Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 40: Tôi Biết Rồi



Nói đùa như vậy là đã đủ, Bạch Diệp cho người nhìn chằm chằm vào Viễn Thành nên anh mới biết chuyện động trời. Ngay cả thuộc hạ báo cáo anh cũng không cả tin cho tới khi thấy tận mắt! Bạch Diệp không ngờ đầu bạn thân mình lại mọc đầy cỏ xanh, thậm chí cô ta còn lấy tiền bao nuôi gã ta! Anh còn biết được người chuyển tiền vào thẻ đó hàng tháng là Tần Dực.

Bạn mình đi làm cực nhọc, lương ba cọc ba đồng vậy mà còn phải nuôi cả tình nhân của vợ. Bạch Diệp chưa bao giờ thấy bạn mình đáng thương như hôm nay. Thế nên anh quyết định nghỉ một hôm để ngồi tâm sự với bạn, nhất định phải nói ra! Tránh cho hắn đau lòng quá mất khôn dù sao Tần Dực trong lòng anh là một người quá gở, hắn tức giận lên rất đáng sợ nhưng chịu chăm cho một cô nàng như vậy ít nhất cũng là true love!!!

Vậy mà True love này không đáng tin tí nào!

“A Dực, đi một lát thôi được không? Chỉ hôm nay thôi.” Bạch Diệp thấy hắn không phản ứng liền làm nũng, Tần Dực nổi hết da gà da vịt, cuối cùng tức tối đá anh ra khỏi văn phòng. Bạch Diệp vẫn không từ bỏ, gõ cửa phòng liên tục nói bằng chất giọng ghê tởm đó.

Ôn Nhuận đẩy kính, chuyên tâm làm việc coi như tai điếc không nghe thấy Bạch tổng đang làm gì. Bạch Diệp nhất định phải vác tên mặt lạnh kia đi, anh nghĩ tới hợp đồng phân phối gần đây cắn răng hét lớn.

“Cậu đi cùng, tôi sẽ tặng một hợp đồng phân phối kĩ thuật 1 tháng!”

Bên trong truyền ra giọng nói.



“1 năm.”

Một năm! Bạch Diệp suýt thì cắn trúng đầu lưỡi, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng đồng ý. Không ai biết trái tim mãnh nam này đang đổ máu! Không một ai! Tâm hồn Bạch Diệp gào thét. Gã đàn ông ung dung ngồi bên trong nhếch môi, đứng dậy mở cửa cho anh.

“Mấy giờ?”

“8 giờ, địa điểm vẫn nơi cũ.”

“Được, hẹn tối nay.”

Bạch Diệp quay về Bạch gia với trái tim đổ máu, nhất định sau này thằng nhóc mặt lạnh kia phải cảm ơn anh rối rít vì anh đã giúp thoát khoải ả tra nữ kia. Anh rất tự tin cho tới khi…

“Cái gì? Cậu biết lâu rồi.” Bạch Diệp dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn người đàn ông đang bình tĩnh kia.

“Không thể nào, cậu nói dối tôi đúng không!?”

“Vô vị.”

Cái biểu cảm này, cái giọng nói này. Bạch Diệp có chắc chắn rằng Tần Dực đang nói thật và hắn không có ý định giải thích, nhớ hồi mẫu giáo anh đã cố gặng hỏi cuối cùng bị tên này đánh gãy chân. Cố nén tổn thương trong lòng Bạch Diệp nốc cạn một cốc rượu rưng rưng nước mắt.

Dưới mí mắt của anh có mấy cô em ăn mặc nóng bỏng, dáng người quyến rũ đi lại gần. Người dẫn đầu khá xinh đẹp Bạch Diệp chống cằm nhìn bọn họ, sau đó quay sang ghẹo Tần Dực nhưng miệng chưa kịp mở thì đã bị hắn trừng mắt.

“Đừng nói mấy lời kia, tôi đánh gãy chân cậu đấy.”

Đáng tiếc tên chó điên này không thích trêu ghẹo. Hơn nữa mục tiêu của mấy em gái kia đã quá rõ ràng, nhìn Tần Dực như muốn lòi con ngươi ra rồi. Công nhận tên này dù ăn mặc như nào cũng đẹp trai, có lẽ vừa tan tầm nên trên người hắn vẫn mặc âu phục trên người, khuôn mặt lại tăng thêm phần công kích.

Bạch Diệp ngắm nhìn người bạn thân của mình, ánh mắt dừng lại ở đũng quần của ai kia. Đôi mắt anh như muốn nhìn xuyên qua, dù sao thứ đồ vật đó của bạn thân anh có hơi ba chúm, mấy em gái non tơ làm sao chịu nổi chứ. Hồi đi quân sự con “vòi voi” của ai kia lộ hết ở trong nhà tắm công cộng, mấy thằng đàn ông cùng đại đội trưởng của họ đều phải trố mắt nhìn. Sau đó trầm mặc, tự cảm thấy lòng tự tôn của đàn ông bị tổn thương.

Có lẽ ánh mắt anh quá lộ nên Tần Dực đã thấy, hắn nhíu mày, vắt chéo chân che đi. Bạch Diệp cũng hơi xấu hổ, không có việc gì mà lại đi nhìn cúc ** của người ta chứ! Lúc anh suy nghĩ xong thì mấy em gái kia cũng tới, cô em đi đầu vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Tần Dực.

Hắn ngửi thấy mùi nước hoa cùng mùi rượu lẫn lộn trên người nọ có hơi ghê tởm. Cả người đều không thoải mái, Tần Dực đứng dậy đi ra nơi khác. Ngay lúc người phụ nữ kia muốn bắt lấy tay hắn, Tần Dực tránh né, cả người tỏa ra áp lực lạnh đến buốt lưng.

“Cút.”

Mỹ nữ kia cứng đờ không tin rằng mình bị đối xử như thế. Bạch Diệp biết ngay sẽ có kết cục này mà, anh nhanh chóng giải an nguy cho nữ nhân kia. Tần Dực cảm thấy ghê người, hắn nhanh chóng đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh để rửa mặt cùng thanh lọc không khí. Ngay khi hắn định vào thì bớt chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

Hắn nhìn thấy Tống An đang lắc lư ngồi ở góc tối cách đó không xa, còn có một nam nhân đi đến gần. Tần Dực nghiến răng, không vui đi đến chỗ cô. Móng heo của gã đàn ông háo sắc chưa kịp sờ tới ngực cô thì đã bị Tần Dực đánh ngã xuống đất, hắn bẻ gãy tay người nọ, mặc kệ người nọ kêu gào thảm thiết đấm cho gã mặt mũi bê bết máu.

“Ưm… Tần Dực, anh đang phân thân sao? Nhiều quá.”

Thanh âm mềm mại làm hắn bừa tỉnh, gã đàn ông phía dưới thở thoi thóp, hơi thở mong manh đến nỗi chỉ cần vài cú nữa thôi là gã đi đời. Hắn nhíu mày, lau máu vào áo gã, lau cho tới khi tay sạch sẽ mới bế cô lên rồi rời đi.

Bạch Diệp đang thơm mấy em gái thì nhận được điện thoại Tần Dực.

“Có chuyện gì sao? Cậu làm gì mà lâu thế.”

“Có một gã nằm trước cửa nhà vệ sinh nam, cậu mang hắn ném đi đâu cũng được.”

Sau đó? Sau đó hắn cúp máy.

Bạch Diệp nghi hoặc, xin lỗi mấy em gái rồi đi đến cửa nhà vệ sinh nam dành cho phòng vip. Anh nhìn gã đàn ông mặt đầy máu, ngơ ngác vài giây rồi gọi cấp cứu.

“Mọe! Cậu đúng là khắc tinh của tôi! Tên yêu nghiệt kia.” Bạch Diệp tỉnh luôn cả rượu, ấn gọi cho cấp cứu.