Drama Nhà Giàu

Chương 47: Thật sự là chị họ?!



Editor: Khang Vy.

Beta: Jen.

Kim Thị Thị đến bộ phận Ngoại giao trò chuyện hàn huyên với Đoạn Triết vài ba câu, sau đó mới tới bộ phận Nhân sự lấy giấy chứng nhận thực tập.

Bây giờ đã gần cuối năm, mọi người ai ai cũng bận rộn. Cô đi dọc theo thang bộ một tầng rồi một tầng đi xuống dưới, nói chuyện với những người quen biết xong mới chậm rãi rời khỏi tập đoàn.

Trang điểm lâu như vậy, thời gian lên sân khấu cũng chỉ có một hai phút, Kim Thị Thị rầu rĩ chẹp miệng suy nghĩ.

Ngày hôm sau là ngày đã hẹn đo kích cỡ với Nghiêm Nặc.

Buổi chiều hai giờ, thầy Nghiêm và trợ lý Phương cùng tới tiệm trà đã hẹn trước với Kim Thị Thị.

Ba người hàn huyên mấy câu, Kim Thị Thị lễ phép nói, “Nghiêm tiên sinh, có thể mời ông thiết kế váy cưới cho tôi đúng là rất vinh hạnh. Nhưng mà trước đó tôi có xem tin tức, ông đã sớm rút lui khỏi giới, vậy mà…” Cô cười rộ lên, hơi ngượng ngùng cúi đầu, “Vậy mà ông còn nguyện ý giúp tôi thiết kế váy cưới, đúng là có chút ngoài ý muốn.”

Quan hệ của cô và Tiêu Cận lúc này không thể bàn tới chuyện cưới hỏi, hai người cũng chưa thổ lộ tình cảm, bây giờ lại còn làm loạn tới mức ở riêng, thiết kế váy cưới quả thật hơi sớm.

Nhưng mà mời được Nghiêm Nặc thiết kế váy cưới cũng không dễ dàng gì, mặc dù cuối cùng không thể tổ chức đám cưới với Tiêu Cận, có thể có được chiếc váy cưới do ông ấy tự mình thiết kế cũng coi như thành toàn cho giấc mộng thiếu nữ của cô. Huống hồ Kim Thị Thị còn rất tò mò tại sao Nghiêm Nặc lại đồng ý.

Nghiêm Nặc cười một tiếng, thiếu đi vài phần suy nghĩ uy nghiêm, nhiều thêm phần từ ái của trưởng bối, “Tôi cũng thấy ngoài ý muốn.” Ông và trợ lý nhìn nhau, trợ lý Phương hỏi, “Kim tiểu thư, cô vẫn chưa biết tại sao Tiêu tiên sinh lại mời được thầy Nghiêm rời núi đúng không?”

Vẻ mặt Kim Thị Thị mờ mịt lắc đầu.

Trợ lý Phương nhún vai, “Tiêu tiên sinh đúng là người thuộc trường phái hành động, so với mấy người đàn ông chỉ biết ăn nói bây giờ đúng là một bảo tàng. Cô biết không, anh ta vì muốn biết mặt thầy Nghiêm mà đã tiêu hơn một ngàn vạn để sở hữu một bức tranh của thầy.”

Kim Thị Thị giật mình há nửa miệng.

Hơn một ngàn vạn? Chỉ để thông qua đó thấy mặt người ta…

Nghiêm Nặc nhìn trợ lý cười, nói, “Cô nói vậy cô gái này sẽ cho rằng tôi là một người tham tài, Tiêu tiên sinh mua bức tranh của tôi nên tôi mới đồng ý thiết kế váy cưới cho vị hôn thê của cậu ấy.”

Trợ lý Phương vội vàng phủ nhận, “Không không không… Không phải như thế.”

Nghiêm Nặc phất tay nhìn về phía Kim Thị Thị, “Cô gái, vị hôn phu của cô thật sự rất tốt với cô. Vốn dĩ dù cậu ấy có mua bức tranh kia thì tôi cũng không muốn thiết kế váy cưới, tôi cho rằng cậu ấy giống với mấy người thương nhân kia, cảm thấy thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền, nhưng không hề như vậy.”

Kim Thị Thị nghe rất nhập tâm.

Nghiêm Nặc tiếp tục, “Cô biết không, cậu ấy nói với tôi, vị hôn thê của cậu ấy không được người nhà yêu thương. Cậu ấy muốn làm người yêu cô, cũng phải làm người nhà của cô, mà là người nhà, cho nên muốn đích thân thiết kế váy cưới riêng vì cô.”

Kim Thị Thị đờ người, chóp mũi chua xót, tầm mắt mờ mịt vì hơi nước. Cô chưa từng nhận được sự yêu thương của ba mẹ, vẫn luôn giống như một chú nhím nhỏ tự bảo vệ bản thân mình, tránh xa thiện ý và tình yêu của người khác, cho nên trên thế giới này, người đối xử tốt với cô lại càng ít hơn.

Cũng không có ai nói phải làm người nhà của cô cả.

Nội tâm Kim Thị Thị chấn động. Cô chậm rãi gỡ xuống phòng bị trong trái tim mình, tựa như có chút hiểu rõ Tiêu Cận. Tuy rằng anh chưa từng nói gì, nhưng những lần anh đối xử tốt với cô đều hiện ra trước mắt.

Trợ lý Phương cười nói, “Tiên sinh, ông xem, ông làm Kim tiểu thư cảm động rồi này.”

Nghiêm Nặc lắc đầu, “Không, là Tiêu tiên sinh khiến Kim tiểu thư cảm động. Cậu ấy cũng khiến tôi cảm động, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không thiết kế thêm lần nào nữa.” Ông vỗ bả vai Kim Thị Thị, “Cô gái nhỏ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thiết kế một chiếc áo cưới độc nhất vô nhị, làm hai người trở thành cô dâu chú rể hạnh phúc nhất thế giới.”

Kim Thị Thị khẽ đáp, “Cảm ơn Nghiêm tiên sinh.”

*

Mấy ngày nay Tiêu Cận bận đến mức trời đất quay cuồng, gần cuối năm, nhiều chuyện trong công ty đều cần anh ký tên. Đêm qua phòng Tài chính bận rộn tới khuya, Tiêu Cận mời mọi người ăn một bữa cơm, trong bữa tiệc lại uống chút rượu khiến bệnh dạ dày suýt chút nữa phát tác, may mà có mang theo thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cận theo lệ thường mà dậy sớm, vừa mở điện thoại lên đã có một dãy số lạ gọi tới.

Anh nhíu mày nhìn nhìn, là số điện thoại nước ngoài, bên kia là giọng nói vui vẻ, “A Cận, là em sao?”

Giọng nói của người phụ nữ lộ ra một chút quen thuộc, Tiêu Cận dừng một chút, lập tức ngồi thẳng dậy.

Người bên kia tựa như chờ đến mức không còn kiên nhẫn, giọng nói nóng nảy, “Này này, có nghe thấy không?”

“Chị?” Giọng nói Tiêu Cận khô khốc, không xác định gọi một tiếng.

Lâm Hiếu Á cười rộ lên, “Đúng vậy A Cận, nhiều năm như vậy còn nhớ được chị, không uổng công chị thương em.”

Thật sự là chị họ?! Tiêu Cận kích động đứng dậy.

Năm đó Lâm Hiếu Á bị mẹ đón qua nước ngoài, thay tên đổi họ, chị em hai người cũng không còn liên hệ với nhau. Khi còn nhỏ Lâm Hiếu Á thương Tiêu Cận nhất, cô ấy lớn hơn Tiêu Cận hai tuổi, nơi nơi che chắn, có cái gì ngon sẽ nghĩ đến em trai trước.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Chị, bây giờ chị đang ở đâu? Nhiều năm qua chị sống có tốt không? Sao chị không liên lạc với em?” Trong đầu Tiêu Cận có quá nhiều câu hỏi.

Lâm Hiếu Á kiên nhẫn trả lời, “Có phải lúc trước em phái người đi tìm chị không? Bọn họ liên hệ với chị, chị muốn cho em một bất ngờ, bảo bọn họ đừng nói cho em biết. Ngày mai chị sẽ mua máy bay về nước, thế nào, vui không?”

Hành động này của Lâm Hiếu Á trực tiếp khiến Tiêu Cận ngây ngốc, vốn dĩ có thể liên hệ được với chị ấy đã rất vui rồi, không nghĩ tới chị họ lập tức sẽ quay trở lại.

Nói như vậy, hẳn là rất nhanh, Thị Thị có thể gặp được Tiêu Tiêu của cô rồi.

Khóe miệng Tiêu Cận không tự giác nở nụ cười, “Chị, chị gửi thông tin chuyến bay cho em đi, em tới đón chị.”

Lâm Hiếu Á không hề khách khí gửi tin nhắn, “Phải rồi A Cận, chị nghe nói… Em đính hôn rồi?”

Ý cười Tiêu Cận càng sâu, có chút ngượng ngùng ‘ừm’ một tiếng.

Lâm Hiếu Á bật cười.

“Chị, em có chuyện này muốn hỏi chị.” Tiêu Cận dừng một lát, nghiêm túc nói, “Năm đó… Có phải bác cả đã giấu chị ở Bình Thành, sau đó bác gái tìm thấy chị trực tiếp đưa chị từ đó đi đúng không?”

“Sao em lại hỏi cái này?” Lâm Hiếu Á trầm mặc một lúc rồi nói, “Phải, ông ta… Nhốt chị ở nhà họ Tiêu tại Bình Thành, nếu không phải mẹ chị tìm chị khắp nơi, có khả năng cả đời này chị đã bị nhốt lại ở đó rồi.”

Tiêu Cận thấp giọng an ủi, “Đều đã qua rồi, chị. Chờ chị quay về, em có bất ngờ này cho chị.”

Tâm tình Lâm Hiếu Á lần nữa vui vẻ hẳn lên, “Thật sao? Chị đây mỏi mắt mong chờ!”

*

Lúc Kim Thị Thị sắp ngủ lại nhận được điện thoại của Tiêu Quân Trạch, “Thị Thị, chuyện trường học xong hết cả chưa?”

Kim Thị Thị lễ phép trả lời, “Đều đã xong hết rồi thưa ông nội.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tiêu Quân Trạch, “Xong rồi là tốt, cháu và A Cận đã lâu không về nhà, ngày mai bớt chút thời gian quay về đi.”

Kim Thị Thị cắn môi dưới, mặc kệ quan hệ với Tiêu Cận thế nào, ông lão đã nói thì cô sẽ không từ chối, “Cháu biết rồi ạ.”

Tiêu Quân Trạch tắt máy, liếc Tiêu Cận đang ở bên cạnh, “Vừa lòng chưa? Ông đây đúng là già rồi nên không hiểu bọn trẻ các cháu nghĩ cái gì nữa, mang vị hôn thê về nhà mà còn khiến ông già này nói hộ!”

Tiêu Cận cười một cái, lại gần đấm lưng cho ông nội.

Tối đó hai người cãi nhau, một nửa nguyên nhân là do Kim Thị Thị không thừa nhận chuyện Văn Mục theo đuổi cô, một nửa còn lại là do cô nói hai người chỉ là quan hệ liên hôn.

Điều này khiến anh cảm thấy cô không thật sự muốn ở bên anh, có lẽ trong lòng cô, từ khi sinh ra số phận hai người đã phải gắn lấy nhau, mà anh lại hãm sâu trong đó, còn ghen tuông quá độ.

Tiêu Cận vừa chua xót lại vừa thương tâm.

Nhưng mấy ngày nay hai người tách ra, mặc dù anh bận rộn tới tận đêm khuya cũng không ngừng được mà nghĩ về cô, rồi lại không hạ thấp được mặt mũi, đành phải nhờ ông nội gọi cô trở về.

Bên kia, sau khi Kim Thị Thị nói chuyện với Tiêu Quân Trạch xong, do dự không biết có nên gọi cho Tiêu Cận hay không. Trong lúc cô do dự chưa đưa ra quyết định, màn hình điện thoại đã sáng lên, là tin nhắn Tiêu Cận gửi tới: Ông nội bảo chúng ta ngày mai về nhà, sáng mai 8 giờ anh tới đón em được không?

Khóe miệng Kim Thị Thị cong lên, trả lời lại: Được.

Buổi sáng hôm sau, Tiêu Cận chờ ở dưới nhà Tần Phái.

Sau khi lên xe Kim Thị Thị lặng lẽ đánh giá Tiêu Cận, dường như anh đã gầy hơn, dưới mắt là một vòng quầng thâm. Nghĩ đến anh việc mời thầy Nghiêm thiết kế váy cưới cho cô, khoe môi cô lại giật giật, muốn hỏi anh có phải không được ngủ ngon hay không.

Còn chưa đợi cô mở miệng, Tiêu Cận đã nghiêng người sang, động tác lưu loát giúp cô thắt dây an toàn, lại không tiếng động ngồi về vị trí khởi động xe.

Khuôn mặt Kim Thị Thị nóng lên, tay đan lấy nhau, lời đến bên miệng lập tức nuốt vào trong.

Xe rất nhanh đã đi tới biệt thự, Kim Thị Thị đi theo Tiêu Cận vào cửa lớn.

Sảnh chính, Tiêu Quân Trạch ngồi trên sofa, bên cạnh là một người phụ nữ một thân đồ đen, làn da trắng sáng, ngũ quan tinh xảo, mái tóc nhuộm màu tím, lạnh lùng lại quyến rũ.

Người phụ nữ đưa nước trái cây cho Tiêu Quân Trạch, thân thiết gọi ông là ông nội. Mặt mày Tiêu Quân Trạch không che nổi sự hớn hở, trong mắt đều là cô gái trước mặt.

Trái tim Kim Thị Thị thắt lại.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Chẳng lẽ ông nội Tiêu đã biết cô và Tiêu Cận cãi nhau, tìm được người nối nghiệp rồi nên muốn huỷ bỏ hôn ước giữa cô và Tiêu Cận?

Tiêu Cận không biết vì sao, miệng của vị hôn thê nhỏ bên cạnh đã sắp cao lên trời, anh theo bản năng xoa tóc cô một cái.

Anh kéo Kim Thị Thị tới sảnh chính, “Chị, bất ngờ cho chị tới rồi đây. Đây chính là vị hôn thê của em, Kim Thị Thị.”

Tiêu Cận cười rộ lên nói với Kim Thị Thị, “Giới thiệu một chút, đây là chị họ của anh, Lâm Hiếu Á.”

Chị họ??? Lâm Hiếu Á!!!

Đôi mắt Kim Thị Thị trừng lớn, Tiêu Cận thật sự tìm được Lâm Hiếu Á rồi?!

Cô khó tin nhìn về phía Tiêu Cận, chỉ thấy anh khẽ gật đầu.

Lâm Hiếu Á cũng ngẩn người, cái tên Kim Thị Thị này không thường thấy, lại là ba chữ khắc sâu trong ký ức của cô ấy bao năm nay.

Là đồng bọn ‘nói chuyện’ vào lúc cô ấy nhàm chán nhất.

Là người thấy cô ấy ngã bị thương ở mông.

Là người bạn khi cô ấy bị đưa đi nhưng chưa kịp nói ‘tạm biệt’.

Tuy rằng năm đó chỉ gặp có một lần, Lâm Hiếu Á lại nhớ kỹ dáng vẻ cô gái nhỏ.

Cô gái ấy và người trước mặt có đôi mắt sáng ngời giống nhau, dáng vẻ xinh đẹp rõ ràng.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bước chân Lâm Hiếu Á hấp tấp nhanh chóng đi tới, “Thị Thị, em là Kim Thị Thị ở Bình Thành!”

“Là em đây, Tiêu Tiêu.” Giọng nói Kim Thị Thị nghẹn ngào, “Chị đi đâu vậy, em làm thế nào cũng không thể tìm thấy chị.”