Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 25



Không khí ở bên ngoài đang dần ấm lên, mưa phùn bây giờ đã dần biến mất mà thay vào đó là ánh mặt trời. Kể cả cơn đau nơi vết thương của Sở Hạ cũng đã hồi phục lành lặn mà không để lại di chứng gì. Bác sĩ tư nhân của Diệp Mạc đã đến, sau đó nhìn chân hắn một lúc rồi chúc mừng.
Bây giờ hắn mới có cảm giác sức mạnh quay trở về, không còn phải uống một đống thuốc nữa. Nhất là cái sự đối đãi của Diệp Mạc, nói thật thì có hơi không thích ứng được. Khoảng thời gian gần đây, Sở Hạ đã tìm được thú vui cho mình khi Diệp Mạc làm việc.
Vậy nên thỉnh thoảng khi Diệp Mạc ngẩng đầu lên, đều sẽ thấy hắn dùng máy tính... xem phim.
Một tên côn đồ, hiện tại cứ như trở thành một tên ăn bám sống hưởng thụ vậy. Nếu như không phải từng thấy Sở Hạ rảnh rỗi đi gây sự thì có lẽ sẽ bị hình ảnh này lừa dối.
Vốn dĩ Diệp Mạc cũng chẳng hy vọng hắn sẽ giúp ích được gì cho công ty, vậy nên cơ hồ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Về điểm nào đó, Diệp Mạc khá là thoải mái.
Hôm nay Diệp Mạc xử lý công việc tại nhà, còn có thêm một giám đốc khác đang ngồi thảo luận cùng, cả hai không biết nói gì mà kéo dài đến sáu giờ tối chưa xong, vậy nên Sở Hạ tránh làm phiền mà lười biếng nằm trong phòng. Hắn lướt thứ máy móc công nghệ cao này tìm phim, mấy ngày này vừa khéo có mấy bộ phim hay.
Sở Hạ thích xem phim hành động, cũng không phải nghiện, thế nhưng trong lúc này thì nó chính là thứ giúp thư giãn tốt nhất. Ban đầu cái máy tính này để trong phòng Diệp Mạc, sau không biết nghĩ thế nào anh lại ném sang đây. Bằng trí tuệ của mình, Sở Hạ cũng coi như mò ra cách sử dụng.
Không thể trách hắn được, xuất thân ban đầu của hắn làm sao dám mơ đến thứ này. Vậy nên chưa từng sử dụng lần nào.
Đang lướt, chợt tay Sở Hạ khựng lại. Hắn bấm vào một quảng cáo bên cạnh, cái tên này hình như là thương hiệu công ty của Diệp Mạc thì phải.
Nghĩ một lát, Sở Hạ thử tra xem tên công ty của Diệp Mạc. Hiện đầu tiên chính là hình ảnh Diệp Mạc mặc vest, quần âu, là trang phục xem như thường ngày của anh. Anh đang bắt tay với đối tác của mình, gương mặt lạnh lùng lọt vào khung ảnh trông cuốn hút kỳ lạ.
Thường thì Sở Hạ không quan tâm đến các thương hiệu gì đó cho lắm, thế nhưng nhìn một loạt tin tức thế này, cũng đủ hiểu sức ảnh hưởng của Diệp Mạc ra sao.
Đột nhiên một tin tức lọt vào tầm mắt của hắn, tiêu đề cực kỳ gây chú ý "Diệp Tổng cùng với Mộc tiểu thư đang hẹn hò."
Kinh ngạc một lúc, thời gian của cái này mới từ hôm qua mà thôi. Sở Hạ liền vào xem thử.
Bài báo viết rất gãy gọn, rành mạch, lý luận bằng chứng chặt chẽ. Nếu không phải làm trợ lý của Diệp Mạc thì có lẽ Sở Hạ cũng tin là thật.
Ảnh chụp là lúc Diệp Mạc đang nghiêng đầu về phía một cô gái có vẻ xinh đẹp, hai người thì thầm nói điều gì đó. Do góc chụp nên nhìn rất thân mật.
Hắn tặc lưỡi, hết Phiêu Linh giờ lại tới Mộc tiểu thư gì đó, công nhận nhân duyên của Diệp Mạc rất tốt. Không cần nghĩ cũng biết tại sao, người đàn ông kim cương thế này, người gặp người muốn.
Đóng máy không sử dụng nữa, Sở Hạ đi xuống nhà dưới. Người làm trong nhà hiện không nhiều, thế nên khiến tinh thần của Sở Hạ thả lỏng hơn.
Lọt vào tầm mắt của Sở Hạ là một chai thủy tinh rất đẹp được cất vào tủ. Hắn biết cái này, là chai rượu Mặc Dịch đem đến xong để đó.
"Nhìn gì vậy?" Âm thanh cắt ngang suy nghĩ vang lên rất gần. Sở Hạ hơi giật mình, nheo mắt tránh sang một bên vào tư thế tự vệ.
Sau khi biết là Diệp Mạc, hắn hơi thả lỏng, sau đó đánh tầm mắt sang người ở bên cạnh. Vị giám đốc này cùng đi xuống, mặt mày thành thục, trông lớn hơn Diệp Mạc vài tuổi. Điệu bộ này, chắc là đã hoàn thành công việc rồi.
"Lát nữa tôi làm xong sẽ chuyển tài liệu tới."
Diệp Mạc đáp một tiếng, ánh mắt vẫn đang nhìn Sở Hạ.
"Muộn rồi, tôi về trước." Tên giám đốc kia cười cười, cũng gật nhẹ với Sở Hạ một cái mới xoay người rời đi.
"Trả lời." Diệp Mạc không nặng không nhẹ nói tiếp, gương mặt nhìn không ra vui giận.
Sở Hạ phản ứng lại, ban nãy có hơi lơ đãng vì cảm thấy khuôn mặt giám đốc kia khá quen mắt. Hắn có tật khó nhớ mặt người, vậy nên đoán không ra đã gặp người này ở đâu.
"Tôi đang nhìn cái kia." Nói rồi hắn chỉ về phía chai rượu, "Đúng rồi, người vừa đi là ai vậy?"
"Tống Hàn." Diệp Mạc đi lại phía tủ sau đó lấy chai rượu kia ra.
Cái tên này hoàn toàn xa lạ, Sở Hạ lắc đầu, chắc là bản thân hắn nghĩ nhầm. Cũng có thể vô tình chạm mặt ở đâu đó thôi.
Lắc lắc chai rượu trên tay, ánh mắt của Diệp Mạc tập trung nhìn tới, "Ăn gì chưa?"
Sở Hạ lắc đầu, hắn còn tính xuống đây ăn thì vừa khéo bị anh cắt ngang.
Căn dặn người làm trong nhà vài câu, Diệp Mạc nhìn Sở Hạ rồi nói tiếp, "Uống không?"