Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 8



Sau khi ký kết hợp đồng xong, cuộc sống của Sở Hạ lập tức xoay hẳn một trăm tám mươi độ. Hắn bị chôn chân tại đây, ở căn phòng bị nhốt lúc trước. Ban đầu Sở Hạ cứ tưởng sẽ có kẻ nhân cơ hội gây khó dễ cho mình, vậy mà không hề, thậm chí bọn họ còn chả thèm để ý đến hắn. Nhìn chung cũng rất quy củ.
Căn nhà rộng lớn này không quá nhiều người, Diệp Mạc không thích ồn ào, vậy nên đa số đều sẽ ở nơi khác. Sở Hạ có thể xem là trường hợp hiếm hoi khi ở hẳn đây.
Hắn bị bắt làm trợ lý kiêm vệ sĩ cho Diệp Mạc, nói thì nói sang vậy thực chất chả khác chân sai vặt là bao. Thỉnh thoảng đêm khuya sẽ phải đem đồ ăn đến thư phòng cho anh, việc này ban đầu là người làm trong nhà làm, bây giờ giao cho Sở Hạ. Giờ giấc sinh hoạt của Diệp Mạc không tốt cho lắm, còn thường bỏ bữa, nhìn những tập văn kiện chất như núi kia cũng đủ hiểu là bận đến mức nào.
Không biết lựa chọn ở lại đây tốt hay xấu nữa, ít nhất ngày ba bữa không lo đói, còn được ăn ngon, đã thế không bị ép làm chuyện gì phạm pháp, thực ra lúc Diệp Mạc nêu yêu cầu này ra hắn có hơi bất ngờ, còn tưởng phải cái gì đáng sợ hơn. Đó giờ chưa từng làm mấy thứ này nên cũng không hiểu lắm, tuy nhiên có vẻ như Diệp Mạc không đòi hỏi nhiều.
Liếc nhìn người đàn ông đang bận đến tối tăm mặt mũi, Sở Hạ phải thầm khen một câu. Đúng thật là đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc. Ánh sáng nhàn nhạt của đèn khiến cho khuôn mặt Diệp Mạc trở nên thâm thúy, ôn nhu hơn, tựa như là một vị trưởng bối hiền từ, thế nhưng Sở Hạ biết đó chỉ là vẻ ngoài, lên được vị trí này thì chắc chắn đều đã là kẻ thành tinh cả rồi.
Nghe được động tĩnh từ đằng sau, Diệp Mạc xoa mắt quay đầu.
"Sao không gõ cửa?" Lời này thoạt nghe thì có vẻ bình thường, thế nhưng lại khiến Sở Hạ run lên.
"Quên mất." Hắn nhỏ giọng đáp lại, thật sự hắn không có thói quen làm mấy lễ nghi này.
Nhìn thấy trên tay Sở Hạ là bữa ăn thường ngày, Diệp Mạc không truy cứu nữa, dù sao thì có cho mấy thông tin quan trọng thì tên này cũng đâu biết phải làm gì đâu. "Để đó rồi ra ngoài đi."
Sở Hạ âm thầm vui vẻ, nhanh chóng đặt xuống rồi không do dự mà bước nhanh ra ngoài. Biết đâu được nếu ở lại có khi không cẩn thận chọc tức người ta.
Diệp Mạc nhìn theo nhướn mày, người này có vẻ sợ sệt mỗi khi ở gần mình. Anh không động đến thức ăn, có quá nhiều việc phải làm, nếu dừng lại làm việc khác thì sẽ không kịp. Với cái kiểu sinh hoạt này mà dạ dày vẫn chưa có vấn đề gì thì đúng là ông trời xem anh như con đẻ.
Thời tiết hôm nay không quá khó chịu, Sở Hạ ngồi trên chiếc ghế được đặt ngoài vườn, nhàm chán nhìn trời. Hắn ngồi đơ nãy giờ cũng hơn một tiếng đồng hồ rồi. Nơi này tuy đẹp nhưng lại rất buồn tẻ, hắn không được phép đi ra bên ngoài, trong này cũng không có ai có thể chơi với hắn cả. Thật là phiền muộn.
Cứ nghĩ mấy người quyền cao sẽ có những thú vui kỳ lạ, nhà bọn họ có lẽ còn thú vị hơn. Ấy nhưng Diệp Mạc hoàn toàn khác biết, nhìn còn trẻ như vậy mà sở thích chẳng khác nào mấy ông bà già.
"Như ông lão vậy." Sở Hạ lẩm bẩm trong miệng, rồi nhắm mắt lại.
"Ai là ông lão?"
Sở Hạ lập tức giật nảy mình, hắn ngồi bật dậy nhìn lên, vừa khéo bắt gặp khuôn mặt khuất sáng của Diệp Mạc nhìn xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó như một tên lính chuyên nghiệp, Sở Hạ đứng thẳng lưng làm động tác chấp hành nhiệm vụ.
Nhìn một loạt động tác của hắn, Diệp Mạc nhướn mày, "Hỏi cậu còn chưa trả lời đó."
Không ngờ hắn chỉ tiện miệng nói nhỏ một câu như vậy mà vẫn lọt được vào tai của người này. Không phải Diệp Mạc bận lắm sao, sao còn rảnh xuống đây được cơ chứ?!
"Anh làm xong công việc rồi à?" Hắn cứng nhắc chuyển đề tài, dời tầm mắt. Đúng là khó hiểu, mỗi lần đối diện với anh là cứ theo phản xạ run rẩy, bình thường hắn lớn gan, đến cả việc gây sự với mấy tên có tí quyền hành cũng đã từng làm. Vậy mà không hiểu dạo gần đây ăn phải gì mà từ hổ thành mèo. Nhiều lần như vậy có khi biến thành cây mát xa di động cũng nên.
Điệu bộ của hắn thật sự rất thú vị, Diệp Mạc không nói nữa mà chuyển sang nhìn vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng. Anh làm việc có chọn lọc, sẽ xử lý cái nào đang cần thiết nhất, còn mấy thứ vụn vặt hoặc cần thiết đến nhiều người cùng thảo luận thì cứ để đó trước đã.
Thấy Diệp Mạc không nhìn mình nữa, Sở Hạ thả lỏng, theo tầm mắt anh mà nhìn xuống theo. Hai người đứng im như vậy một lúc lâu, không ai mở miệng.
Mãi một lúc sau, Diệp Mạc mới cử động thân thể. Sở Hạ dùng khoé mắt quan sát, bất chợt anh đi về phía hắn.
Chiều cao của Diệp Mạc hơn Sở Hạ nửa cái đầu, hắn đã cao anh còn cao hơn, vậy nên tuy không lườm ai nhưng vô hình trung mang theo áp lực.
Diệp Mạc chỉ nhìn đúng một giây sau đó liền bước qua hắn đi về hướng cửa chính, điệu bộ thong dong nhưng uy nghiêm, trong đó còn ẩn chứa một thứ khiến người ta có cảm giác tin tưởng.