Cứu Thế Chủ Harry lại mất ngủ, em choàng áo khoác tàng hình và lang thang khắp Hogwarts, sau đó đi đến Tháp Chiêm Tinh.
Đêm nay trăng tròn, ánh trăng rọi xuống dưới, nhu hòa phủ trên một thân ảnh cao gầy. Sợi tóc vàng kim nhan nhạt phạn xa màu bạc trắng.
Harry đứng một chỗ, lẳng lặng chăm chú nhìn người trước mắt. một Slytherin, tên hỗn đãn Malfoy, bất kể là cái gì, đều cần thêm một từ “gợi cảm” vào, không sai, một tên rắn độc gợi cảm, một tên chết tiệt gợi cảm. Nếu không phải cả gia đình đều là Tử Thần Thực Tử, đã từng là Tử Thần Thực Tử, phụ nữ muốn gả cho Draco khẳng định sẽ lấp đầy trang viên Malfoy.
Draco hắt hơi một cái, gã nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn. Làm thế nào mà gã cứ cảm giác Potter đang ở chỗ này, Cứu Thế Chủ Potter khẳng định là đang cười trong mơ.
Nhớ tới chuyện về Astoria, Draco liền nhớ tới mẹ mình Narcissa, Draco, con phải khôi phục danh dự của Malfoy, gây dựng sự huy hoàng của Malfoy.
Vì cái gì mà gã không thể làm điều mình thích một lần? Luôn luôn, vì gia tộc. Làm điều mình muốn, có lẽ, gã nên cưới con nhỏ máu bùn đó, Hermione Granger, ha ha… Draco bị ý nghĩ này chọc cười.
Astoria Greengrass, tiểu thư thứ hai của gia tộc Greengrass, gã thậm chí còn chả nhớ nổi cô ta ra làm sao.
Harry nhìn đến khóe môi hơi cong lên của Malfoy, em đoán, tâm tình của Vương Tử ngạo mạn lúc này không tồi. Em cởi áo choàng tàng hình, thử phát ra một chút tiếng động.
“Chào, Malfoy.”
Draco giật mình quay đầu lại, tên Đầu sẹo chết dẫm này đứng đó từ khi nào! Gã nhướng mày, ngữ điệu đôi chút biến nhác nói, “Potter, cậu nên biết, cậu đáng lẽ phải làm bộ như không thấy được tôi, khoác áo choàng tàng hình rời đi. Hiện tại, tôi có thể làm bộ như không thấy cậu.”
“Là cậu nhìn tôi.” Harry tiến về phía trước vài bước, “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Những lời này thành công thu hút Draco, gã xoay người, tựa nghiêng trên lan can bảo hộ, hơi nâng cằm nhìn Harry.
Merlin a, Harry ở trong lòng thầm kêu, tên bạch kim hỗn đãn Slytherin quả nhiên gợi cảm chết người!
“Nghe nói,” Harry do dự không biết có nên nói tiếp hay không, cũng là vì tin tức em nghe được, cũng không phải quang minh chính đại gì. “Tôi nghe nói,” giọng em gần như không nghe được, trên thực tế, em sợ nghe được đáp án.
Draco rất có kiên nhẫn chờ đợi, gã đảo mắt lướt qua mái đầu của Harry, những sợi tóc như cũ lộn xộn dựng đứng, vì sao em lại không sửa sang đầu tóc gọn gàng rồi hãy ra ngoài? Rồi còn cái áo choàng kia nữa, trông thì rộng thùng thình thênh thang, thật khó có thể tưởng tượng ra thân thể ốm nhác tong teo kia đã đánh bại Chúa Tể Hắc Ám. Rồi lại thêm cặp kính khó coi đến không thể khó coi kia, em không biết em có đôi mắt tựa pha lê xanh của Slytherin sao?
Đối mặt với ánh mắt dò xét nhưng lại không mang theo tia ác ý nào của Draco, toàn thân Harry cứng đờ, em lắp bắp, “Nghe nói, cậu sắp đính hôn?”
Draco mơ hồ muốn cười, bộ dạng Cứu Thế Chủ Potter lúc này y hệt những nữ sinh đang muốn tỏ tình với gã. Nhưng lập tức, gã nhận ra những gì Potter đang nói, gã không nghĩ rằng ngoài hai gia tộc Malfoy và gia tộc Greengrass, sẽ có người thứ ba biết chuyện này.
“Không cần biết cậu nghe được từ đâu hay những gì, đây không phải chuyện cậu có thể quản.” Draco lạnh lùng đáp lại.
Đoán trước kết quả sẽ như thế này, “Xin lỗi.” Harry dứt câu, xoay người vội vàng rời đi.
Draco không còn tâm tư nghĩ đến chuyện của Astoria, biểu tình nức nở chực khóc khi nãy của Potter là như thế nào, em thậm chí còn nói lời xin lỗi với gã. Gã không chút nghi ngờ, Potter nhất định đã khóc, gã thấy được dưới cặp kính kia là đôi mắt xanh ngập nước.