Bá hộ Lý - Lý Thân nhìn rõ người đến là ai liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta từ tốn mặc lại quần áo rồi thủng thẳng đáp :"Còn làm gì nữa, như cậu thấy đấy."
Trần Tiến điên tiết nhưng chẳng dám làm gì hơn ngoài việc nghiến răng nói :"Tôi đã đồng ý với thoả thuận của các người đâu mà ông Lý đây lại ăn nằm với vợ của tôi ?"
Lý Thân nhướng mày chống gậy đáp :"Ô thế à, tôi tưởng cậu đồng ý rồi mới để vợ cậu hẹn tôi đến đây chứ."
Trần Tiến sắc mặt đen thui hỏi gặng lại :"Ông nói là ai hẹn ?"
Lý Thân thản nhiên đáp, rồi chống gậy đi ra cửa :"Vợ cậu hẹn tôi."
Tuy rằng trước đó Trần Tiến từng nói có thể sẽ tặng Vân Nguyên cho Lý gia để đổi lấy lợi ích, nhưng phải đợi khi hắn ta chán rồi, còn bây giờ hắn chưa chán mà Vân Nguyên đã dám qua mặt hắn, hai điều đó hoàn toàn nhau.
Trần Tiến đỏ mắt tức giận nhìn theo bóng dáng của Lý Thân, không thể trút giận lên người bá hộ Lý thì hắn chỉ có thể xả giận lên người Vân Nguyên.
Vân Nguyên không hề tỉnh táo, dường như nàng ta còn uốn éo rên rỉ mãi chưa thoát được cơn khoái cảm. Trần Tiến điên tiết xông lên tát hẳn vài cái vào mặt Vân Nguyên, khiến cho nàng ta tỉnh táo hẳn.
Phát hiện bản thân đang trần như nhộng, thân dưới thì nhóp nhép như vừa làm chuyện đó, lại nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Trần Tiến, trong lòng nàng ta lộp bộp.
Chưa kịp để nàng ta nói gì, Trần Tiến liền xông lên túm tóc nàng ta gằn giọng nói :"Con điếm mày thích *** loạn không ? Từ đây về sau tao sẽ cho mày biết thế nào là *** loạn."
Giọng nói chứa đầy lửa giận của Trần Tiến vang lên, Vân Nguyên biết lời hắn ta nói không hề hù doạ, hắn sẽ làm thật.
Vân Nguyên hoảng sợ đưa mắt cầu xin nhìn Trần Tiến :"Không...không...cậu nói gì em không hiểu ?"
Trần Tiến quát lớn :"Mày còn giả đò ngây thơ gì nữa, vừa rồi mày mới uốn éo rên rỉ dưới thân thằng già Lý Thân kia, giờ lại bảo không hiểu ? Mày tưởng mắt tao mù, hay là mày nghĩ tao sẽ bỏ qua ?"
Lý Thân ?
Vân Nguyên hoảng sợ nhớ lại cảm giác vừa rồi, thì ra tất cả là sự thật, nàng ta đã cùng ông Lý...
Sau đó Vân Nguyên bị Trần Tiến đưa về phủ, Trần Tiến tức giận lột sạch đồ nhốt nàng ta ở trong phòng, hàng ngày nàng ta điều chịu sự tra tấn nhục nhã đến từ Trần Tiến.
[...]
Lúc Vân Nguyệt bị đưa vào phòng, rất nhanh liền được người đến cứu. Đức Khiêm nhanh chóng cho Vân Nguyệt uống thuốc giải hương mê mà vừa rồi Vân Nguyệt hít phải ở thiền điện.
Vân Nguyệt tỉnh lại liền được Đức Khiêm bế đi, bên này sau khi Vân Nguyên tránh sang một bên chờ Vân Nguyệt hít hương, mắt thấy Vân Nguyệt ngất đi nàng ta liền kêu thằng hầu bế Vân Nguyệt vào gian phòng cuối dãy hành lang trong chùa.
Có điều nàng ta chẳng thể ngờ được là Vân Nguyệt được người cứu, còn nàng ta lại bị đánh ngất và thay vào vị trí đó.
Lý Thân bước vào thấy Vân Nguyên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, bởi vì nàng ta hẹn ông ta nhưng chẳng nói rõ là nàng ta hầu hạ hay là Vân Nguyệt .
Thằng con trai ông ta là Lý Văn Phách tuy có mê luyến Vân Nguyên nhưng ông ta cũng mặc kệ, thịt đến miệng rồi chả lẽ còn phải nhả ra nhường con ?
Vân Nguyệt sớm đã nghe nói qua về việc Vân Nguyên muốn cùng nàng đi chùa, cùng với biểu hiện là lạ của nàng ta nên Vân Nguyệt có hơi lo lắng chẳng biết nàng ta sẽ làm gì mình.
Tối hôm đó Vân Nguyệt đã nói với Đức Khiêm ngày đi chùa để cậu có thể đi theo âm thầm bảo vệ mình, nếu thật sự có việc gì thì "Gậy ông đập lưng ông."
Trên đời này không có gì là tự nhiên cả, tất cả điều do con người tạo ra, cũng chính con người sẽ nhận lấy báo ứng tương xứng với tội lỗi của mình.
[...]
Phủ bá hộ Bùi lúc này chẳng ai hay biết gì về việc của cô hai Vân Nguyên đoan trang thuỳ mị nết na kia.
Bùi Hanh sau cái ngày trích máu liền nằm vặt trên giường không đi đứng nổi nữa, lẽ ra bệnh ông không nặng đến thế nhưng do "công lao" của bà Mai mà Bùi Hanh cũng sắp đến cái độ gần đất xa trời.
Bà Mai tinh thần có hơi điên dại, ngày nào bà ta cũng bị ám bị nhát, không điên mới là lạ ấy.
Mang theo cái điên đó, hàng ngày bà ta điều ở trước mặt Bùi Hanh kể những câu chuyện về người đàn bà mà Bùi Hanh cầu không được thời trẻ đã bị bà ta giết như thế nào, rồi bà ta lại điên dại kể thêm cách bà ta giết chết ả vũ nữ. Bùi Hanh cặp kè với ả vũ nữ vì ả ta có khuôn mặt giống với người ông ta yêu, nhưng bà Mai lại ác độc giết đi tình yêu của ông ta tận hai lần...
Đến một ngày bá hộ Bùi gia - Bùi Hanh chịu không nổi liền phun ra máu, lăn đùng ra chết tại chỗ.
Phủ Bùi gia chìm trong màu trắng, trong tang lễ Vân Nguyên không hề về, người ngoài không biết nguyên nhân nhưng Vân Nguyệt biết, nàng ta đang bị Trần Tiến giam giữ.
Bà Mai thành công chọc tức chết Bùi Hanh, phủ Bùi gia hiu quạnh chỉ còn lại bà ta và Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt nhìn người đàn bà mắt trống rỗng vô hồn, đang điên dại cười một mình. Vân Nguyệt bước đến nắm tay bà Mai, cô khẽ gọi :"Bác hai..."
Mắt bà Mai trợn tròn đầy kinh ngạc, bà ta run rẩy đẩy Vân Nguyệt ra, lắp bắp nói :"Cái gì ? Sao mày biết ?"
Vân Nguyệt bị đẩy ngã, nàng chống tay đứng dậy từ trên cao nhìn xuống bà ta đáp :"Bác hai đừng ngạc nhiên như thế, trời cao có mắt...nên cho tôi nhớ về quá khứ đó bác hai à..."
Nói rồi Vân Nguyệt cười khúc khích, trái ngược với vẻ mặt của Vân Nguyệt, bà Mai dường như mặt không còn chút máu, bà ta chỉ tay vào Vân Nguyệt nói :" Mày nói điên nói khùng cái gì vậy ? Không đúng...mày nhớ lại tất cả rồi sao ?"
Vân Nguyệt cười, vờ như suy tư đáp :"Cũng có thể nói là như vậy."
Bà Mai hừ lạnh, đáp :"Nhớ lại thì đã sao ? Dù gì thì cha má mày cũng đã đi chầu Diêm Vương từ đời nào rồi...Mày cũng chỉ là con nhóc mười bảy mười tám tuổi thì làm gì được tao ?"
Vân Nguyệt cong môi mỉm cười, nàng ghé sát vào tai bà Mai thì thầm :"Tôi làm con gái bà..."
Nghe những lời Vân Nguyệt nói, bà Mai tức giận muốn xông lên đánh Vân Nguyệt nhưng bất thành, bà ta bị Thu Cúc giữ lấy.
"Buông tao ra, mày là tao cài vào giám sát nó, mày phản tao hả Thu Cúc ?"
Thu Cúc nhếch miệng cười đáp :"Tôi có bao giờ là người của bà ?"
Đến giờ bà Mai mới vỡ lẽ, thì ra trước giờ những chuyện nó lên bẩm báo với bà là những lời mà chúng nó đã thông đồng với nhau trước rồi.
Vân Nguyệt cởi sợi dây chuỗi đang đeo trên tay xuống, móng tay bấm một cái dây chuỗi đứt, những hạt chuỗi bóng loáng lộp cộp văng tung toé khắp sàn.
Kế tiếp là một tấm bùa màu vàng được đập thẳng vào mặt bà ta.
"Bà chơi bùa tôi à ? Đáng tiếc nó đang quật ngược lại bà đấy, bác hai !"
Bà Mai bàng hoàng nhìn theo những hạt chuỗi đang lăn trên sàn.
Từ khi Vân Nguyệt sống lại thì đã tìm đến một vị thầy cao tay, ông ấy là người kiếp trước Vân Nguyệt từng biết. Kiếp này sống lại Vân Nguyệt tìm đến ông ta nhờ ông ta giải giúp mình, nên ông ta mới đưa cho Vân Nguyệt chuỗi để đeo bên người tránh cho bị bùa ảnh hưởng.
Bà Mai bảo Thu Cúc để bùa ở chỗ Vân Nguyệt nhưng không ngờ Thu Cúc chẳng những không nghe lệnh mà còn lén báo cho Vân Nguyệt biết. Trước đó những biểu hiện như tinh thần sa sút hay mắt lờ đờ, mệt mỏi, đau đầu điều là Vân Nguyệt diễn cả.
"Tao không nên nghe lời ông thầy đó mà giữ mày lại trên thế gian này, tao hối hận...Hà Thị Mai tao hối hận rồi, trời ơi..."
Lúc nhỏ có thầy bói đi ngang xem tướng số và nói với bà Mai rằng nhất định phải giữ lại Vân Nguyệt, nếu không sẽ có đại hoạ ập đến...
Vân Nguyệt khịt mũi khinh thường, nàng cười đáp :"Ông thầy đó nói gì thưa bác hai ?"
"Ông ta nói mệnh mày phải giữ lại, có mày mới có Bùi gia..."
" Không Trăng cũng chẳng còn gì
Không Trăng hoạ đến ly bì chẳng hay
Không Trăng cũng chẳng Bùi gia
Không Trăng hoạ giáng nát tan cửa nhà."
Lời thầy bói ngày ấy nói vang lên văng vẳng bên tai, bà Mai thẩn thờ nghiến răng nói :"Không ngờ giữ lại mày mới là một mối tai hoạ."
Vân Nguyệt nhún vai cười haha đáp :"Phải rồi, tôi chính là khắc tinh của các người."
Thật ra lời của vị thầy bói đó nói đúng, kiếp trước sau khi Vân Nguyệt chết, Bùi gia cũng chẳng còn.
"Tao nên để mày chết vào cái đêm mưa ấy..."
Vân Nguyệt vẫn mỉm cười, khoé mắt ánh lệ nhưng chẳng rơi một giọt nước mắt nào.
...----------------...
Chi tiết Thu Cúc là người của bà Mai ở chương 23, lúc nửa đêm có bóng người đứng trước phòng báo cáo tình hình với bà Mai. Bởi vậy bà Mai biết Bùi Hanh cặp kè với vũ nữ là do Thu Cúc báo lại.
Chương 27 có chi tiết Thu Cúc vờ hỏi Vân Nguyệt sao sắc mặt kém, Vân Nguyệt đáp chả biết, rồi sau đó cả hai hàm ý nhìn nhau cười cũng là vậy đó.
Diễn :))
{ Nữ chính tâm cơ nha chứ không có ngây thơ hoạt bát như vẻ ngoài của mẻ đâu, đến nay mới hé lộ cho mọi người biết được.}