Drama Nhà Giàu

Chương 7: Một biệt danh đáng yêu như vậy



Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

Beta: Jen. 

Kim Thị Thị hơi hé miệng, đứng tại chỗ sững sờ một lúc lâu không nói gì. 

Kim Thục Đường hơi khom người về phía Tiêu Cận, “Xin lỗi Tiêu tiên sinh, vừa nãy không nhận ra cậu.”

“Không sao đâu,” Tiêu Cận lễ phép gật đầu “Chú tư cháu thích nói đùa, mong cô không để bụng.”

Kim Thục Đường gật đầu, quay lại hỏi: “Thị Thị, cháu về nhà ông cùng cô hay về thẳng nhà?”

Kim Thị Thị suy nghĩ rồi nói: “Cháu vẫn còn chút việc, đưa cô về xong cháu sẽ quay về trường.”

Kim Thục Đường từ chối: “Tư Thần sắp đến rồi, cháu có việc thì cứ đi trước đi.” Cô ấy hơi lo lắng nói: “Khuya thế này cháu về kiểu gì?”

Tiêu Cận đang đứng cách đó không xa tiến lên hai bước, “Để cháu đưa em ấy về.”

Bây giờ Kim Thục Đường mới yên tâm, cô ấy nở nụ cười dịu dàng, phất tay về phía hai người rồi quay người đi lên núi. 

Khi bóng Kim Thục Đường biến mất Tiêu Cận mới nghiêng đầu sang bên cạnh, “Đi thôi.” Anh lẩm bẩm: “Tối quá, nếu không đi sẽ bị dọa chết mất.”

Kim Thị Thị đi đằng sau tò mò hỏi: “Anh sợ tối à?!”

Tiêu Cận bất lực liếc cô: “Em thấy thế nào?”

Kim Thị Thị bĩu môi.

Lúc nhỏ còn dám nửa đêm trèo tường, anh sợ cái qq á!

Tài xế đưa Tiêu Đông Quyền và Tiêu Quân Trạch đi rồi nên Tiêu Cận gọi xe khác. Hai người đợi ở ngã ba dưới chân núi một lúc tài xế mới đến. 

Kim Thị Thị thích gió thổi, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút, gió đêm từ cửa kính xe nhẹ nhàng lướt qua gò má cô. Cô hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại. 

Tong xe đang bật một khúc dương cầm, âm thanh vừa đủ khiến cho bầu không khí im lặng cũng không cảm thấy xấu hổ. 

Kim Thị Thị cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cô cần phải xác nhận xem Tiêu Cận có phải là Tiêu Tiêu không. Vì ngại tài xế ở đằng trước nên cô hỏi một cách vô cùng uyển chuyển, “Nghe nói mùa hè ở Bình Thành mát hơn ở đây nhiều, anh từng đến đó chưa?”

“Bình Thành?” Tiêu Cận híp mắt, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Nhà tôi có sản nghiệp bên đó, hồi nhỏ chắc từng đi qua, không nhớ nữa.”

Kim Thị Thị cười càng tươi hơn. 

Hồi nhỏ anh thật sự đi qua Bình Thành!

Cơn gió thổi qua, hình như còn mang theo hương thơm ngọt ngào. Kim Thị Thị kéo vạt áo anh, như thăm dò mà nhẹ giọng gọi: “Tiêu Tiêu?”

Tiêu Cận cúi đầu cười, thế mà cô bé này lại đặt cho anh cái biệt danh đáng yêu thế. 

Anh hơi xấu hổ nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp. 

Trong lòng Kim Thị Thị vui như hoa nở, anh đúng là Tiêu Tiêu!

“Anh quên em rồi à? Em là Kim Thị Thị nè.” Cô còn giơ hai bím tóc nhỏ lên đỉnh đầu. 

Tiêu Cận: “……”

Thế mà còn làm nũng với anh!

Khóe miệng anh hơi nhếch, “Rất……. Rất đáng yêu.”

Kim Thị Thị khựng lại hai giây, sau đó cười rộ lên khiến đôi mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm. 

Thôi, không quan trọng. 

Nếu anh thật sự đã quên cô cũng không sao cả, anh là Tiêu Tiêu là được. Chỉ cần cô vẫn nhớ ra anh, tình hữu nghị của bọn họ vẫn còn ở đó. 

Đi xe mất một giờ, cuối cùng dừng lại trước cổng Đại học Ngoại ngữ. 

Tiên Cận bước xuống xe lại vòng sang bên kia mở cửa giúp Kim Thị Thị. Hai người một trước một sau đi vào trường. 

Trong trường yên lặng đến nỗi chỉ còn tiếng ve kêu râm ran, vài phòng ký túc xá vẫn còn bật đèn. 

Tiêu Vận nhíu mày, “Trường cho nghỉ rồi phải không? Sao em vẫn ở đây?”

Kim Thị Thị cười, làm lộ ra hai cái răng nanh nhỏ trắng tinh, vô cùng đáng yêu, “Bởi vì ở trường rất thoải mái!” Cô lại trở về với dáng vẻ ngây thơ đáng yêu. 

Tiêu Cận cũng cười theo, “Khuya rồi, về nhanh đi.” Anh cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cô, “Đây là số điện thoại của tôi, đến nơi nhớ báo cho tôi nhé.”

“Vâng vâng!” Kim Thị Thị nhớ kĩ dãy số, túm quần chạy bước nhỏ. 

Quay lại phòng ngủ, cô bước nhanh đến ban công.

Tiêu Cận dáng người cao lớn đứng thẳng vẫn chờ dưới tầng.

Bốn năm đại học, Kim Thị Thị từng gặp qua đủ loại nam sinh đứng chờ bạn gái, trong đó có không ít hotboy. Nhưng hôm nay Tiêu Cận đứng ở đó, những nam sinh trước kia đều trở nên thật bình thường.

Anh có vóc dáng cao ráo, thong dong bình tĩnh, trong trưởng thành lại pha thêm chút cảm giác thiếu niên. Xuất sắc đến mức làm người ta không thể rời mắt được.

Kim Thị Thị lấy điện thoại ra gọi cho anh, “Tiêu Cận, em về phòng rồi.”

Tiêu Cận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếng cười trầm thấp của anh truyền từ microphone, “Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Kim Thị Thị tắt máy rồi lại đứng ở ban công một lúc, nhìn Tiêu Cận đi mới vào phòng.

Cô vui vẻ nằm trên giường lướt điện thoại, kiểm tra thấy không ít thông báo trong lớp. 

Kim Thị Thị lội dòng lại tin nhắn mới phát hiện hai tiếng trước trợ giảng đã gửi kế hoạch tuyển thực tập sinh của công ty Tiêu thị.

Cô bật dậy ngay lập tức.

Thật ra không đi thực tập cũng không phải do cô lười biếng, mà gia đình không đồng ý cô cả nhà họ Kim đến công ty nhà người khác làm thuê.

Ông nội Kim từng nói, trừ phi là Tiêu thị, nếu không thì đừng hòng đến chỗ khác.

Tiếc là trước đây thông báo tuyển thực tập sinh của Tiêu thị không có chuyên ngành tiếng Pháp mà Kim Thị Thị đang theo học.

Kim Thị Thị nghiêm túc xem kế hoạch tuyển dụng, thế mà kế hoạch lần này lại có phiên dịch tiếng Pháp.

Cô nhanh như chớp xoay người xuống giường, cẩn thận điền hồ sơ xin việc.

Chiều hai ngày sau, Kim Thị Thị thuận lợi qua vòng kiểm tra sơ yếu lý lịch, có được cơ hội đến Tiêu thị phỏng vấn.

Phòng nhân sự hẹn cô sang hôm sau đến tổng bộ công ty để tham gia phỏng vấn. Nghe điện thoại xong cô vui sướng xoay mấy vòng trong phòng.

Kim Thị Thị bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Cô có hai phòng ở đang đứng tên mình, trước kia cô từng muốn dọn ra ở riêng nhưng Kim Trọng Hiền và Thẩm Chi Nghi đều không đồng ý. Nếu cô có thể thuận lợi làm việc ở Tiêu thị, việc cô muốn chuyển đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sáng hôm sau, Kim Thị Thị thay một bộ vest cao cấp, buộc tóc đuôi ngựa, đơn giản lại tinh tế.

Công ty Tiêu thị nằm ở trung tâm thành phố, nơi phồn hoa và thịnh vượng nhất. Tòa nhà cao vút tận mây xanh, bức tường thủy tinh rực rỡ lấp lánh dưới ánh nắng, tựa như một thanh kiếm sắc bén sừng sững giữa lòng thành phố.

Sau khi xác nhận danh tính của cô, hai nhân viên an ninh cao lớn đứng trên bậc thang rộng rãi đưa cô đến sảnh lớn.

Trong sảnh trống trải yên tĩnh, lúc này đã có hơn mười người ngồi đợi phỏng vấn. 

Ở quầy lễ tân có ba cô gái xinh đẹp, mặc bộ đồng phục theo quy định, ít nhất họ cũng phải cao tầm 1m7.

Kim Thị Thị nộp hồ sơ theo hướng dẫn rồi ngồi xuống chờ nhân viên công tác. 

Một bên của sảnh lớn để màn hình điện tử tóm tắt lịch sử công ty.

Bức ảnh Tiêu Cận ở trên chỗ cao nhất, bên cạnh một người đàn ông lớn tuổi, cột chức vụ ghi: Chủ tịch.

Không ít cô gái đằng sau cảm thán.

Một cô gái nói: “Âu mai gót! Chủ tịch trẻ tuổi ghê!”

Người khác lại tiếp lời: “Tôi đã tưởng tượng ra bộ phim thần tượng. Ngày nọ khi tôi đang cần cù vất vả bước đến cửa công ty, chiếc Rolls-Royce phiên bản mới nhất của chủ tịch sẽ dừng trước mặt tôi. Anh ấy bước xuống xe, tiến gần về phía tôi. Tôi vừa ngại ngùng vừa nhu nhược lùi về sau cho đến khi chủ tịch dồn tường tôi. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi rồi nói, người phụ nữ này, tôi đã chú ý em từ lâu…..”

Kim Thị Thị bật cười “Phụt” một cái, ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Tiêu Cận trên màn hình vẫn đang mỉm cười nhìn về phía bên này.

Kim Thị Thị mím môi. Được rồi, cô thừa nhận như vậy thật sự có chút đẹp trai.

Rất nhanh đã bắt đầu phỏng vấn, nhân viên công tác đưa cô vào trong một căn phòng.

Đối diện bàn làm việc có ba người phỏng vấn, hai nam một nữ. Người đàn ông ngồi giữa tuổi tác có vẻ không lớn lắm, anh ta đeo cặp kính gọng vàng, nhìn rất nhã nhặn. Hai người bên cạnh chắc là cấp dưới.

Ba người xem qua lý lịch của Kim Thị Thị, người phụ nữ yêu cầu cô dùng tiếng Pháp tự giới thiệu bản thân. 

Kim Thị Thị đã chuẩn bị trước, giới thiệu rất lưu loát.

Người phụ nữ khá hài lòng, đang định hỏi gì đó thì bị người đàn ông ở giữa ngắt lời.

“Kim Thị Thị, là cháu gái ông nội Kim à?” Anh ta đứng lên gật đầu với cô, “Tôi là Tiêu Dực, tổng giám đốc phòng ngoại giao, cũng là….. Cháu đích tôn nhà họ Tiêu.”

Kim Thị Thị hiểu rõ gật đầu.

Tiêu Dực khá giống bác cả nhà họ Tiêu, mày rậm mắt to, làn da cũng trắng ngần.

Dưới gối ông cụ Tiêu có bốn người con, lần lượt là Tiêu Đông Quyền, Tiêu Nam Tụng, Tiêu Tây Như và Tiêu Bắc Duyên.

Bác cả Tiêu Đông Quyền có ba đứa con, nhưng điều tuyệt vời chính là ba đứa đều từ ba người mẹ khác nhau.

Năm đó vợ cũ ông ta phát hiện Tiêu Đông Quyền ngoại tình, dứt khoát ly hôn, đưa con gái xuất ngoại.

Tuesday sinh cho Tiêu Đông Quyền đứa con trai, đặt tên là Tiêu Dực. Nhưng khi vui vẻ thì thời gian lại trôi nhanh, Tiêu Đông Quyền tiếp tục ngoại tình, không lâu sau con giáp thứ 14 cũng sinh cho ông ta thằng con trai.

Cả đời ông nội Tiêu chính trực, gai mắt tác phong của Tiêu Đông Quyền, cảnh cáo nếu ông ta không xử lý tốt mấy cô bồ nhí thì về sau đừng vác mặt về nhà họ Tiêu. Nhưng con dâu trước đã đưa cháu gái rời đi, ông nội Tiêu không đành lòng để dưới gối Tiêu Đông Quyền không có con, vì thế Tiêu Dực và Tiêu Tử Ngang được nhận về từ khi còn bé.

Tuy Tiêu Dực không danh chính ngôn thuận nhưng vẫn miễn cưỡng trở thành “Cháu đích tôn nhà họ Tiêu.”

Kim Thị thị lễ phép gật đầu.

Tiêu Dực vẫy tay với hai người bên cạnh nói: “Không cần phỏng vấn, em gái nhà họ Kim trúng tuyển.”

Kim Thị Thị nhíu mày, cô không muốn dùng cách này để trúng tuyển. Cô còn chưa kịp phản đối thì Tiêu Dực đã đứng lên, “Thị Thị, hôm nay anh có rất nhiều người đến phỏng vấn, không tiếp đón em được.”

Thái độ người ta khiêm tốn lễ phép làm Kim Thị Thị cảm thấy mình cũng hơi làm màu, đành gật đầu: “Anh khách sáo rồi.”

Cô cúi đầu rời khỏi phòng.

Tất cả những thứ cô cẩn thận, tỉ mỉ chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn đều vô dụng. Sơ yếu lý lịch đẹp, thành tích xuất sắc, đủ loại giấy khen giấy chứng nhận đều không là gì so với thân phận con gái nhà họ Kim.

Mặt trời như thiêu đốt, Kim Thị Thị ỉu xìu rời khỏi tòa nhà.

Trước sảnh lớn, một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz dừng gấp trước mặt cô.

Tài xế nhanh chóng vòng qua mở cửa xe. Tiêu Cận bước đôi chân dài xuống, anh mặc cả cây vest chỉnh tề, khí chất ưu tú, đằng sau là bốn trợ lý cả nam lẫn nữ.

Anh hất cằm về phía sau, trầm giọng nói: “Mọi người vào phòng họp chờ tôi.” 

Họ đồng loạt khom người rồi vội vàng rời đi.

Vẻ mặt Tiêu Cận không chút để ý, chậm rãi đi về bên này.

Hình ảnh phim thần tượng mà cô gái kia miêu tả chợt hiện lên trong đầu Kim Thị Thị.

“Tôi đã tưởng tượng ra bộ phim thần tượng. Ngày nọ khi tôi đang cần cù vất vả bước tới cửa công ty, chiếc Rolls-Royce phiên bản mới nhất của chủ tịch sẽ dừng trước mặt tôi. Anh ấy bước xuống xe, tiến gần về phía tôi. Tôi vừa ngại ngùng vừa nhu nhược lùi về sau cho đến khi chủ tịch dồn tường tôi. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi nói, người phụ nữ này, tôi đã chú ý tới em từ lâu…..”

Kim Thị Thị nhịn không được mà cười rộ lên.

Tiêu Cận nhướng mày, giọng nói ngả ngớn, “Nhìn thấy tôi… Em rất vui vẻ sao?”