Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 66: Tiểu Phái Tân Chủ Linh Thứu Thánh Sứ




Trần Thất mới thu phục được hai mươi con hỏa nha, tính cả mười con thu phục được lúc đầu, cả thảy được ba mươi con.

Trong đó có Điểu Tiên Phong, Ưng Cửu Tiêu, kền kền Thương Lang Thần Cung Hình Vô Cực nuôi dưỡng, Dã áp tinh linh Mao đại vương, hỏa nha được luyện hóa từ năm con diều hâu đại vương là tu vi cao thâm nhất, đã đều có thể tu luyện pháp thuật Hỏa Vũ Tiễn.
Nhất là Dã áp tinh linh Mao đại vương, tự mình lĩnh ngộ pháp thuật Vạn Tiễn Như Mưa, có liên hệ với tâm pháp Hỏa Vũ Tiễn, tu luyện môn pháp Hỏa Vũ Tiễn làm cho tâm pháp Vạn Tiễn Như Mưa của hắn cao hơn mấy tầng, còn lại bốn con là Điểu Tiên Phong, Ưng Cửu Tiêu, diều hâu đại vương, kền kền, bởi vì công lực thâm hậu, tu luyện pháp thuật Hỏa Vũ Tiễn cũng thuận buồn xuôi gió, chỉ trong một canh giờ đã thuần thục.
Trần Thất tổn hao một chút thời gian, truyền thụ pháp thuật Hỏa Vũ Tiễn cho năm con hảo nha mạnh nhất, đợi đến khi năm con hỏa nha hóa thành cường đại yêu quái, cũng cùng tập luyện loại pháp thuật này, lực sát thương của hắn khi cùng người giao đấu ít nhất cũng tăng vọt gấp ba.
Về hai mươi lăm con hảo nha còn lại, tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể học pháp thuật này, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn một hai mũi tên thôi, Trần Thất cảm thấy không quá hữu dụng nên chưa vội truyền thụ.
Trần Thất ở trong tòa thành nhỏ này tu luyện, Bức Cát sắp xếp lại thu hoạch lần này, Bức Nghênh và Bức Bối vận chuyển hang ổ của Dã áp tinh linh mao đại vương, vàng bạc tích trữ, binh khí các loại trở về.
Chờ Trần Thất truyền thụ Hỏa Vũ Tiễn cho năm con hỏa nha xong, lão Bức Cát đã chuẩn bị xong mọi chuyện rồi, đến báo cáo cho Trần Thất.

Trần Thất thấy lão già này quả nhiên có chút được việc, trở thành tạp vụ cũng rất tốt liền khích lệ vài câu, dặn dò một phen, giao cho Bức Cát mang theo vài người ở lại đây, còn mình dẫn theo năm trăm người về huyện lị Tiểu Phái
Thái thú Triệu Mãn Trà của quận Thiên Đô chỉ quản lý chặt chẽ phủ Bản Long, phủ Đại Danh, phủ Trần Lưu, phủ Thiên Vận của mình, còn huyện lị còn lại chẳng hề để ý, cho nên Trần Thất quấy rồi ở đây cũng không ai quản thúc hắn.

Tám doanh đô úy của huyện lị Tiểu Phái thêm vào binh lực cũng không quá ba trăm, huống chi thủ hạ của Đô Uý đều là lính già trong quân, học sơ một chút võ nghệ, cho dù muốn ngăn cản hắn cũng là hữu tâm vô lực.

Nhưng tám doanh Đô Uý này, làm sao lại có tâm tư đi quan tâm những chuyện không đâu này?
Khi Trần Thất tới đầu quân, bọn họ hoàn toàn không thèm để ý, Trần Thất thu phục rất nhiều thuộc hạ yêu quái lai lịch không rõ ràng, bọn họ cũng chẳng quan tâm, Trần Thất chinh phạt núi Phù Lăng, bọn họ không nghe cũng chẳng hỏi.

Đợi đến khi Trần Thất mang theo rất nhiều yêu quái trở về, tám doanh Đô Úy này vẫn muốn giả câm giả điếc, Trần Thất cũng không nghĩ muốn buông tha cho họ.

Trần Thất ở trong núi Phù Lăng ngẫu nhiên hiểu được, tu luyện tâm pháp Hỏa Nha Trận cao thâm thêm một tầng, liền nhớ đến tướng sĩ tám doanh này.

Thời điểm hắn trở về huyện Tiểu Phái, trong lòng thầm nghĩ: "Võ nghệ của ba trăm tên lính già này cũng không tệ, lại quen thuộc với chiến trường, so với việc thu hàng năm trăm người khác còn có quy củ hơn nhiều.

Năm trăm bộ binh của ta có người, có yêu quái, già yếu cũng nhiều, tuy rằng truyền thụ một chút kinh văn cũng chưa thấy ai tu luyện thành công, còn không bằng những lão binh này.

Dù sao họ ở trong này coi như là bị quên lãng, sao ta không thu phục họ?"
Lá gan Trần Thất từ trước tới nay đều lớn, nghĩ gì làm nấy.
Hắn mong muốn làm "Đại trại chủ" cũng không phải ngày một ngày hai, hiện giờ đã có năm trăm thuộc hạ, còn có một chỗ "sơn trại", lòng nóng như lửa đốt, trong lòng cũng nổi lên ha.m muốn thu phục ba trăm lão binh này.
Hắn cậy bản thân cũng có chút thân phận, thong dong kêu mở huyện Tiểu Phái, cũng không nể mặt binh lính gác cổng thành, ra lệnh một tiếng, liền bắt giữ toàn bộ, khóa lại giữa đội ngũ của mình, dọc theo đường lớn tìm kiếm từng nhà của tám doanh binh lính.

Những binh lính này cũng không chịu được vất vả, tìm những căn phòng bị bỏ ở lại, huyện Tiểu Phái đã lâu không có chiến sự, lại không có giá trị tấn công cho nên phòng ngự cũng lơi lỏng.
Trần Thất lại là "nội tặc", chỗ nào có che giấu ai, hắn cũng biết rõ, cũng không cần phí nhiều tay chân đã bắt được ba trăm lão lính trong thành.

Tuy rằng cũng có vài đô úy võ nghệ hơn người, muốn dụng võ chống cự, nhưng hiện giờ Trần Thất phóng ra rất nhiều "chim chóc" rất nhiều, khắp nơi đều không che giấu được, bất kể ai muốn đào tẩu cũng đều bị những con hỏa nha này ngăn trở.

Nhất là năm con hỏa nha được Trần Thất truyền thụ tâm pháp Hỏa Vũ Tiễn, liên tục phóng Hỏa Vũ Tiễn đã bắn chết mấy người.
Chính ngày hôm ấy, thành Tiểu Phái đã tự đổi chủ, Trần Thất thu nạp ba trăm lão binh, cũng không hỏi họ có đồng ý hay không, chính là tuyên bố một tiếng: thành này đã rơi vào tay của ta, các ngươi đồng ý đầu hàng ta sẽ giữ được mạng sống, không muốn liền phanh thây nấu lên cho yêu quái ăn.

Thuộc hạ của Trần Thất đều là yêu quái, tính tình hoang dã còn chưa thuần hóa, nghe được ăn thịt người, miệng liền bóng nhẫy, nước miếng chảy ra.

Ba trăm lão lính đều là binh lính từng trải, lập tức cùng nhau quỳ gối, miệng nói chấp nhận quy thuận.

Dù sao họ rơi vào tay ai cũng đều là đánh giặc.

Rơi vào tay Trần Thất cũng vậy, không khác gì giúp Triệu Mãn Trà tạo phản.
Huống chi nếu không thuận theo sẽ thành mồi cho yêu quái, những người này làm sao mà chịu trở thành "đồ ăn" được?
Trần Thất thu được ba trăm lão binh của huyện Tiểu Phái, lại kéo Tuân Ngọc Tảo và ba đứa con gái của Bức gia, cùng một ít tiền của quân doanh rồi trở về núi Phù Lăng.
Tuân Ngọc Tảo vốn không biết Trần Thất vì cái gì mà phải làm như vậy, tiểu hồ ly này chỉ nói Trần Thất có kế khác nên cũng không thu thập đồ đạc này nọ.

Nàng gặp những con chim mới muôn hình dạng của Trần Thất tất nhiên rất vui sướng, tựa hồ không phải là bị người đuổi giết lại làm ra bộ dáng chạy trối chết, không nhịn được hỏi:
- Trần ca ca? Lần này chúng ta lại đi nơi nào?
Trần Thất ha ha cười, nói:
- Đi núi Phù Lăng.

Bây giờ ta tu luyện đạo pháp ngày càng lợi hại, đã tiêu diệt yêu vương của núi Phù Lăng, đoạt được cơ nghiệp của bọn chúng, tính mở một doanh trại ở núi Phù Lăng, làm một Đại gia chủ sung sướng.


Ngươi sẽ trở thành áp trại phu nhân của ta...
Tuân Ngọc Tảo sửng sốt:
- Nếu không phải có nguy hiểm nào, tại sao chúng ta phải đi ngay? Huyện Tiểu Phái này cũng có phần yên ổn, trên núi Phù Lăng không phải còn một yêu vương cùng yêu quái sơn dương Hắc Công Trác tu luyện pháp thuật Lưu Hỏa Thiên Đăng hay sao?
Trần Thất đắc ý dào dạt nói:
- Pháp thuật ta luyện vô cùng lợi hại, Hắc Công Trác cùng yêu vương Vương Sơn Quân liên thủ cũng không địch được ta.

Tam yêu vương cùng Hắc Công Trác đi đời, núi Phù Lăng liền rơi vào tay ta.

Ngươi lại không biết, ta vừa thu phục ba trăm lão binh của huyện Tiểu Phái, lúc này cũng cần nhập vào núi Phù Lăng
Tuân Ngọc Tảo càng thêm kỳ quái, lại tự hỏi:
- Có bản lĩnh này rồi, ngay cả tám doanh binh lính của huyện Tiểu Phái cũng đều thu phục rồi, sao không chiếm luôn cả huyện Tiểu Phái? Nơi này nói sao cũng có hơn vạn nhân khẩu, một tòa thành trì, trong núi Phù Lăng kia thì có cái gì?
Trần Thất đã quen làm sơn tặc, chỉ nghĩ đến chiếm một doanh trại, xây dựng một tòa trại lớn, giống như đồng sắt, luôn sẵn sàng đề phòng quan binh đến tấn công.

Nhưng một câu này của Tuân Ngọc Tảo lại như một tảng đá đánh tan mặt hồ, như nước lạnh dội xuống đỉnh đầu, làm cho tiểu tử này bỗng nhiên sáng suốt, âm thầm trách cứ chính mình: "Đúng thế, đúng thế, ta làm sao lại phá hủy ý niệm trong đầu, cứ đi núi Phù Lăng làm chi? Nơi này có một tòa thành, hơn vạn nhân khẩu, như thế nào cũng mạnh hơn trong núi Phù Lăng nhiều lần? Ta đây quen làm tiểu tặc, chưa quen làm địa tặc.

Không ít hào kiệt xưa nay cũng xuất thân từ sơn tặc, mỗi người đều công thành chiếm đất, chiếm cứ rất nhiều thành trì, còn có người chiếm cả một châu, một quận, diễu võ dương oai.

Tại sao ta chỉ muốn chiếm núi xưng vương? Nghe nói thiên hạ mười chín đại đạo tặc, mỗi người đều chiếm rất nhiều đất đai, cho dù là Hắc Long Vương hoành hành trên biển cũng tiến công chiếm đóng mấy đảo lớn, càng khống chế chặt chẽ mấy vạn hải lý, đều là người uy phong cỡ nào?"
Trần Thất suy nghĩ thông suốt liền sửa lại sách lược, ra lệnh cho Bức Nghênh, Bức Bối dẫn đầu, phân tám trăm thủ hạ ra làm hai doanh, đồng thời thả ra mấy đô úy cũ của huyện Tiểu Phái để bọn họ phụ giúp hai dơi tinh chỉnh đốn lại việc quân.


Dặn dò xong, Trần Thất lại suy nghĩ, cả thành đều truyền hiệu lệnh, thu thập người dân, muốn tu bổ lại tường thành của huyện Tiểu Phái, gia tăng phòng thủ, trong chốc lát cả huyện Tiểu Phái xuất hiện một cảnh tượng khác lạ, người dân vài phần vui sướng hưởng quang vinh.
Có điều chung quy tính sơn tặc của Trần Thất vẫn không thay đổi, cuối cùng vẫn phải chừa cho mình một đường lui, vẫn để Tuân Ngọc Tảo dẫn theo một vài nữ yêu quái, mang theo tư gia ở huyện Tiểu Phái, gia sản tích góp được đến núi Phù Lăng hợp lại với Bức Cát, dùng sơn thành của diều hâu đại vương làm thành hang ổ cuối cùng của mình.
Trần Thất ở huyện Tiểu Phái làm bừa như vậy, trong núi Phù Lăng lại bỗng nhiên xuất hiện hai cô gái.
Hai cô gái này toàn thân diện áo choàng lục sắc, che lại khuôn mặt, không thấy rõ dung mạo.

Nhưng nhìn được dáng người yểu điệu, vừa nhìn liền biết là hai người trẻ tuổi.

Các nàng đang đứng trước hang ổ của Hắc Công Trác, nhìn đống hỗn độn ở đây, một người không khỏi có chút giận dữ nói: "Sơn dương quái này quả là to gan, vậy mà không để ý cấm chế chúng ta hạ trong cơ thể hắn, tự ý chạy thoát.

Vân sư tỷ, chúng ta mau thi triển pháp lực gi.ết ch.ết hắn?"
Cô gái được gọi là Vân sư tỷ kia lắc đầu nói: "Hắc Công Trác biết được kết cục nếu đắc tội chúng ta mà hắn còn dám làm vậy thì nhất định có nguyên do.

Huống chi hắn sống chết cũng thôi, chúng ta thu phục hắn vẫn là có duyên, cứ như vậy gi.ết ch.ết thì lại phải thu phục một tên yêu quái thay ta làm việc, chỉ sợ càng thêm phiền toái.

Lý sư muội ngươi không cần nóng vội, giúp ta thúc giục cấm chế trong cơ thể Hắc Công Trác, khiến hắn khó chịu một lúc."
Vân sư tỷ yên lặng niệm tụng một loại kinh văn cổ quái, Hăc Công Trác lúc này ở trong trại lớn của núi Thiên Lôi mặt cau mặt nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên như có đao vặn xoắn, nhất thời té ngã trên mặt đất, đau đến hô to gọi nhỏ, một khắc sau mới đứng dậy, toàn thân đã bị cấm chế làm cho giống như tan ra.
"Đây là hai vị thánh sứ của Linh Thứu Sơn, ghét bỏ ta làm việc vô dụng nên thi triển pháp thuật muốn giết ta.

Chỉ hận ta bị nhốt ở núi Thiên Lôi, làm sao mới có thể trở về đây? Ba lão hồ tinh này cũng thật đáng giận...!Hai vị thánh sứ không thể đắc tội, bằng không cái mạng nhỏ này của ta khó lòng bảo toàn, vẫn nên gọi quân sư đầu heo tới thương nghị đối sách."
Hắc Công Trác không biết tính toán làm sao, chỉ thấy tai vạ đến gần mới cuống quít gọi quân sư đầu heo vào..