Người nuôi lớn Tùng Tâm là mẹ kế của cô tên là Tú Tú, không phải mẹ ruột. Tú Tú không có con riêng.
Mẹ ruột của Tùng Tâm tên là Trân Trân, đã qua đời vì biến chứng sau sinh không lâu sau khi Tùng Tâm ra đời.
Tùng Tâm hoàn toàn không biết gì về chuyện này, sau khi lớn lên, chị cả và anh hai mới kể rõ ngọn ngành, nói rằng cô chỉ có một người mẹ ruột, không được phép gọi mẹ kế là mẹ.
Tùng Tâm dần hiểu mình là người ở giữa, để phân biệt rõ ràng, khi nhắc đến mẹ ruột mà chưa từng gặp, cô gọi là "mẹ Trân Trân", còn mẹ kế có công nuôi dưỡng, cô gọi là "mẹ Tú Tú".
Bố của Tùng Tâm cảm thấy cô con gái út có phần thiệt thòi, khi còn nhỏ đã phải cân bằng giữa hai bên, để gia đình chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.
Vì vậy, trong ba người con, bó của Tùng Tâm thường chiều chuộng cô nhiều hơn một chút. Cô không thích ở nhà, mà thường thích đến nhà Gia Mộc chơi, ông cũng để mặc cô.
Còn vì sao Tùng Tâm không đến nhà ai khác, lại có một câu chuyện cũ.
Một năm nọ, Tùng Tâm chán ngán, chạy vội ra ngoài xem người dân thị trấn tổ chức lễ hội.
Trong đoàn rước lễ cung Phật ở miếu, có trẻ con đóng vai Kim Đồng - Ngọc Nữ, ngồi trên kiệu hoa bằng vàng được bốn người lớn khiêng, cao cao tại thượng, trước sau đều có đoàn người gõ trống phất cờ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tùng Tâm theo sau đoàn rước, im lặng không gây chú ý đến nhà của Ngọc Nữ là Dung Dung trước, nhưng nhà đông người ồn ào, không hợp ý cô. Sau đó, cô lén đến nhà của Kim Đồng, tức Gia Mộc. Nhà chỉ có ba người, rất yên tĩnh.
Tùng Tâm nhớ đường, giống như con chim yến mùa xuân vô tình bay vào nhà ai đó làm tổ, thường xuyên lui tới nhà Gia Mộc dạo chơi.
Thị trấn nhỏ, chỉ rộng khoảng ba đến năm cây số, nhà Gia Mộc tất nhiên biết rõ Tùng Tâm là con nhà ai, vì tình nghĩa nên không thể đuổi cô về, chỉ có thể chăm sóc, để cô tự do lui tới ngày càng thường xuyên hơn.
Tùng Tâm thích cùng Gia Mộc ngồi xem TV cả ngày, tự do thoải mái. Khi đói, Gia Mộc hầm trứng đường, hai người ăn như bữa ăn vặt, đôi khi mỗi người một nửa, lúc khác thì cô ăn trứng, Gia Mộc uống nước đường còn lại.
Tính cách phóng khoáng, không phân biệt giàu nghèo của Tùng Tâm hoàn toàn tìm thấy nơi để an trú tại nhà Gia Mộc.
Một ngày nọ, vào sinh nhật Gia Mộc, anh tìm được một ống tre trong đống phế liệu làm đồ nội thất bằng mây tre. Anh giữ lại các đốt tre, dùng dao chặt ra làm một ống tiết kiệm tự nhiên, còn khoét một lỗ trên thân ống để bỏ tiền vào, rồi bôi dầu trà để chống mối mọt. Cuối cùng, anh tặng nó cho Tùng Tâm để cô giải khuây.
Sinh nhật anh, cô nhận quà.
Tùng Tâm hỏi: "Khi nào ống đựng tiền đầy, làm sao để lấy ra?"
Gia Mộc nói: "Tôi sẽ giúp cậu chẻ nó ra."
Tùng Tâm lại hỏi: "Nhưng như vậy thì nó sẽ hỏng mất?"
Gia Mộc nói: "Tôi sẽ làm cho cậu một cái mới."
Nghe vậy, Tùng Tâm yên tâm.
*****
Nhà của Tùng Tâm ngày càng phát đạt, mở rộng thành một khách sạn suối nước nóng thu hút nhiều khách lạ ghé thăm, đôi khi cũng không tránh khỏi những câu chuyện kỳ quặc, chẳng hạn như cảnh bắt gian đầy ồn ào...
Tùng Tâm không hề ngượng ngùng, kể lại toàn bộ diễn biến của sự việc một cách sinh động như thể cô chính là người chứng kiến trực tiếp trên giường, Gia Mộc cũng không chê cô thô tục.
Hai người họ đã trải qua thời thơ ấu đầy trong sáng bên nhau, dần dần trưởng thành. Gia Mộc muốn học viết thư pháp nhưng gia đình lại không đủ tiền đóng học phí. Edit: FB Frenalis
Có một thiếu niên tên Huy Huy vừa ra tù, rủ Gia Mộc đi ăn cắp chiếc bàn thờ cổ từ thời Minh - Thanh ở nhà thờ, được làm từ gỗ sưa rất giá trị, hứa sẽ chia phần lớn tiền cho anh, nhưng Gia Mộc không tham gia.
Ở quê cũng có người bí mật ra giá mấy vạn tệ, muốn Gia Mộc thi hộ ai đó vào kỳ thi trung học ở huyện hoặc thành phố, nhưng anh cũng không đi.
Tùng Tâm đưa cho anh ống đựng tiền mà anh đã làm, Gia Mộc nhận lấy.
Nhưng vào cuối tuần, Gia Mộc vẫn đi làm thuê ở các công trình xây nhà để kiếm thêm. Đến khi anh gom đủ tiền, ngón tay anh đã có dấu hiệu run nhẹ. Sau vài tháng điều dưỡng, anh mới bắt đầu học thư pháp và nhận một cán bộ đã nghỉ hưu ở thị trấn làm thầy.
Người thầy đó nói rằng, thư pháp gia Vương Sủng của triều đại Minh, khi khoảng 20 tuổi đã viết ra những tác phẩm được bán đấu giá hàng triệu đô la ngày nay. Thư pháp không phân biệt tuổi tác, có thể người trẻ cũng có tài năng vượt bậc.
Một ngày nọ, Tùng Tâm nói với Gia Mộc: "Mùa hè này cậu đừng đi bơi cùng ai cả."
Gia Mộc hỏi: "Tại sao?"
Tùng Tâm nói: "Bà nội có kể về một thiếu niên thông minh đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, nhưng hai người bạn của cậu ấy không đỗ, họ rủ cậu ấy đi bơi cùng, và cuối cùng thiếu niên đó bị chết đuối. Hai người bạn kia còn quỳ gối, khóc lóc thảm thiết."
Gia Mộc hỏi: "Chuyện đó xảy ra ở đâu?"
Tùng Tâm nói: "Ở thị trấn bên cạnh, bà nội bảo tôi trông chừng cậu, mẹ Tú Tú cũng nói đó là câu chuyện thật."
Gia Mộc phát hiện Tùng Tâm không phải là một cô bé ngây thơ.
Khi mùa hè đến, Gia Mộc đỗ vào trường trung học tốt nhất trong thành phố. Sau khi kết quả được công bố, thật sự có vài người đến nhà rủ anh đi bơi ở hồ chứa nước.
Tùng Tâm ngồi trước cửa nhà Gia Mộc cho gà ăn, nói: "Gia Mộc không có nhà, cậu ấy đã đến thành phố học thư pháp rồi."
Gia Mộc ngồi trên gác gỗ đọc sách, nghe thấy lời của cô, khẽ mỉm cười.
Tùng Tâm ngồi đó suốt cả mùa hè, nhóm người đến rủ bơi đều bị bố mẹ đánh đòn một trận, từ đó những lời nghị luận trong thị trấn cũng dần lắng xuống.
*****
Khi Gia Mộc và Tùng Tâm đều đã trưởng thành, dường như trên đời này không hề bớt đi những điều phiền phức.
Những ngày trong đồn điền trôi qua rất chậm rãi, và cây cà phê trồng nơi này cũng phát triển rất chậm do không hợp thổ nhưỡng.
Một ngày nọ, Dung Dung - người từng đóng vai tiểu Ngọc Nữ trong lễ hội miếu ngày xưa, đến tìm Gia Mộc, nước mắt rưng rưng, nói rằng cô ta bị chồng bạo hành.
Lúc đó, Tùng Tâm đang chơi trong phòng làm việc của Gia Mộc, thò đầu ra ngoài nói: "Dung Dung nên tìm bố mẹ hoặc anh em của mình để giải quyết đi, hoặc đến thị trấn báo cảnh sát, không nên đến tìm Gia Mộc, vì Gia Mộc đã nói nam nữ khác biệt."
Nghe vậy, Gia Mộc cười.
Dung Dung bị Tùng Tâm trách móc, nhìn thấy Gia Mộc cũng chẳng để ý đến mình, nên tức giận quay đầu bỏ đi.
Hai năm gần đây, Dung Dung thường kể với người trên thị trấn rằng cô ta bị bạo hành, thậm chí còn qua lại với một vài thanh niên khác. Rõ ràng lần này, cô ta đã nhắm đến Gia Mộc.
Tùng Tâm nói: "Một thị trấn nhỏ chỉ có ngần ấy chuyện lạ, còn những thành phố lớn chắc hẳn là nơi quỷ ma hoành hành."
Gia Mộc nhìn Tùng Tâm, cô giống như một con nhím luôn đề phòng nghiêm ngặt, đã bảo vệ anh suốt bao năm.