Đôi mắt đen nhánh của Kim Thị Thị nhìn chằm chằm vào Tiêu Cận, ánh mắt kia phảng phất như đang nói: Anh giải thích một chút, chỉ cần anh giải thích em sẽ tin tưởng anh.
Tiêu Cận mím môi, mặt không chút thay đổi nhặt từng bộ quần áo đặt trở lại tủ quần áo của Kim Thị Thị. Thái độ thản nhiên kia giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kim Thị Thị và Tần Phái đều choáng váng, hoài nghi có phải mắt mình bị bệnh hay không.
Tiêu Cận nói với hai người: “Hai người vui vẻ đi, công ty tôi còn có chút việc cần phải xử lý gấp.” Nói xong, anh cầm áo khoác liền đi ra ngoài.
Kim Thị Thị nói với Tần Phái, “Phái Phái, anh ấy động vào quần áo của tớ, vậy… Cứ như vậy mà đi à?”
Tần Phái gật đầu, “Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, vĩnh viễn bình tĩnh như vậy.”
Tiêu Cận đi đến hầm gara rồi lên xe, anh thừa dịp xung quanh không ai nhìn thấy hét to một tiếng, sau đó hai tay che mặt dựa vào ghế ngồi.
A a a a a a a a a a a! Thật mất mặt!
Tai người đàn ông luôn trắng nõn giờ cũng dần dần ửng đỏ.
**
Gần cuối kỳ, Kim Thị Thị ôn tập trong phòng tự học của lớp. Lúc Văn Mục đẩy cửa tiến vào, các bạn học đều không hẹn mà cùng nhìn qua, trong mắt không ít nữ sinh đều bốc lên bong bóng màu hồng phấn.
Văn Mục lặng lẽ đến gần chỗ ngồi của Kim Thị Thị, đặt một tấm thiệp mời tới trước mặt cô.
Kim Thị Thị sửng sốt, nhìn thấy là thiệp mời tiệc từ thiện buổi tối, lúc này mới phản ứng lại.
Đại học Ngoại ngữ cùng một vài trường đại học khác kết hợp tổ chức tiệc từ thiện vào tuần tới. Lúc trước Văn Mục tham khảo không ít ý kiến của Kim Thị Thị, lần này cố ý mời cô tham gia bữa tiệc tối.
Kim Thị Thị ở trường luôn lạnh lùng lại khiêm tốn, quan hệ với các bạn học cũng không tính là quá thân thiết. Văn Mục mời nhưng cô cũng không muốn tham gia cho lắm, dù vậy nhất thời lại không biết nên từ chối như thế nào.
Văn Mục ngồi xuống bên cạnh Kim Thị Thị, cười nói: “Đây là thiệp mời tôi cố ý để lại cho cậu, nếu cậu không có việc gì thì nhất định phải đi đó. Bữa tiệc từ thiện này tôi đã tham khảo rất nhiều ý kiến của cậu, đến lúc đó cậu đi xem thiết kế của tôi có đủ tiêu chuẩn hay không.”
Kim Thị Thị nhỏ giọng nói: “Tôi đã xem phương án của các cậu, rất tốt, tôi không cần phải đi.”
Văn Mục giả vờ thất vọng hỏi: “Chẳng lẽ, cậu xem thường bữa tiệc tối của chúng tôi?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Đương nhiên không có.”
Văn Mục cười rộ lên, “Tôi nói đùa thôi.” Anh ta chớp mắt nhìn Kim Thị Thị, bước nhanh rời khỏi phòng tự học.
Kim Thị Thị khẽ thở dài, quên đi, vẫn là đi thôi.
Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu, một cô gái mặt tròn chớp mắt nói: “Thị Thị à, có phải Văn Mục đang theo đuổi cậu không?”
Kim Thị Thị kinh ngạc đến mức bị kẹt nửa giây, ánh mắt cô hơi trừng lớn, lập tức phủ nhận: “Không có, đừng nói lung tung.”
Nhan sắc của Kim Thị Thị bỏ xa cái gọi là “hoa khôi trường”, nhưng điều kỳ lạ là hầu như không có chàng trai nào theo đuổi cô. Chỉ có năm nhất vừa mới nhập học, một chàng trai lớp bên cạnh thổ lộ với cô nhưng bị từ chối, sau đó không còn chàng trai nào dám thổ lộ với cô nữa.
Kim Tư Thần từng phân tích cho cô rằng do cô quá lạnh lùng trước mặt bạn học, con gái lớn lên quá đẹp lại lạnh tanh luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, phần lớn các chàng trai đều sẽ mặc định mình không thể theo đuổi, cho nên không ai theo đuổi cũng là hợp lý.
Kim Thị Thị cũng không quan tâm cho lắm, bản thân cô cũng cảm thấy, chàng trai lớp bên cạnh kia có lẽ sẽ là người duy nhất theo đuổi cô trong bốn năm đại học.
Bạn cùng bàn của cô gái mặt tròn cũng tiến lại gần, “Tớ cũng cảm thấy Văn Mục đang truy Thị Thị! Tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy chủ động với bất kỳ cô gái nào như vậy!”
Cô gái mặt tròn cũng gật đầu.
Kim Thị Thị và các cô gái trong lớp phần lớn đều là xã giao, tất cả mọi người đều cảm thấy cô lạnh lùng, không dám đến gần cô, nhưng ai lại không thích con gái có giá trị nhan sắc cao cơ chứ! Cô gái mặt tròn nhỏ cùng bàn với cô chính là fan của Kim Thị Thị, biết Kim Thị Thị thích ngồi ở hàng thứ ba trong lớp tự học, mỗi lần hai người đều ngồi phía sau cô, chính là vì ở khoảng cách gần dễ cho việc thưởng thức nhan sắc thần tiên của em gái xinh đẹp.
Trong khoảng thời gian này họ phát hiện Văn Mục luôn tìm đủ loại lý do để tiếp cận Kim Thị Thị, hai người lén lút nghị luận có phải Văn Mục thích em gái xinh đẹp của các cô hay không.
Kim Thị Thị khẽ cười rộ lên, “Văn Mục tìm tớ chỉ là vì chuyện công việc, cậu ta thật sự không theo đuổi tớ.”
Cô gái mặt tròn và bạn cùng bàn liếc nhau, đồng loạt lắc đầu.
Ôi, cậu thật sự không biết cậu hấp dẫn biết bao nhiêu đâu!
Mặc dù Kim Thị Thị ngoài mặt phủ nhận Văn Mục đuổi theo cô, nhưng sau khi hai bạn học nhắc nhở cô vẫn quyết định giữ khoảng cách với Văn Mục.
Trong bữa tiệc từ thiện cuối tuần, lúc gần kết thúc Kim Thị Thị mới đến, cô mặc một chiếc váy màu đen đơn giản.
Tuy rằng Văn Mục có hơi sốt ruột, nhưng lúc nhìn thấy Kim Thị Thị thì ánh mắt vẫn sáng ngời. Anh ta đưa Kim Thị Thị đi tham quan một vòng quanh địa điểm tổ chức và chia sẻ rất nhiều chi tiết về sự kiện. Kim Thị Thị chỉ lịch sự đáp lại vài câu.
Buổi dạ tiệc kết thúc, Văn Mục còn có công việc, Kim Thị Thị nói lời tạm biệt với anh ta, Văn Mục đưa Kim Thị Thị đến chỗ hành lang.
Văn Mục: “Lát nữa cậu về bằng cách nào? Nếu không để tớ gọi một người lái xe đưa cậu về, được không?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Không cần, tôi tự lái xe đến.”
Văn Mục gật gật đầu, “Thị Thị,” Anh ta do dự sau một lúc lâu, lại cười rộ lên, “Không có gì, chỉ là cậu có thể đến làm tôi rất vui.”
Kim Thị Thị cười nhẹ.
Về đến nhà đã là 8 giờ tối, Tiêu Cận nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Ăn mặc xinh đẹp như vậy, đi đâu à?”
“Đi tham gia một bữa tiệc tối.” Kim Thị Thị cười rộ lên, sau đó nghĩ đến cái gì, đột nhiên ôm chặt cái váy của mình, cảnh giác nhìn về phía Tiêu Cận.
Tiêu Cận: “……”
“Anh đối với quần áo của em, không có hứng thú!”
Kim Thị Thị bĩu môi, ôm quần áo ở nhà của mình chui vào trong phòng tắm.
Tiêu Cận xoa mi tâm, thật sự không biết nên giải thích với cô chuyện quần áo này như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động Kim Thị Thị đặt ở bên ngoài vang lên, Tiêu Cận cầm đến cửa phòng tắm, hướng vào bên trong nói: “Thị Thị, em có cuộc gọi WeChat.”
Tay Kim Thị Thị đầy xà phòng, tiếng chuông bên ngoài vang lên không ngừng, cô vội vã xả nước và nói: “Anh nghe giúp em đi, mật khẩu là sinh nhật của em.”
Tiêu Cận nghe theo nhận điện thoại, giọng nói của Tần Phái truyền đến. Tần Phái muốn phỏng vấn một vị giáo sư kỳ cựu của của trường Đại học Ngoại ngữ, muốn hỏi Kim Thị Thị phương thức liên hệ.
Tiêu Cận nghe theo hướng dẫn của Kim Thị Thị, tìm được số điện thoại của vị giáo sư kia trong danh bạ, Tần Phái liên tục nói cảm ơn.
Sau khi cúp máy, trong WeChat đột nhiên có một tin nhắn. Tiêu Cận theo bản năng liếc mắt nhìn, là tin nhắn Văn Mục gửi tới, phía trên viết rõ ràng: “Thị Thị, anh thích em đã lâu……”
Tiêu Cận không mở ra, nội dung phía sau liền không nhìn thấy. Nhưng cái tên Văn Mục này anh có ấn tượng, lần trước đến trường đón Kim Thị Thị đã có nữ sinh bàn tán nói Văn Mục có cảm tình với Kim Thị Thị.
Anh híp mắt lại, đặt điện thoại di động trở lại chỗ cũ.
Ngày hôm sau là ngày chính thức khai trương câu lạc bộ mới của Hàn Cao Vũ, Tiêu Cận và Kim Thị Thị hẹn buổi tối cùng nhau đi chúc mừng.
Buổi sáng, hai người ăn sáng ở nhà cùng nhau. Tiêu Cận nói chuyện phiếm: “Thời gian trước Nghiêm Ngộ hỏi anh, Tần Phái đã có bạn trai hay chưa.”
Kim Thị Thị rót cho mình một ly sữa, lắc đầu nói: “Không có, bây giờ Phái Phái lấy sự nghiệp làm trọng, không muốn có bạn trai.”
Tiêu Cận gật đầu hỏi: “Vậy không có ai theo đuổi cô ấy sao?”
Kim Thị Thị cười rộ lên, “Đương nhiên là có! Mấy ngày trước em đến Đài truyền hình tìm Phái Phái còn thấy một chàng trai nhỏ muốn đưa cô ấy về nhà đó.”
Tiêu Cận nhướng mày, “Được hoan nghênh như vậy?”
Kim Thị Thị cười cong mắt, “Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là bạn thân của ai nha!”
Tiêu Cận cười, anh cúi đầu chọc chọc cháo trong chén, giả vờ như vô tình hỏi: “Vậy còn em thì sao? Có ai theo đuổi không?”
Kim Thị Thị dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới WeChat ngày hôm qua Văn Mục gửi đến.
Hai bạn học của cô quả nhiên không nói sai, tối hôm qua Văn Mục gửi cho cô một đoạn tin nhắn tỏ tình. Kim Thị Thị lễ phép từ chối, không biết Văn Mục nghĩ như thế nào, cũng không trả lời lại.
Tiêu Cận hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy tin nhắn kia? Kim Thị Thị cảnh giác nhìn anh, thấy anh cũng không có gì khác thường mới thoáng yên lòng.
Ngày hôm qua khi cô nhìn thấy tin nhắn đó đang là trạng thái chưa đọc, Kim Thị Thị nghĩ chắc là Tiêu Cận cũng chưa nhìn thấy.
Cô không biết tình cảm Tiêu Cận đối với cô là như thế nào, nhưng cuộc hôn nhân của bọn họ là do hai nhà định ra. Người kết hôn có thể là cô, cũng có thể là Kim Phi Phi, cũng có thể là bất kỳ một người nào, Tiêu Cận dường như cũng không thèm để ý.
Bọn họ bề ngoài là ở chung hài hòa, nhưng ai cũng chưa từng thăm dò suy nghĩ trong lòng đối phương. Tiêu Cận chưa từng chủ động nói ra, cô càng sợ nhắc tới. Kim Thị Thị dần dần ý thức được sự ỷ lại của mình với Tiêu Cận, cô sợ bị anh đẩy ra xa, sợ anh giống như bố mẹ cho cô hy vọng rồi lại bỏ rơi cô.
Nếu cô nói mình có người đuổi theo, cô không chắc Tiêu Cận sẽ phản ứng như thế nào. Sẽ để cho cô theo đuổi tình yêu đích thực, chủ động hủy hôn? Hay là vẫn đi tới hôn nhân, nhưng phận ai nấy lo, không quấy rầy lẫn nhau?
Đây không phải là những gì Kim Thị Thị muốn.
Tiêu Cận thấy cô không nói lời nào, ngước mắt liếc nhìn cô.
Kim Thị Thị nhẹ nhàng thở ra nói: “Anh có từng nghe mọi người nói, cô gái quá xinh đẹp bình thường không có ai dám đuổi theo không?”
Kim Thị Thị thấy anh không nói lời nào, hỏi: “Anh hỏi như vậy là có ai đuổi theo anh sao?”
Động tác trên tay Tiêu Cận dừng lại, cô gái nhỏ này không nói thật, thế mà còn cắn ngược một miếng. Anh suýt chút nữa bật cười, “Em chưa từng nghe nói qua sao, con trai quá đẹp trai cũng không ai dám theo đuổi?!”
Kim Thị Thị: “……”
Buổi tối, hai người như đã hẹn đến câu lạc bộ của Hàn Cao Vũ.
Hàn Cao Vũ để lại cho mọi người một gian phòng riêng, lúc Tiêu Cận và Kim Thị Thị đến thì mọi người đang chơi đùa vui vẻ, nhóm người Nghiêm Ngộ đều đã hơi say.
Mọi người nhường chỗ cho hai người, Hàn Cao Vũ gọi người đưa hai ly rượu, vừa tán gẫu vừa uống.
Đường Hành nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nói: “A Cận, khoảng thời gian trước Diệp Thịnh Phàm lấy số điện thoại di động của cậu từ chỗ tôi, nói có chuyện quan trọng tìm cậu, muốn thêm WeChat của cậu.”
Tiêu Cận: “Ừm, chắc là cũng không có việc gì, tôi không thêm.”
Diệp Thịnh Phàm?
Sợi dây trong đầu Kim Thị Thị căng thẳng. Cô nhớ tới lúc trước có một cô gái tự xưng là Tiểu Phàm muốn thêm WeChat của Tiêu Cận. Lúc đó, anh nói rằng anh không biết, nhưng thế này rõ ràng là “rất biết”.
Nghiêm Ngộ ở một bên nghe thấy tên Diệp Thịnh Phàm cũng hứng thú, anh ta lớn giọng nói: “Diệp Thịnh Phàm? Chính là hoa khôi lớp 12-5 yêu thầm A Cận?”
Yêu thầm? Hoa khôi lớp?
Gương mặt nhỏ nhắn của Kim Thị Thị tức giận nhìn về phía Tiêu Cận, ánh mắt bi thương lại ai oán.
Năm đó hoa mai hoa mưa, anh còn nói không có ai theo đuổi anh.