[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 49: Cái bóng của Phượng Hoàng



Một đêm vô cùng bình an, không có báo động, không có sự kiện bất ngờ, thậm chí không có động vật hoang dã đến quấy rầy. Nhưng ngày hôm sau, khi bốn phù thủy trẻ chạm mặt nhau vào sáng sớm, họ rất ngạc nhiên khi thấy rằng tất cả họ đều bị ảnh hưởng nặng nề bởi việc thiếu ngủ.

Đương nhiên, Harry có thể giải thích! Cậu là người phụ trách gác đêm, Draco đi ra gác cùng cậu cũng rất bình thường thôi, với mối quan hệ hiện tại của cả hai thì ôm hôn nhau xíu là chuyện vô cùng vô cùng bình thường, nhưng mà, khi ánh mắt Ron rơi vào quần áo và tóc tai rối bời của hai người cậu, Harry lập tức nhận ra được bạn thân của mình có thể sẽ đưa ra phỏng đoán không chính xác cỡ nào!

Nhưng Draco đã giành nói trước: "Weasley. Tôi để ý thấy, trông như giường tôi hoàn toàn chưa được sử dụng, chẳng lẽ tối hôm qua cậu ôm chân giường ngủ trên thảm sao?"

Mặt Ron lập tức lóe lên: "Ờm, Mione và tao đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu lại bản đồ. Mày biết đó, chúng ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào việc đi lạc."

"Thì ra là thế." Draco gật đầu, "Tôi và Potter đã dành cả đêm để thảo luận xem Chúa tể Hắc ám có thể giấu Trường Sinh Linh Giá ở đâu."

Ron nói một cách khô khan: "Thì ra là thế."

Harry cầm đũa phép lên, lặng lẽ đọc một câu thần chú tẩy sạch quần áo của mình.

Có lẽ Ron và Hermione đúng thật là đã nghiên cứu tấm bản đồ, vì sau đó họ đã không mắc sai lầm lớn nào, nhưng rất nhanh việc đi vào thị trấn Muggle trở nên quá mạo hiểm: Lệnh truy nã của họ đã xuất hiện trên báo Muggle.

Harry được mô tả là một thiếu niên tàn bạo có vấn đề, "Từ lúc ba tuổi đã thích ngược đãi mèo con làm trò vui", Ron là đồng lõa của cậu, Hermione là bạn gái cậu, còn lại Draco là bạn học vô tội bị cậu bắt cóc.

"Bạn học vô tội!" Ron lớn tiếng ồn ào, "Đây là kiểu quan hệ vớ vẩn gì vậy, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chưa từng nghe nói Malfoy nhảy từ tầng tám xuống vì Harry à!"

Harry vểnh tai lên: "Có chuyện này à?"

"Tại sao các cậu lại quan tâm đến mớ giấy vụn này?" Draco nói một cách cứng nhắc, "Ngay cả tên Muggle ngu ngốc nhất cũng không thể liên hệ Potter với những lời mô tả đó, chỉ cần nhìn thấy chính em ấy."

Ý kiến của hắn không có hiệu quả, Harry và Ron lại đến gần nhau thì thầm. Hermione hỏi: "Cậu thật sự không thèm để ý sao, Malfoy?"

"Để ý cái gì?"

"Trên báo nói tôi là bạn gái của Harry."

"Đương nhiên không." Nhưng vẻ mặt của hắn trông ít nhiều có chút ủ dột.

Hermione gật đầu: "Thật ra cũng không tệ lắm, nếu gặp được cảnh sát, cậu có thể hôn Harry trước mặt mọi người để chứng minh bồ ấy không phải là người được miêu tả trong lệnh truy nã."

"Cảnh sát!" Ron đột nhiên đứng thẳng người.

Harry nghiêm túc nói: "Cảnh sát."

Một chiếc xe cảnh sát lóe đèn đuổi theo bọn họ, viên cảnh sát mập mạp trong xe hét lên với họ từ sau cửa sổ xe đang hạ xuống: "Ai đang lái xe, cậu nhóc? Có bằng lái chưa?"

— Đương nhiên không có!

Hermione nhanh chóng quyết định ném một cái Bùa lú vào gã, Ron đột nhiên dẫm mạnh chân ga, chiếc xe của họ lao vào khu rừng ven đường như một con lợn rừng điên. Harry nhìn về phía Draco đang đè chặt bả vai mình, tò mò hỏi hắn: "Anh thật sự cảm thấy hôn trước mặt cảnh sát có thể thoát kiểm tra sao, Malfoy?"

Malfoy từ chối trả lời.

*

Vì tránh rắc rối, họ tiếp tục đi trong rừng hoặc trên con đường nhỏ, không vào khu dân cư Muggle trừ khi cần thiết. Nhờ vào danh sách trước đó của Harry, họ không đến nỗi quá thiếu thức ăn, chỉ là càng về sau không còn ai kén chọn cái loại bánh mì nguyên cám này nữa. Vấn đề lớn nhất là bây giờ nguồn tin tức duy nhất của họ là đài phát thanh Muggle trong xe hơi, hầu như mỗi ngày họ có thể nghe thấy các vụ tai nạn xảy ra ở nhiều nơi. Do Tử thần Thực tử gây ra.

Không thể tiếp xúc với những người khác (cho dù là Muggle) làm tin tức bế tắc mang đến áp lực càng ngày càng nặng nề, không biết từ khi nào không còn ai dùng radio để phát nhạc nữa, tiếng điện sột soạt vang lên trong xe sau khi tin tức kết thúc, ngay cả Harry cũng bắt đầu tự hỏi liệu nó có nên đi tìm những Trường Sinh Linh Giá khác trước hay không (dù chúng ở đâu đi chăng nữa), thay vì lãng phí thời gian vào Thung lũng Godric: Mỗi thời mỗi khắc đều có khả năng có người chết vì Voldemort.

Ron cũng trở nên càng ngày càng trầm mặc, tuy rằng nó vẫn cư xử đáng tin cậy như trước đây vào ban ngày, nhưng vào ban đêm nó sẽ giữ cây đũa phép của mình trong một thời gian dài và để Thần Hộ mệnh Bạc quay quanh chân nó. Nó rất muốn liên hệ với người nhà nó, nhưng bởi vì lo lắng bại lộ hành tung của Harry mà phải từ bỏ — Harry nhạy bén cảm nhận được điểm này, cậu phải rất cố gắng mới có thể kiềm chế được xúc động muốn nói với Ron "Chỉ mạo hiểm một lần xem bồ có lộ không" — Hermione lúc này sẽ lẳng lặng ngồi bên cạnh, ôm nó; có lẽ đêm không ngủ đó họ cũng trải qua như vậy.

"Potter." Draco đột nhiên cau mày, "Phong thư này có phải đang nóng lên không?"

Chính xác hơn, là con dấu sáp trên miệng phong thư mà cụ Dumbledore đưa cho Draco đang nóng lên. Harry cẩn thận chạm lòng bàn tay vào vết nứt trên đó, cảm thấy một luồng hơi ấm áp theo ngón tay chảy khắp toàn thân.

"Nhìn nơi đó!" Hermione hét lên một tiếng sợ hãi, tất cả mọi người nhìn thấy trong rừng cây cách đó không xa có một cái bóng phượng hoàng màu đỏ kim nhảy lên đỉnh cây, ở giữa không trung bồi hồi lượn vài vòng mới dần dần biến mất.

"Dumbledore." Harry không chút do dự mở cửa xe xông ra ngoài, cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi chuyển động trên tay cậu. Nhảy qua khe rãnh, giẫm qua bùn lầy, cậu xẹt qua từng đám cỏ mới mọc, vội vàng lao về hướng Phượng Hoàng xuất hiện.

Dumbledore không vứt bỏ bọn họ, cụ vẫn đang hướng dẫn Harry —

Một cái mũ Thổ Nhĩ Kỳ bị hư hại đột ngột tiến vào tầm mắt Harry.

Harry mở to hai mắt, ở cách đó không xa phát hiện một ông già đang nằm sấp.

*

Vào buổi chiều ngày 12, mưa càng lúc càng to, đặc biệt là sau hoàng hôn, tình hình giao thông ở vùng núi đường McKinnon trở nên tồi tệ một cách đáng kinh ngạc —nhưng đối với Will, người điều hành một nhà nghỉ bên ngoài làng Alfreton, thời tiết xấu như vậy luôn luôn mang khách tới cho lão.

Nhà nghỉ nhỏ của lão, được xây dựng lại bởi một cửa hàng cá rán, chỉ có ba phòng ở tầng hai, hiện đã có khách: Olivier, một tài xế xe tải thường xuyên lui tới, ông linh mục ở thị trấn Carlisle và một cặp vợ chồng trẻ có con. Tuy nhiên, ngay khi lão Will chuẩn bị đóng cửa vượt qua đêm mưa này, một tiếng động cơ khác lại xuất hiện trên con đường nhỏ ngoài cửa.

Đó là một chiếc Jeep dính đầy nước bùn, vẻ ngoài hoang dã của nó khiến lão Will lo lắng liệu người trên xe có phải là một người đàn ông cường tráng cũng có cơ bắp hoang dã hay không (đối với một ông lão điều hành nhà nghỉ ở nông thôn mà nói đây không phải là một vị khách rất được hoan nghênh), tuy nhiên, người nhảy xuống từ ghế sau lại là một thanh niên còn trẻ, tuyệt đối không quá hai mươi tuổi.

Cậu ta mặc một chiếc áo thể thao tối màu, ống quần cuộn lên đầu gối vì lội nước (điều này làm cho cậu ta thoạt nhìn trông trẻ hơn), mái tóc đen rối tung như thể cậu ta vừa được ít nhất năm con chim non làm tổ ấm, nhưng nhanh chóng bị mưa xối thành từng lọn ủ rũ trên má. Khi cậu ta đi về phía cửa nhà nghỉ, toàn thân cậu ta lay động từ trái sang phải vì mưa gió dữ dội, lão Will lo rằng chàng trai trẻ sẽ bị thổi bay như một chiếc ô yếu ớt.

Không xảy ra tai nạn như vậy. Lại có một người thanh niên khác bước xuống từ chiếc Jeep đó, với một chiếc ô lớn, đuổi theo người tóc đen này trong cơn giận dữ, gào lên câu gì đó, sau đó che cho cả hai.

Hai lữ khách trẻ tuổi này ở dưới cái ô lớn kia lôi kéo lẫn nhau, xô đẩy, ngay cả tiếng mưa to thế cũng không thể che lấp hoàn toàn thanh âm của bọn họ: "Potter, em ướt như một con mèo liên tục giẫm lên mười cái hồ nước!"

"Chỉ là dầm mưa một chút thôi mà, có cần chuyện bé xé ra to như vậy không Malfoy."

"Ai có thể khẳng định đây có phải là mưa bình thường hay không!"

"Cũng không thể nào là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trốn ở trong mây khóc chứ. Thương tiếc cái mũi của hắn à?"

"..."

Bọn họ nhanh chóng đi tới cửa lão Will, ngừng tranh cãi. Người thanh niên tóc đen kia lễ phép hỏi: "Xin lỗi đã quấy rầy vào lúc muộn như vậy, ông đang muốn đóng cửa sao?"

Lão Will khó xử nói: "Đúng vậy, phòng của tôi đã đầy rồi, các cậu có mấy người?" Lão chú ý tới đèn xe chiếc Jeep kia còn đang lóe lóe, hiển nhiên bên trong còn có những người khác.

Tóc đen nói: "Bốn — không, năm người. Chúng cháu chỉ cần một ít đồ ăn, loại có thể bổ sung dinh dưỡng."

Theo ý định của cậu, người thanh niên trẻ tuổi che dù cho cậu (lão Will để ý thấy anh ta có mái tóc vàng rất bắt mắt, hơn nữa nhìn qua không phải nhuộm) mở ví và lấy ra hai tờ 50 bảng: "Nếu không đủ thì —"

"Rất đủ." Lão Will rút một tờ tiền giấy, "Ở thôn Alfreton đã lâu không thấy tờ mệnh giá lớn này."

Tóc đen phấn chấn: "Nơi này là thôn Alfreton? Em nhớ trên bản đồ rất gần thung lũng Godric!"

Ngài 50 bảng nhắc nhở cậu ta: "Nhưng còn phải vượt qua một ngọn núi nữa, nếu tấm bản đồ chết tiệt đó đúng. Hơn nữa chúng ta còn một người bệnh nữa."

Lão Will kinh ngạc nhìn về phía chiếc ô tô trong cơn mưa to: "Người bệnh?"

Tóc đen không đồng ý kêu một tiếng: "Draco."

Nhưng thanh niên được gọi là Draco kia đã nói cho lão Will: "Đúng vậy, trên xe chúng tôi có một người bệnh, là ông ấy cần thức ăn và nghỉ ngơi."

Lão Will do dự vài giây. Vẫn là hoàn toàn mở cửa lớn ra: "Thung lũng Godric, bất kể đêm nay các cậu chạy ra sao cũng không thể chạy tới, hơn nữa thời tiết quá xấu... Đường núi rất nguy hiểm, ở chỗ tôi chờ mưa tạnh hẵng xuất phát. Đúng là đã không còn dư phòng, nhưng các cậu có thể sử dụng sô pha trong nhà ăn, tốt hơn chút so với ghế ngồi cứng trên ô tô."

Tóc đen nhìn qua còn rất do dự, nhưng bạn của cậu đã xoay người đi tìm những người khác trên xe. Lão Will cười hiền từ với cậu thanh niên ướt sũng này, bật đèn trong sảnh: "Cậu ta tên là Draco, còn cậu thì sao?"

Tóc đen thở dài, tháo cặp kính dính đầy nước mưa ra lau: "Harry, cháu là Harry."

Đôi mắt cậu màu xanh lục, thật trong suốt trong ngày mưa này.
— QUẢNG CÁO —