Bạn học của Tùng Tâm - Hoa Ni, làm việc trong hệ thống nhà nước. Theo quy định mới, nhân viên không được phép giữ cổ phần của các trạm thủy điện nhỏ nữa.
Hoa Ni dự định chuyển nhượng cổ phần cho Tùng Tâm và giới thiệu những đồng nghiệp quen biết cho cô.
Hoa Ni cảm thấy ở những huyện thị, ranh giới giữa người làm trong và ngoài hệ thống nhà nước rất rõ ràng, nhưng Tùng Tâm không có tư tưởng hẹp hòi như vậy, từ nhỏ cô đã không quan tâm đến chuyện đó khi giao du với bạn bè.
Tùng Tâm trở thành người thu mua cổ phần, mà giá mua cũng rất hào phóng.
Khi không đủ tiền, Tùng Tâm tìm Gia Mộc và nhờ cả anh hai Gia Lân giúp đỡ.
Gia Mộc và anh hai đều cho cô tiền, và một phần cổ phần được ghi tên hai người họ.
Gia Mộc nhìn Tùng Tâm bận rộn lo liệu, rõ ràng là cô tràn đầy năng lượng.
Khi hai người ngồi uống trà, Tùng Tâm uống vài ngụm qua ống hút rồi nằm xuống chiếc giường tre trong sân, ăn vài viên mứt quất đen, khuôn mặt lộ rõ vẻ tham lam. Edit: FB Frenalis
Gia Mộc chọc cô: "Tùng Tâm, em trông giống như một con trăn vừa nuốt xong một con cừu."
Tùng Tâm ừ một tiếng, đáp: "Đúng vậy, người như em, có tương lai lắm đấy."
Gia Mộc cười.
Tùng Tâm tiếc vì không có nhiều tiền hơn, nếu không, cô đã có thể mua thêm cổ phần.
Gia Mộc uống một ngụm trà, hỏi cô: "Học sinh lớp hai, dễ dạy không?"
Tùng Tâm đáp: "Bản tính của bọn trẻ đã bộc lộ ra hết rồi, chỉ cần đứa nào không quậy phá thì đều dễ dạy cả."
Gia Mộc cười: "Thế nào là quậy phá?"
Tùng Tâm nói: "Đứa nào từ nhỏ đã biết lợi dụng bố mẹ để gây áp lực lên thầy cô thì em sẽ đặc biệt xử lý. Trường công đã là giáo dục bình đẳng thì phải công bằng. Đứa nào muốn có sự chú ý riêng, thì em sẽ giữ nó lại sau giờ học, từ từ dạy nó về đạo đức trong văn phòng."
Gia Mộc nhìn vẻ mặt đầy mưu mô của Tùng Tâm, bật cười.
Tùng Tâm nói: "Con mèo con chó nuôi vài năm là biết diễn trò rồi, huống chi là đứa trẻ tám, chín tuổi, loài người không phải được gọi là tinh khôn một cách vô lý. Nhưng nếu quen thói này, lớn lên đa phần sẽ thành kẻ tiểu nhân. Em mà không giáo dục nó đàng hoàng, tương lai nó sẽ càng ngày càng đi sai đường."
Tùng Tâm tiếp tục: "Hồi học cấp ba có một nhóm người, mười lăm, mười sáu tuổi tụ tập trong một lớp, nhắm vào lớp nào có giáo viên dạy giỏi, liền viết đơn kiến nghị, yêu cầu hiệu trưởng điều giáo viên đó về dạy cho họ. Dựa vào việc bố mẹ của họ là quan chức cấp huyện, cấp thành, hiệu trưởng cũng phải nhượng bộ. Tốt rồi, mấy năm nay bố mẹ họ bị điều tra gần hết rồi... Mười mấy tuổi đã biết lộng quyền, nếu không học từ bố mẹ thì học từ ai?"
Gia Mộc khẽ sờ trán cô, nói: "Tùng Tâm, suy nghĩ rõ ràng quá sẽ làm tổn hao tinh thần, thà hồ đồ một chút còn hơn."
Tùng Tâm nói: "Dù sao em cũng có thước đo trong lòng."
Gia Mộc khẽ mỉm cười, sinh lực của cô vượt trội hơn người thường, nếu không được bận rộn thì lại cảm thấy tù túng.
Tùng Tâm thích sự thông thoáng của Gia Mộc, anh sẵn sàng để cô tự do thử nghiệm và phạm sai lầm.