Chữ viết của Gia Mộc như chính con người anh, nho nhã tuấn tú, mang theo một nét uyển chuyển như điệu múa. Nhờ phong cảnh thiên nhiên này và sở thích viết thư pháp của anh, không một câu nào là sao chép từ người trước, văn phong độc đáo, càng thêm giá trị.
Tùng Tâm nghe công nhân ở trang trại nói, một bậc thầy của hội thư pháp thành phố muốn giới thiệu con gái học vẽ quốc họa của mình cho Gia Mộc.
Tùng Tâm nghe xong cảm thấy không thoải mái. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại, cô chạy khắp nơi trong cái nóng mùa hè, về nhà thì đầu óc quay cuồng, không muốn ra ngoài nữa.
Anh hai Gia Lân thấy cô không xuống ăn, liền đùa bảo cô uống chút nước trái cây tươi, nhưng cô cũng từ chối, chỉ ngồi ngoài ban công nhìn hồ bơi xanh thẳm, cúi đầu lẩm bẩm: "Hay là, bỏ qua đi?"
Anh hai hỏi: "Bỏ qua gì cơ?"
Tùng Tâm nói: "Nếu cậu ấy không thích em, thì bỏ qua thôi."
Gia Lân trả lời: "Vậy là đúng rồi."
Tùng Tâm thở dài: "Gia Mộc rốt cuộc thích kiểu người nào nhỉ?"
Gia Lân đau đầu, chuyện này chẳng biết tính thế nào.
Gia Lân đành phải tự mình ra cửa tìm Gia Mộc phát tác, bảo: "Tùng Tâm bị bệnh rồi, nếu cậu có tình cảm với nó thì đến thăm, nếu không thì hãy học cách yêu nó. Dù sao em gái tôi đã chọn rồi, dù có mọc cánh cũng đừng mong thoát."
Nghe vậy, Gia Mộc liền gác việc đang làm xuống.
Tùng Tâm đang ở trong phòng nghịch ná cao su, nhắm vào hồ bơi mà bắn viên bi.
Nhà Tùng Tâm thực ra có một vài thứ giá trị, toàn là đồ cổ mà bố cô tìm kiếm từ các thị trấn cổ gần đó, chọn những món tốt nhất giữ lại, còn những món không tốt thì bán đi.
Cô có một hộp trang điểm khảm ngọc trai bằng gỗ tử đàn, được cho là từ thời Minh hoặc Thanh, bình thường chỉ để trang trí, nhưng nếu bán thì cũng mua được một chiếc xe tốt.
Từ nhỏ, Tùng Tâm đã theo bố mình và biết được thứ gì có giá trị, thứ gì thì không.
Bố cô thường dẫn ba anh chị em đến gặp các nhà môi giới trong thành phố, đã từng mua cả một dãy cửa hàng tại thị trường giao dịch, chỉ vài vạn tệ một mặt tiền. Hiện tại đảo mắt đã hơn trăm vạn, nên cũng đáng giá hơn nhiều. Edit: FB Frenalis
Vì chuyện tiền bạc đều rất thuận lợi, lại sống ở vùng núi rừng không bị tổn thất gì, Tùng Tâm đã hình thành một tính cách có phần phi thực tế.
Con người vốn phải biết tính toán, dù là thời gian hay tình cảm, không thể buông thả và phung phí được. Nhưng khi nói đến lợi ích, Tùng Tâm hoàn toàn không sợ bị thiệt thòi. Nhưng về mặt tình cảm thì cô lại khác. Cái gì cô coi trọng, dù chỉ là một chút tỳ vết, cô cũng không thể chấp nhận được.
Anh hai Gia Lân gõ cửa bước vào phòng của Tùng Tâm, nói: "Gia Mộc đến rồi."
Tùng Tâm không quay đầu lại, chỉ nói: "Cậu ấy sẽ không đến đâu. Chắc lại đang chuẩn bị hẹn hò với cô gái học quốc hoạ rồi."
Gia Lân quay đầu lại nói: "Xem, đầu óc cũng bị cháy hỏng rồi."
Gia Lân đi ra ngoài, Gia Mộc tay cầm món bánh ngọt mà Tùng Tâm thích, bước vào và đặt lên chiếc bàn nhỏ trên ban công.
Mùi thơm ngọt ngào của bánh lan tỏa khắp nơi, khiến Tùng Tâm quay đầu nhìn, nhưng lại cúi xuống, không muốn nói gì.
Sau một lúc lâu, Gia Mộc mới nhẹ nhàng nói: "Ăn một chút đi, Tùng Tâm."
Cô lắc đầu, nói: "Không muốn ăn."
Gia Mộc kiên nhẫn: "Ngoan nào."
Tùng Tâm không chịu, hạ quyết tâm muốn tuỳ hứng.
Gia Mộc bất lực, thực không có cách với cô.
Nhớ đến Tết năm nào đó, Tùng Tâm mặc một chiếc váy rất đẹp, nhưng vì hơi chật nên cô khóc cả ngày, ai khuyên cũng không được. Đến tận hôm sau, cô mới nói: "Bình thường mọi chuyện đều có thể bỏ qua, nhưng quần áo Tết thì tại sao lại không vừa?"
Một khi cô đã bướng bỉnh như vậy, thì không ai có thể khiến cô thay đổi. Gia đình có bù đắp thế nào cũng vô ích. Cô còn nói: Váy có thể mua cái mới, nhưng ngày đầu năm sẽ không có nhiều, cô cũng không thể giả vờ rằng mình chưa từng khóc. Ngữ điệu của cô lúc đó lạnh lùng đến mức không giống một đứa trẻ.
Lúc này, Gia Mộc lên tiếng: "Tôi không phải là chiếc váy Tết của cậu."
Nghe thế, Tùng Tâm hiểu ngay, liền hỏi: "Cậu có phải thấy tôi xảo quyệt quá không?"
Thay vì trả lời, Gia Mộc hỏi lại: "Cậu khóc rồi phải không? Mắt sưng cả lên kìa."
Tùng Tâm quay mặt đi, không nhìn anh.
Gia Mộc tiếp tục: "Tôi không đi xem mắt, chẳng gặp cô gái nào cả. Sau này cũng sẽ không gặp ai."
Tùng Tâm băn khoăn: "Vậy còn tôi thì sao?"
Gia Mộc bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười khẽ: "Cậu giống như keo dính siêu chặt vậy, đã gặp rồi, nhớ mãi, không thể bỏ qua được."