Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 16: Xã giao



Đến giờ, tài xế riêng của Diệp Mạc đã chờ sẵn ở đó, hai người rảo bước đi vào trong xe. Ban nãy Sở Hạ được nhét một tấm thiệp mời vào tay, giữ thay Diệp Mạc, tấm thiệp trang trọng, đúng là kiểu cách của mấy kẻ nhà giàu.
Xe một đường phóng thẳng, Sở Hạ liếc nhìn Diệp Mạc một cái, thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền quay ra, tay mở hé cửa xe.
Gió đêm lùa vào thoải mái, không còn cái cảm giác bức bối kia nữa. Diệp Mạc mở mắt ra xem hắn, rồi lại chậm chạp nhắm lại, không hề phản đối.
Xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một căn biệt thự tư nhân rất lớn. So với chỗ Diệp Mạc buồn tẻ thì nơi này quả thực rất lộng lẫy, đèn được bật sáng từ ngoài vào trong, thác nước nhân tạo cũng phát sáng. Quả thật hoa lệ, nhìn đã đủ thấy được mức độ tiêu tiền như thế nào rồi.
Sở Hạ lần đầu tiên chứng kiến khung cảnh này, ban đầu đúng là hơi choáng ngợp, có điều rất nhanh bình tĩnh lại.
Hắn đi lên trước đưa thiệp mời ra, người nhận lấy tấm thiếp lúc đầu hơi lơ đãng, sau đó liếc thấy hàng chữ người được mời ở trên, lập tức đứng thẳng nghiêm túc, cúi đầu mời Diệp Mạc đi vào.
Bên trong lại càng xa hoa hơn, rất nhiều gương mặt xa lạ khí chất khác nhau. Bọn họ đang tán gẫu, đều mang vẻ kiêu ngạo lên người. Ngay tại giây phút Diệp Mạc bước vào, bầu không khí hình như trở nên im lặng hẳn. Anh phớt lờ những tầm mắt chiều vào người, tựa hồ như đã quá quen thuộc. Sở Hạ đi theo hiển nhiên cũng bị nhòm ngó, có điều hắn chẳng phải người sẽ quan tâm ánh nhìn của kẻ khác.
Bởi vì thân phận đặc thù, thế nên chỉ một lát đã có rất nhiều người muốn đi lại bắt chuyện với anh. Thế nhưng Diệp Mạc là ai cơ chứ, chỉ bằng một cái liếc mắt đã ép họ thất bại rút lui.
"Diệp Tổng."
Một người đàn ông trung niên từ đằng xa bước lại, gương mặt ông ta khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, cười lên có vẻ thân thiện hoà ái. Ông ta cầm một ly rượu đỏ, giơ lên, "Nể tình tôi uống một ly chứ?"
Diệp Mạc lấy một ly từ cậu nhân viên gần đó, cho ông ta mặt mũi mà đưa lên chạm nhẹ một cái. Anh cũng không thật sự uống hết, chỉ nhấp một chút rồi sau đó đặt trở lại. Có điều người đàn ông trung niên kia cũng không tỏ vẻ gì.
"Phiêu Tổng, chúc mừng." Diệp Mạc gật đầu, dùng giọng điệu thanh lãnh vốn có mà nói.
"Ha ha, cảm ơn Diệp Tổng, cậu đến đây đã là nể mặt tôi rồi." Phiêu Nhân cười lớn, khuôn mặt tỏ rõ vui vẻ.
Sở Hạ đứng một bên nãy giờ, hắn im lặng quan sát. Nhạy bén nhận ra Diệp Mạc hình như có hơi mất hứng. Là vì người tên Phiêu Tổng kia ư?
Quan hệ của hai người bọn họ có lẽ không được tốt như mặt ngoài tỏ ra. Phiêu Nhân đột nhiên đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt đánh giá kiểu này khiến Sở Hạ cảm thấy rất buồn nôn. Có điều chỉ nhìn vài giây đã lập tức rời đi.
"Cha." Đột nhiên một giọng nói nữ tính vang lên, tiếp theo đó xuất hiện một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Phiêu Nhân.
Cô gái này có nét đẹp dịu dàng, là mẫu người dễ nắm được cảm tình của nam nhân.
"Tiểu Linh, nãy giờ con đi đâu mà ta tìm không được?" Phiêu Nhân nhẹ giọng trách cứ, thế nhưng chẳng có tí lực uy hiếp nào. Có thể thấy ông ta rất cưng chiều đứa con này.
"Con lại đằng kia chào hỏi chút thôi." Phiêu Linh cúi đầu, cười khẽ giải thích.
"Đúng rồi, đây là Diệp Tổng, con cũng nên chào hỏi một chút đi." Phiêu Nhân nhìn sang Diệp Mạc, đẩy con gái mình lên, "Diệp Tổng, đây là con gái tôi, Phiêu Linh."
Diệp Mạc hờ hững gật đầu, "Chào Phiêu tiểu thư."
Phiêu Linh nghe vậy, tựa như biến thành một người khác. Cô đỏ mặt ngượng ngùng chào lại, ánh mắt như có nước nhìn tới. Nếu gặp phải một nam sinh bình thường thì chắc chắn sẽ rung động ngay lập tức, có điều Diệp Mạc không phải người thường.
Biết Diệp Mạc tựa hồ không mấy quan tâm lắm, Phiêu Nhân liền dừng vấn đề này lại, mặc kệ con gái mình đang dùng sức nắm cánh tay ông ta. Dù sao thì chuyện con gái thích Diệp Mạc cũng không thể bắt anh phải thích lại được, nếu để quan hệ hai bên rạn nứt thì càng nguy hiểm.
"Cuối bữa tiệc có thể bàn chút chuyện với cậu không?" Phiêu Nhân nhỏ giọng, ánh mắt lia sang căn phòng đằng sau.
Diệp Mạc gật đầu, sau đó liền quay đầu bước đi. Hắn đến một góc khuất ít người hơn, lạnh mặt không để kẻ nào tiếp cận mồi chài quan hệ.
Sở Hạ đi theo anh, không hiểu Diệp Mạc đang suy nghĩ điều gì. Hắn đứng bên cạnh Diệp Mạc, nhìn những ánh mắt ham muốn, thường thức kia, có chút khinh thường. Bản thân làm ăn không có năng lực, lại muốn người khác giúp đỡ mình, đúng là nực cười.
"Cậu lát nữa đứng ở ngoài chờ tôi một lúc." Mãi một lúc sau, Diệp Mạc mới mở lời.
"Được." Sở Hạ gật đầu đáp ứng, thuận miệng nói tiếp, "Cái cô tiểu thư ban nãy hình như có ý với anh."
Còn rất rõ ràng.
Liếc nhìn vẻ mặt bình thản của hắn, Diệp Mạc liền biết Sở Hạ không có ý gì khác. "Thì sao?"
"Cũng không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Hơn nữa tôi cảm thấy anh không quá tình nguyện trò chuyện với vị Phiêu Tổng kia." Hắn nhún vai, nói rất nhỏ vì sợ có người nghe thấy.
Nghe điều này, Diệp Mạc không khỏi nhìn lại Sở Hạ, sau đó đuôi mắt nhuốm ý cười nhàn nhạt.
"Vậy cũng nhìn ra sao." Còn nói thẳng thắn ra như vậy, hắn không sợ anh sẽ chán ghét một kẻ đọc tâm tư ông chủ sao.
"Dù gì tôi cũng sống trong hoàn cảnh bụi bẩn đó." Sở Hạ thấy vấn đề này chẳng có gì nghiêm trọng cả, "Cơ mà nếu đã không thích, vậy tại sao phải đến đấy?"
Trong ấn tượng của Sở Hạ, không kẻ nào đủ quyền uy bắt ép Diệp Mạc phải tới.
"Nhận một phần lễ lớn thì phải trực tiếp đến mới vui chứ." Đáy mắt Diệp Mạc loé lên sự tàn ác. Cứ như một con mồi sắp bị hắn thâu tóm vậy.
Sở Hạ nhìn gương mặt đó, có chút không biết làm sao. Kiểu này thì làm sao hắn có thể trốn thoát cơ chứ.