cửa thành thì chợt nghe thấy cửa thành sau lưng lập tức đóng lại, dứt khoát hạ khóa, hiển nhiên những điều vừa rồi hắn nghĩ không sai chút nào, những người này muốn dâng cả hắn lên cho lũ yêu quái kia làm thịt.

Trần Thất cũng không thèm để ý, tầm nhìn của hắn giờ đây cũng khá cao rồi, trong lòng tự có mưu tính.
Cửa thành Tiểu Phái vừa đóng lại, những con người quần áo tả tơi lập tức run rẩy toàn thân, bị dọa đến mức không thể tự khống chế, Trần Thất mỉm cười, quát:
- Nếu như các ngươi làm thủ hạ của ta, ta sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sống, nếu như không chịu thì ta cũng mặc kệ.
Những lời nói đó của Trần Thất ẩn chứa rất nhiều diệu đế, nó là Kim Cương Tam Muội Pháp mà hắn tìm hiểu ra được trong “Đại
Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh”.

Tuy rằng hắn không thể khiến quyển kinh văn ấy vào thấm nhuần vào trí óc những con người này chỉ bằng một câu quát tháo nhưng cũng có thể khiến cho bọn họ hiểu ra rất nhiều điều.
Đời người làm gì có ai không sợ chết?
Những người này tuy biết vận mệnh của mình sớm đã được định đoạt, sẽ bị yêu quái đầu hổ bắt đi nhắm rượu, nhưng thấy Trần Thất tự dưng nói sẽ cứu bọn họ, bọn họ lập tức cùng nhau quỳ xuống, đau khổ cầu xin hắn.
Trần Thất phá lên cười, Kim Cương Tam Muội Pháp khẽ chuyển, tòa cổ tháp trong đan điền kia liền phóng ra một đạo kim quang, trút xuống một cái, trên người những nam nữ này lập tức phủ lên một tầng kim quang, khắp cả người có rất nhiều kinh văn lưu động.

Trần Thất tiếp tục lắc mình một cái, cổ tháp lập tức hút những người này vào.

Binh sĩ các doanh trại đứng trên đầu tường thành Tiểu Phái kia nhìn thấy tên thiếu niên vô danh này lại có pháp lực tầm cỡ như vậy, hai mặt nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ
Trần Thất không hề lấy binh khí, chỉ lúc lắc người rồi tiến lên.

Ban đầu con yêu quái đầu hổ này thấy có nhiều người đi ra như vậy thì lập tức ch.ảy nư.ớc miếng, nhưng không ngờ sau khi Trần Thất nói một phen, những người này đều quỳ xuống, lúc sau lại bị tên thiếu niên này làm cho biến mất.


Yêu quái đầu hổ này tuy rằng chiếm được một chỗ sơn tràng, cũng có chút thuộc hạ dưới trường, nhưng dù sao cũng là tự học thành tài, không hiểu được quá nhiều pháp thuật, nhìn thấy cảnh này đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó thì cực kỳ xấu hổ, mở miệng quát:
- Tên tiểu tặc kia, ngươi làm bữa ăn mà ta chờ biến mất rồi sao? Bạch Ngạch Sơn Quân ta đây là Võ Úy lục phẩm mà thái thú Thiên Đô quận Triệu Mãn Trà đích thân sắc phong, lĩnh binh cả một vạn binh.

Chuyện Tiểu Phái thành cung cấp nuôi dưỡng quân của Bạch Ngạch ta chính là định chế, sao ngươi dám vi phạm?
Trần Thất phá lên cười mắng:
- Ta chính là võ quan mới tới của Tiểu Phái thành, tuy rằng được phong chức quan, nhưng dưới trướng lại không binh lính, đang muốn đem đám người mà ngươi dẫn tới này về để ta quản thúc.
Trần Thất đi sát lại gần rồi đột nhiên thủ hai tay dưới sườn, sau đó mạnh mẽ đẩy ra, phát ra một chiếc Chân Long Pháo.
Yêu quái đầu hổ ngay cả biến hóa cũng chưa hoàn toàn, pháp lực tất nhiên là không quá cao minh, so với cảnh giới của tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo còn yếu hơn một chút, cũng không có pháp lực gì.

Cũng là bởi vì hắn trời sinh thân quái, là mãnh thú, cho nên mới có bản lĩnh đó, một thân võ nghệ còn cao minh hơn so với những hào khách giang hồ tầm thường, đã thu phục được rất nhiều yêu quái, lưu dân, làm mãnh thú trong núi lâu ngày rồi tự trở thành đại vương một vùng.
Yêu quái đầu hổ không thể chống đỡ được Chân Long Pháo này của Trần Thất, âm thầm tức giận tên nhóc này lại dám động thủ với hắn, thế là vội hổ gầm một tiếng, lấy ra một tấm chắn từ sau lưng rồi chặn trước ngực, muốn cản lại Chân Long Pháo của Trần Thất.
Thái Thượng Hóa Long quyết của Trần Thất bá đạo cỡ nào? Chỉ vẻn vẹn một tấm thuẫn bài tinh thiết là có thể chống đỡ? Một luồng kình khí hình rồng xuyên qua, lập tức đánh nát tấm chắn của con yêu quái đầu hổ, ngay cả người cũng nuốt, cả vào, đến cả cặn xương cốt cũng không nhổ ra.
Trần Thất gi.ết ch.ết con yêu quái đầu hổ chỉ sau một đòn, trong lòng sảng khoá vô cùng, lập tức hét lớn một tiếng:
- Các ngươi còn không mau đầu hàng, hay là lại muốn tìm chết? Bạch Ngạch Sơn Quân đã bị ta gi.ết ch.ết rồi, các ngươi mà còn dám chống đỡ thì cũng chỉ có kết cục như vậy thôi.
Trần Thất vừa phát uy, yêu quái cùng lưu dân dưới trướng Bạch Ngạch Sơn Quân đều chạy tứ tán mọi nơi, bọn họ bị Bạch Ngạch Sơn Quân thu phục cũng là vì hắn ỷ mạnh, rất nhiều lưu dân lúc trước còn là đồ ăn của Bạch Ngạch Sơn Quân, nào có tâm tư chiến đấu? Chỉ có những còn dã thú thành tinh kia là không quan tâm gì mà nháo nhào xông lên, chuẩn bị cắn xé.
Trần Thất quát một tiếng, cùng lúc thả cả ba con hỏa nha ra, ba con hỏa nha này đều có tu vi luyện khí nhập khiếu, cũng chính là con kền kền mà Trần Thất đoạt được từ tay Thương Lang thần cung Hình Vô Cực, còn lại đều là đại yêu biến hóa hình người, yêu khí tận trời, lập tức khuất phục toàn bộ con yêu quái, lưu dân, dã thú này.

Những yêu quái cùng lưu dân muốn bỏ chạy kia đều bị hỏa nha vỗ cánh trên không trung đánh lăn loạn đầy đất, những dã thú thành tinh muốn xông lên chém giết cũng bị yêu khí của ba con đại yêu này dọa ngã, người nào người nấy thân nhũn gân mềm, không thể nhúc nhích.
Trần Thất vừa mới dùng dao mổ trâu cắt tiết gà đã đánh chết Bạch Ngạch Sơn Quân, làm cho thủ hạ của hắn phải kinh sợ, trong lòng cũng tự đắc ý.
Hắn nhìn chung quanh, nhìn một hồi lâu, lúc này mới búng ngón tay, bảy đoàn mầm móng chân hỏa bay ra, rơi vào trên người bảy con yêu quái rất có linh tính, cầm điểu biến hóa.


Mầm móng chân hỏa bá đạo tuyệt luân, sau khi vào cơ thể thì lập tức đốt trụi yêu khí của bảy con yêu quái cầm điểu biến hóa này, những yêu quái này có tu vi rất yếu, thậm chí còn chưa luyện thông được mấy chỗ khiếu huyệt, chỉ hơi có chút yêu khí mà thôi.

Sau khi bị hỏa nha chân khí khẽ đốt thì không cần Trần Thất phải động tay chân nữa, tự khắc thần thức ảm đạm, bị Trần đại đương gia khống chế từ xa.
Chỉ sau nửa canh giờ, Trần Thất gào thét một tiếng, lập tức có bảy con hỏa nha cùng nhau bay lên, chỉ là bảy con hỏa nha này còn lâu mới có thể so sánh được với Điểu Tiên Phong, Ưng Cửu Tiêu, còn có kền kền mà Thương Lang thần cung Hình Vô Cực nuôi dưỡng.

Nhưng Trần Thất cũng không để ý, những yêu quái cầm điều hóa thân này ít nhiều cũng có chút tu vi, tuy ngay cả đạo hạnh biến hóa thân người cũng chưa có nhưng chung quy lại thì vẫn cường thịnh hơn nhiều so với cẩm điểu thông thường.
Cả bảy con hỏa nha này đem so ra vẫn còn yếu ớt hơn rất nhiều so với một con bất kỳ trong ba con ban đầu nhưng Trần Thất vẫn là cảm thấy hỏa nha chân khí của mình lại có tiến cảnh.

Tuy còn lâu mới tới được trình độ luyện hóa khiếu huyệt quanh thân, biến hóa Hỏa Nha trận thần, có thể bay lượn vạn dặm, nhưng lại làm cho Hỏa Nha trận tâm pháp của hắn mạnh thêm một hai phần như vậy, ước chừng sánh được với công sức hắn thổ nạp mấy tháng.
Trần Thất thu bảy con hỏa nha này, lại tiếp tục lắc người, thả ra pháp lực tòa cổ tháp trong đan điền, chỉ với một đạo kim quang chụp
xuống là trên người những yêu quái, lưu dân, dã thú này đều phủ một tầng kinh văn kim quang mơ hồ bay lượn.

Những yêu quái, lưu dân, dã thú này bị Trần Thất đánh vào một quyển kinh văn “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh”, khí chất lập tức thay đổi, con người cũng trở nên hiền hoà hẳn lên.

Trần Thất cũng mặc kệ, lại tiếp tục lắc người, thu những yêu quái, lưu dân, dã thú này vào trong cổ tháp, sau đó mới quay về ngoài cửa thành Tiểu Phái thành.
Trần Thất cũng không gọi mở cửa thành, chỉ cho mười con hỏa nha mà mình luyện thành bay ra.

Ở giữa không trung hóa thành mười quả cầu lửa nóng cháy, dương oai diễu võ một vòng trên đầu thành Tiểu Phải, Đô Úy kia thấy vậy thì vội vàng chỉ huy binh lính dưới trướng mở cửa thành Tiểu Phái thành ra.