Draco chắc chắn sẽ không lao ra khỏi lớp vì sợ một Potter, nhưng vấn đề của hắn còn tồi tệ hơn Potter.
— Dấu hiệu trên cánh tay hắn đang nóng cháy.
Đây là lần đầu tiên Chúa tể Hắc ám dùng phương thức này để triệu hoán hắn, cảm giác thật tồi tệ. Loại bỏng cháy này âm trầm, nó là điềm xấu, như thể có thứ gì đó dơ bẩn liên tục ăn mòn hắn — có lẽ đây là cảm giác linh hồn bị vấy bẩn — nhưng nó có quan trọng gì đâu? Draco Malfoy vốn dĩ cũng chả phải người tốt gì, ti tiện, yếu đuối, thiếu lòng nhân ái, linh hồn hắn không đáng để mong đợi bất kỳ sự cứu rỗi nào.
Để ra khỏi giới hạn phép thuật của Hogwarts thì cần một khoảng thời gian nhất định, lúc Draco sử dụng Khóa cảng tới, buổi tụ họp của Tử thần Thực tử đã bắt đầu rồi. Phòng khách từng thuộc về gia tộc Malfoy tràn ngập mùi tanh của rắn, những chân nến trên chiếc bàn dài đang bập bùng những ngọn lửa xanh lục lạnh lẽo, những Tử thần Thực tử đang ngồi ở hai bên chiếc bàn dài, khuôn mặt của chúng dưới những chiếc mũ trùm đầu đều vô cảm mà tái nhợt.
Draco lập tức thấy được cha mẹ mình... Biểu tình Narcissa tràn ngập lo lắng, mà Lucius trừng hắn một cái cảnh cáo. Không phải là một dấu hiệu tốt. Draco căng da đầu, đi lên phía trước: "Xin thứ lỗi, vừa rồi là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám..."
Lập tức có người khàn giọng cười: "Lucius, nghe con trai của ngươi nói cái gì: Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Phòng chống cái gì? Chúng ta sao?"
"Cũng có thể là gia tộc Malfoy đã thất bại trong việc dạy cho đứa con trai cưng của họ bất kỳ phép thuật tử tế nào, nhìn vào căn phòng khách đơn sơ này xem, thật không thể tin rằng nó thuộc về một gia tộc thuần chủng — thậm chí không có lấy một chút đồ giống tạm coi là trang trí nào."
Lucius không thể không phản bác lại: "Chỉ là bởi vì Thần sáng liên tiếp tới nơi này điều tra vài lần."
Đối phương gật đầu: "Quả nhiên so với gia tộc Black vẫn tốt hơn. Tôi nghe nói ngay cả nhà tổ của bọn họ cũng trở thành tài sản của Thần Sáng?"
Đối với loại hỗn loạn này, Voldemort không hề có ý định ngăn cản (hoặc có lẽ là do hắn xúi giục), ánh mắt vô cảm dừng trên mặt Draco, thong thả nói: "Nếu mi muốn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đến vậy, ta cũng có thể dạy cho mi."
Một rắn lớn lạnh lẽo thong thả quấn lên cổ chân Draco. Thanh âm hắn rất nhỏ mà run rẩy: "Không, đến lớp đúng giờ chỉ là... chỉ là một cách để ngụy trang. Ngụy trang để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
"Nếu mi còn nhớ rõ nhiệm vụ của mi." Voldemort nhìn chằm chằm hắn, "Nói cho ta, Draco, điều gì đã ngăn cản mi có bất kỳ tiến triển nào cho đến nay?"
Trong nháy mắt, Draco cảm thấy não mình bị mở ra... Chuẩn bị độc dược... Bầu trời đầy sao nhìn từ Tháp thiên văn... Theo dõi giáo sư Burbage... Đi đến Hẻm Knockturn... Cự tuyệt sự trợ giúp của Snape...
Ký ức không hề tì vết. Draco nói đầy gian nan: "Tôi vẫn luôn chuẩn bị, thưa chủ nhân."
"Mi chuẩn bị quá nhiều. Ta cho rằng một câu thần chú là đủ." Voldemort nói, đồng thời giơ đũa phép lên, "Avada Kedavra."
Một ánh sáng xanh lục lóe lên, Selwyn — Tử thần Thực tử lúc trước đã làm khó dễ Malfoy — vẫn duy trì nụ cười vặn vẹo, lặng yên không một tiếng động ngã gục xuống bàn. Hết thảy phát sinh quá nhanh, thẳng đến khi toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh, Draco mới ý thức được trước mặt hắn đã xảy ra một vụ giết người. Giết người một cách tàn nhẫn, một cách ghê tởm...
Con rắn lớn kia từ bỏ mắt cá chân Draco, trườn về phía cái xác còn tươi, với sự ngầm đồng ý của Voldemort, nó vui sướng mà cuốn lấy Selwyn đã chết, kéo gã xuống khỏi ghế, bắt đầu ngấu nghiến từ đôi chân của gã.
Cơ thể của Draco tự di chuyển trước tâm trí hắn. Từng tên Tử thần Thực tử ở chiếc bàn dài lặng lẽ đội lại chiếc mũ trùm đầu và ngồi bất động, tựa như hai hàng con rối ngoan ngoãn. Draco cảm thấy sợ hãi khi bị thao túng... Hắn không biết những người khác trong đại sảnh này có cảm thấy như vậy không... Hắn bước chậm rãi, qua từng bóng người mặc áo choàng đen, qua khuôn mặt trắng xanh đã chết của Selwyn, cuối cùng ngồi cứng đơ trên chiếc ghế trống từng thuộc về Selwyn.
Ngọn lửa xanh lục đang lay động.
*
Thời điểm Harry trở lại Hogwarts, trời đã sáng. Mặc dù tác dụng của Phúc lạc dược đã hoàn toàn biến mất từ lâu, cậu vẫn biết là mình nên đi đâu... Một nơi có khả năng cao giúp cậu có được câu trả lời ngay lập tức.
"Kẹo bơ cứng hình ngón tay."
Khi văn phòng của cụ Dumbledore vừa mở ra, rõ ràng có thanh âm tranh chấp từ bên trong truyền đến: "... Ngươi đến giúp chúng ta, mà không phải những kẻ phản đồ thân với Muggle đó!"
"Walburga, ta đã hứa hẹn, chỉ cần ta đụng tới đứa trẻ kia sẽ nói ngay cho hắn."
Tiếng thét chói tai quen thuộc: "Ngươi hiện tại hẳn là nên tìm hắn ngay, Phineas! Thứ kinh khủng đó có thể bị nhìn thấy bất cứ lúc nào!"
Harry gõ cửa: "Xin lỗi."
Động tĩnh trong Phòng hiệu trưởng lập tức biến mất, khi Harry bước vào, tất cả các bức chân dung đang nhắm mắt ngủ say, kể cả Phineas Nigellus Black.
Harry lại lần nữa lễ phép mà gõ lên khung tranh lồng kính: "Xin lỗi?"
Phineas không thể không mở to mắt, ngái ngủ nói: "Dumbledore không có ở đây, nếu muốn tìm cụ, mấy giờ sau trở lại."
Harry nói: "Không, con tới tìm ngài."
Phineas ngáp: "Tìm ta? Không, ta không cho rằng ta có gì để nói với mi..."
"Bức chân dung kia của ngài treo ở số 12 Quảng trường Grimmauld," Harry nhắc nhở cụ, "Ngôi nhà đó giờ thuộc về con."
Phineas hỏi: "Thì sao? Ta không quản được chắt của ta đem nhà nó cho ai, ta đã là một bức tranh rồi."
Harry nói: "Nhưng ngài chắc chắn biết, chỉ bạc trên thảm treo tường của gia tộc đại biểu cái gì."
"Chỉ bạc? Trên tấm thảm treo tường của gia tộc Black không có chỉ bạc nào, tên của mỗi thành viên đều màu vàng."
"Không phải tên, ý con là —"
Phineas đột ngột đứng dậy, nửa trên khuôn mặt cụ biến mất khỏi khung tranh: "Dumbledore về rồi, mi nên để cụ ấy trả lời câu hỏi của mi."
"Đợi đã..." Harry không có thể ngăn cản Phineas biến mất vào khung cảnh hỗn loạn, nhưng đối phương đã không lừa dối cậu, Dumbledore đúng lúc này đi vào văn phòng.
"Buổi sáng tốt lành, Harry."
"Buổi sáng tốt lành..." Harry mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cụ Dumbledore, "Thầy làm sao vậy?"
Một khoảng thời gian không gặp, vết cháy đen kinh người trên tay Dumbledore đã khuếch tán, hơi thở sinh mệnh của cụ phảng phất như bị đoạt lấy, trở nên xám xịt và suy nhược. Bước chân của cụ rất chậm, mỗi một bước thoạt nhìn đều nặng nề gian nan, nhưng khi ngồi xuống ghế, cụ vẫn nghịch ngợm nháy mắt với Harry: "Như con thấy đấy, di chứng của một chút ngoài ý muốn. Tha thứ cho lão già, ông ta cần nói chuyện với con."
Harry nhìn về phía vị hiệu trưởng già mệt mỏi, bỗng nhiên hận chính mình không đủ mạnh mẽ. Nếu, cậu thực sự sở hữu sức mạnh phép thuật phi thường, thật là chúa cứu thế giáng trần với lời tiên tri...
Dumbledore hỏi: "Sáng sớm đã tới đây rồi, xảy ra chuyện gì sao?"
Harry lấy bình nhỏ kia ra: "Con đã lấy được kí ức của giáo sư Slughorn."
Đôi mắt của cụ Dumbledore sáng lên, và cụ vui vẻ nói: "Thật tuyệt, Harry. Thầy biết con có thể làm được mà, thứ này thật sự rất quan trọng." Cụ đứng dậy, (Harry lập tức đi tới đỡ cụ), mở chiếc tủ đựng chậu Tưởng ký.
Ký ức màu bạc rơi vào trong chậu đá, Harry cùng cụ Dumbledore trở về thời điểm đó, bọn họ nhìn thấy Slughorn đang nói với Riddle khi trẻ: "... ta có thể tách đôi linh hồn mình ra, và giấu một phần linh hồn vào một vật nào đó bên ngoài cơ thể. Nếu ai làm như thế thì dù cơ thể có bị tấn công hoặc phá hủy, hắn vẫn không thể chết, bởi một phần linh hồn hắn vẫn còn ở cõi trần và không bị suy chuyển. Nhưng tất nhiên, tồn tại theo cách như vậy thì... Rất ít người sẽ làm như vậy, Tom, thiếu một phần linh hồn. Thà chết còn dễ chịu hơn."
Tom Riddle không hiểu rằng Slughorn đang nói về nỗi đau của cách tồn tại này, hoặc là nói khao khát điên cuồng về sự bất tử đã lấn át tất cả: "Nhưng làm thế nào để chia cắt linh hồn?"
Có thể nhìn ra Slughorn đã bắt đầu bất an về cuộc trò chuyện này, nhưng ông vẫn nói cho Voldemort phương pháp kia: "Bằng cách phạm một tội ác — Một tội ác khủng khiếp nhất: Giết người. Khi giết người, linh hồn kẻ phạm tội sẽ bị xé ra. Tay phù thủy nào định tạo ra một cái Trường Sinh Linh Giá sẽ lợi dụng điều đó..."
Sự thèm khát của Riddle ngày càng rõ rệt, hắn không che giấu nổi vẻ tham lam nữa: "Trường Sinh Linh Giá chỉ có thể có một cái sao? — ý con là, đối với một phù thủy theo đuổi khía cạnh này, hắn ta có thể cảm thấy một Trường Sinh Linh Giá không đủ an toàn nên chọn chế tạo thêm. Tỷ như bảy cái, số bảy là con số huyền diệu nhất, hùng mạnh nhất không phải sao?"
Harry khiếp sợ nhìn về phía cụ Dumbledore, cụ gật đầu với cậu.
Đoạn cuối cùng của ký ức này, Slughorn vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Harry biết rằng Voldemort đã có được thứ mà hắn ta muốn.
Trường Sinh Linh Giá. Thậm chí còn có thể có đến bảy cái. (Dĩ nhiên, cụ Dumbledore đã chỉ ra rằng thực tế chỉ có sáu Trường Sinh Linh Giá thôi, vì dù sao thì mảnh linh hồn cuối cùng cũng sẽ trở thành chính Voldemort, và là phần sẽ phải bị đánh bại vào phút cuối cùng bởi bất kỳ ai muốn giết hắn.)
Đồng thời, Dumbledore nói cho Harry, cuốn nhật ký mà cậu đã phá hủy vào năm thứ hai là Trường Sinh Linh Giá đầu tiên của Voldemort, cũng là bằng chứng rõ ràng cho thấy phù thủy hắc ám kia đã thực sự chọn con đường này. Ngoài ra còn có chiếc nhẫn của gia tộc Gaunt, một cái Trường Sinh Linh Giá khác, Harry cuối cùng cũng biết rằng bàn tay của cụ Dumbledore đã bị phản phệ bởi lời nguyền trên chiếc nhẫn khi cụ cố gắng phá hủy nó nên mới biến thành như bây giờ.
"Nếu hắn thật sự chia tách thành sáu linh hồn, như vậy chúng ta còn có bốn Trường Sinh Linh Giá cần tìm." Cụ Dumbledore thở dài, "Nghe có vẻ nhiều, nhưng cũng không phải là không có manh mối. Nếu con tin thầy, thầy có thể nói cho con, Trường Sinh Linh Giá thứ sáu chính là Nagini."
"Con rắn đó? Nhưng nó là động vật mà!"
"Có lẽ hắn không có lựa chọn nào khác." Cụ Dumbledore nói, "Thầy nghĩ, năm đó khi vào nhà con, Trường Sinh Linh Giá thứ sáu vẫn chưa được hoàn thành. Voldemort muốn sử dụng những vụ giết người quan trọng như một nghi thức, nói cách khác, rất xin lỗi, Harry, hắn vốn dĩ định sử dụng cái chết của con để tạo ra Trường Sinh Linh Giá cuối cùng."
Harry thì thào: "Nhưng hắn đã thất bại."
"Đúng, chờ đến khi hắn sống lại, hắn đã trở nên rất suy yếu. Điều này làm cho hắn không thể cẩn thận lựa chọn Trường Sinh Linh Giá 'xứng với mình' như lúc trước, mà phải suy tính chuyện khác, vì thế Nagini chính là lựa chọn tốt nhất cho Trường Sinh Linh Giá thứ sáu."
Harry nhận ra: "Những Trường Sinh Linh Giá khác của hắn là những thứ mà hắn cho là xứng đáng với mình?"
Dumbledore nhắc nhở: "Ngẫm lại những ký ức trước kia, hắn trăm phương ngàn kế để lấy được cái gì"
"Mặt dây chuyền của Slytherin, còn có chiếc cúp vàng của Hufflepuff..." Harry bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nón phân loại. Cậu đã từng rút một thanh kiếm từ nó, thanh kiếm Gryffindor.
"Ta cam đoan với mi, di vật của Gryffindor vẫn bình yên vô sự. Có thể thứ cuối cùng chính là di vật của Ravenclaw, trùng hợp là không ai biết chuyện gì đã xảy ra với nó trong suốt nhiều năm qua."
"Thầy vẫn luôn tìm kiếm nó sao?"
"Đúng vậy," cụ Dumbledore thừa nhận, "Nhưng con cũng thấy đấy, Harry, rằng thầy đã sắp hết thời gian để tiếp tục theo đuổi vấn đề này."
"Không, thầy là phù thủy vĩ đại nhất..."
"Không ai có thể chống lại cái chết cả, nói cách khác, ở thời điểm thích hợp nghênh đón cái chết mới là điều đúng đắn." Cụ Dumbledore nói thản nhiên, "Harry, thầy cần sự giúp đỡ của con, nếu thầy vẫn chưa thể phá hủy hết Trường Sinh Linh Giá khi thầy chết, thầy mong con có thể tiếp tục hoàn thành chuyện này."
Harry gần như sốt ruột mà đồng ý: "Bây giờ con cũng có thể đi tìm chúng."
"Có lẽ thầy nên sớm nói cho con." Cụ Dumbledore cười nói, "Chỉ là thầy lo lắng con sẽ bất an, sẽ trách thầy lại mang một học sinh như con vào ván cờ tà ác này quá sớm. Nhưng có lẽ là thầy nghĩ sai rồi, con có những phẩm chất đáng quý, Harry."
Harry nói: "Con chỉ đang bất an khi không biết chuyện gì đang xảy ra."
"Chà, để thầy bày tỏ sự hối lỗi của mình —" Dumbledore vỗ nhẹ vào bức chân dung trên tường, "Phineas."
Phineas Black xuất hiện, dụi mắt: "Nói xong rồi?" Cụ dừng lại khi nhìn thấy Harry: "Tại sao nó vẫn còn ở đây!"
Dumbledore ôn hòa nói: "Tôi xin thầy, hãy nói cho Harry chuyện đó, Phineas."
Đôi mắt của Harry mở to, nhận ra rằng cụ Dumbledore cũng biết. Dumbledore đương nhiên biết, Draco được đưa đến số 12 Quảng trường Grimmauld chính là do cụ đồng ý mà!
Phineas kinh ngạc nhìn Dumbledore: "Nhưng chính thầy đã nói trước rằng vấn đề này rất phức tạp và sẽ gây ra những điều không cần thiết. Ta thậm chí còn không nói cho Severus nghe."
Dumbledore nói: "Nhưng mà Harry không muốn mù tịt về những gì đang diễn ra."
Harry không khỏi đứng thẳng người, lo lắng: "Đó là chỉ bạc sao?"
Phineas nói: "Thật ra không có sợi chỉ bạc nào. Đó là Khế ước Bảo hộ."
"Từ nhiều thế kỷ trước các gia tộc thuần huyết đã lập lời thề sẽ bảo hộ lẫn nhau. Nếu một gia tộc nào đó chỉ còn lại một người thừa kế vị thành niên, để đảm bảo sự nối dõi, khế ước này sẽ cưỡng chế trói buộc gia tộc có quan hệ họ hàng gần nhất, buộc gia chủ đối phương phải bảo vệ hắn cho đến khi trưởng thành."
"Thật không may, cậu Potter, các quy tắc của khế ước đã chọn Malfoy cho cậu."