Hôm nay Vân Nguyệt có hẹn cùng Tiểu Huệ đi chơi hội ở làng Cù, nghe nói hôm nay làng Cù mở hội vui chơi nhân dịp cụ trưởng làng tròn tám mươi.
Thu Cúc vừa từ ngoài đi vào, mặt nó cười tươi rói bảo :"Bẩm cô, cô Huệ đến trước phủ ta rồi ạ."
" Thế đi thôi." Vân Nguyệt đứng dậy khép cái quạt nan mười hai phiến của mình lại, dẫn theo Thu Cúc ra trước phủ.
Vân Nguyệt và Tiểu Huệ đều ngồi võng riêng, võng có hai thằng hầu khiêng, một đứa cầm vọng che, một đứa hầu cận, tổng là bốn đứa hầu theo chân mỗi cô, hai cô hết cả tám đứa hầu.
Hai chiếc võng được khiêng đi song song cho các cô dễ nói chuyện, Tiểu Huệ cười khúc khích, mặt nàng ta mừng rỡ bảo :"Lâu quá em mới gặp lại chị Vân Nguyệt, từ hôm đi chùa ấy em liền bị cha bắt ở nhà theo thầy đồ học chữ."
Vân Nguyệt nhìn vẻ mặt mới vừa mừng rỡ rồi lại chuyển sang ảm đạm của Tiểu Huệ thì cười khẽ :"Sao rồi ? Học được mấy bài thơ rồi mà lại trốn sang rũ chị đi chơi hội đây cô nương ?"
Tiểu Huệ gượng ngùng cười xoà đáp :"Em không có trốn đâu, em được cha cho phép đấy nhé."
" Thật mà, em học ngoan nên cha cho phép đi đấy ạ." Tiểu Huệ liền lên tiếng cắt ngang lời nói của Vân Nguyệt, nàng ta gấp gáp biện bạch như thể sợ rằng Vân Nguyệt không tin lời mình nói.
Vân Nguyệt cười không trêu Tiểu Huệ nữa, trên đường đi sang làng Cù có rất nhiều người điều ngoái nhìn hai cô nàng xinh xắn Vân Nguyệt-Tiểu Huệ.
Thời này tuy còn cổ xưa nhưng không đến nổi cái mặt cũng chẳng dám ló, thế nên ngẫu nhiên trên đường lúc nào cũng sẽ bắt gặp được hình ảnh các thiếu nữ dạo chơi.
Đang trôi dạt theo dòng người trên đường bỗng nghe được Tiểu Huệ kêu mình, Vân Nguyệt bừng tỉnh quay đầu nhìn nàng ta.
Tiểu Huệ cười ngây ngô hỏi :"Chị Vân Nguyệt thích người như thế nào ạ ? Chắc phải tuyệt vời lắm nhỉ ?"
Rõ là Vân Nguyệt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại rất nhanh cười nói :"Sao em lại hỏi thế ?"
Tiểu Huệ gãi đầu ngượng ngùng e dè nói :"Dạ tại em thắc mắc ạ, em muốn biết người như thế nào mới có thể để lại mớ tương tư trong lòng cô ba huyện Đồng ?"
Vân Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ phơn phớt ấy, tay khẽ vuốt nhẹ cái quạt nan bảo :"Người có Đức lại biết Khiêm tốn em ạ."
Tiểu Huệ đương nhiên không nghe ra sự khác lạ trong câu vừa rồi, nàng ta chỉ nghĩ đơn giản rồi gật gù đáp :"Chỉ thế thôi ạ ? Chị không có yêu cầu về gia thế...ngoại hình...hay độ tuổi sao ạ ?"
" Ừ, chị chỉ thích Đức...Khiêm thôi em ạ." Vân Nguyệt bật cười thoáng nhìn qua Tiểu Huệ, trên mặt nàng ta ngây ngô như hệt một đứa trẻ đang tìm tòi thắc mắc chuyện của người lớn mặc dù họ chỉ cách nhau có một tuổi.
Tiểu Huệ à một tiếng rồi lại hỏi tiếp :"Đức khiêm, vừa có đức vừa khiêm tốn ạ, thật ra kiếm người như thế cũng không phải dễ chị ạ, đám công tử bây giờ thì ối giời ơi chị ạ, toàn một đám động thân dưới không ấy..."
Vân Nguyệt ngạc nhiên rồi phẩy quạt che miệng Tiểu Huệ :"Không được nói như thế, em là con gái đấy...Để người ta nghe được lại cười cho, ngài đô đốc mà nghe được thì hẳn là đem em ra quất cho vài roi."
Tiểu Huệ cười xoà đáp :"Dạ sau này em sẽ chú ý, chị không nói thì cha em sẽ không biết đâu, em biết là chị thương Tiểu Huệ mà...thế nên chị đừng mách cha em nhé."
Vân Nguyệt dùng quạt gõ nhẹ lên trán Tiểu Huệ một cái rồi nói :"Hừ, cô chỉ biết lợi dụng tình cảm của tôi thôi."
Tiểu Huệ cười, mắt khẽ nhìn sang Vân Nguyệt bảo :"Đúng đấy, em lợi dụng tình cảm chị."
" Để khỏi phải bị ăn roi...hihi..." Nói đoạn nàng ta lại ngưng, rồi trưng cái bộ mặt tinh nghịch nháy nháy mắt cười với Vân Nguyệt.
Chẳng biết vì cái cớ chi mà mỗi lần gặp nhau thì y như rằng Vân Nguyệt và Tiểu Huệ cứ nói luyên thuyên mãi chẳng ngừng, hàng tá câu chuyện đầu cua tai nheo gì cũng nói được hết cả.
Võng ngừng trước làng Cù, Vân Nguyệt không muốn khác người, nhìn vào xem ai ai cũng dừng trước làng rồi tự đi vào trong, thế nên Vân Nguyệt liền kêu đám phu võng dừng ở đầu làng để cô tự đi tham thú.
Dường như có rất nhiều người giống Vân Nguyệt và Tiểu Huệ, họ điều là người ở làng ở huyện khác đến chơi hội, hôm nay làng Cù được đón toàn các ông, các bà, các cô, các cậu, nghe đâu cụ trưởng làng ngày xưa từng làm quan trên Kinh, mấy năm nay tuổi già nên mới xin bề trên cho về quê cáo lão, người dân ở làng Cù tôn ông làm trưởng làng âu cũng vì cái nghĩa lý ấy.
Nghe đâu cụ về mở lớp dạy cho đám nho sĩ trong làng cũng kha khá chữ nghĩa, đám ấy tôn cụ như cha như mẹ, từ cái năm cụ về làng Cù thì cả làng điều được cụ dạy cho cái nề cái nếp của người con đất Việt, trước đây loạn trong giặc ngoài ở làng Cù, chẳng yên để dân sinh sống...ấy thế mà từ khi cụ trưởng làng về đến nay thì cái phường gây náo loạn ấy cũng bị dẹp phắt sang một bên.
Vân Nguyệt tuy không được coi là hảo hán gì nhưng cái nổi yêu nước thì trong cô luôn sôi sục, càng nghe tích xưa về cụ thì Vân Nguyệt càng mang lòng tôn kính.
Từ đầu làng kéo dài đến cuối làng đâu đâu cũng thấy già trẻ lớn bé kéo nhau ra đùa vui, không khí náo nhiệt lắm, náo nhiệt đến độ mà cô gặp cô hồn cũng chẳng tức giận nổi.
Ở đâu chui tọt ra cái thằng ất ơ nhìn như nho sĩ mà lại buôn lời thói mạ, thật Vân Nguyệt đang nghĩ thằng này ăn bận cho khéo nhìn như nho sĩ chỉ tội làm cho người ta tưởng nhầm rồi lại mang tiếng các bậc sĩ tử.
" Mặt tròn mắt sáng long lanh.
Eo thon, da trắng để dành cho anh."
Gã cười cợt nhả nhìn chằm chằm vào Vân Nguyệt, lời nói cũng không hề nhỏ thế nên kéo theo cả đám người quay sang nhìn.
Vân Nguyệt vốn cũng chẳng hiền lành gì cho cam, chỉ tại người không đụng ta, ta không chạm người thế thôi.
" Tôi đây vốn tính đành hanh.
Anh mà cợt nhả tôi phang vỡ đầu."
Gã trai nghe xong sắc mặt xám xịt, Vân Nguyệt hừ nhẹ, bộ tưởng có mình hắn biết làm thơ chắc, xin lỗi cô đây một bụng đấy nhé.
" Cô..." Gã trai cứng họng chỉ thốt được có một từ liền chỉ tay vào cô nhìn trăn trối.
Vân Nguyệt bĩu môi đáp :"Cô cô cái gì ? Ăn mặc như thế mà miệng thối thì chỉ tội mang tiếng cho các bậc nho sĩ."
Chưa đợi gã lên tiếng Vân Nguyệt lại nói tiếp:"Quả là lời các cụ cấm có sai. Nhìn óng ánh chắc gì đã là vàng, nhìn đàng hoàng chắc gì đã tử tế.*" Nói rồi còn quăng hẳn cái ánh mắt phán xét sang cho gã, gã ta á khẩu mãi chẳng thốt được nên lời, thế là liền hậm hực phất áo bỏ đi.
Người xung quanh vốn định lên tiếng bênh vực cho cô gái trẻ này nhưng lại chẳng có cơ hội, người ta có cần bênh đâu, tự đuổi được hẳn tên lưu manh giả danh tri thức ấy đi mất rồi đấy.
Chuyện xong người tan, Vân Nguyệt đang đợi Tiểu Huệ mua bánh nướng, khi nãy không có Tiểu Huệ bên cạnh, nàng ta mà hay cô bị cợt nhả như thế chắc hẳn sẽ tức giận lắm đây.