Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 23: Thói quen (3)



Nhịp tim của Hứa Hâm đập nhanh hơn một chút.

Chẳng phải trước giờ Bùi Tây vẫn luôn kiềm chế rất tốt đấy sao, mấy tháng nay cả hai cũng chỉ ôm với hôn, cậu cũng không có hành động nào vượt quá giới hạn.......

Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?

Còn chưa kịp nghĩ xong, cô đã bị ôm vào phòng của cậu rồi được đặt xuống giường.

Tấm rèm bị kéo vào che đi ánh sáng bên ngoài, trong căn phòng tối tăm, tầm nhìn bị ngăn cản, cảm quan lúc này lại trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.

Hứa Hâm có cảm giác rằng nụ hôn này của Bùi Tây càng ngày càng nóng rực, sự xâm chiếm mạnh mẽ khiến cho cô có chút không thở nổi.

Tay của cậu lại phủ lên eo cô một lần nữa, chậm rãi di chuyển lên trên, mãi đến khi chạm tới nơi nào đó.

Hô hấp của Hứa Hâm bỗng cứng lại.

Bùi Tây hôn Hứa Hâm nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của cô, động tác bên dưới vẫn không hề dừng lại.

Dường như Bùi Tây có thể cảm nhận được sự mềm mại của gò bồng đào cách lớp vải mềm, cậu thử nhẹ nhàng xoa nắn.

Hứa Hâm vặn vẹo thân mình, có ý muốn tránh.

Độ ấm nơi bàn tay cậu dường như có thể xuyên thấu qua chất liệu may mặc, thấm vào da thịt cô......



Đôi tay Bùi Tây tìm được dây áo ngực phía sau lưng, sờ thấy móc áo, cậu nhẹ nhàng đè ép, mở ra.

Hứa Hâm không tiếp tục động đậy nữa, cả cơ thể dưới sự vuốt ve của cậu dần dần trở nên nóng tới khó chịu. Có cảm giác như dưỡng khí trong phòng càng lúc càng loãng, ngay cả một hơi thở thôi cũng tràn đầy hương vị Bùi Tây rồi.

Nụ hôn của cậu lại mạnh mẽ áp xuống thêm một lần nữa.

Nơi mềm mại bị cậu nhéo, xoa thành các đủ loại hình dạng, đỉnh hồng cũng vì vậy mà trở nên cứng rắn theo.

Bùi Tây túm lấy một bàn tay của cô, kéo nó luồn qua vạt áo rồi đi xuống, ấn vào phần bụng dưới của cậu.

Khát vọng tình yêu là tới từ hai phía, cô cũng đang khát vọng cậu.

Cô biết dáng người Bùi Tây rất đẹp, thế nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cô có thể vuốt ve cậu một cách thân mật như này. Tay Hứa Hâm nhẹ nhàng lướt qua cơ bụng của cậu, đếm từng múi từng múi......

Bùi Tây rên lên một tiếng, động tác phía dưới càng thêm dùng sức. Ngực đột nhiên bị niết mạnh khiến cô có chút đau, còn có một cảm giác khác, thế nhưng cô lại không thể nói rõ đó là gì.

Áo của Hứa Hâm không biết đã bị cởi ra từ khi nào, nịt ngực vắt qua vai lỏng lẻo như có như không.

Hứa Hâm khó chịu nắm chặt tấm ga trải giường dưới thân, cả người đều bị Bùi Tây phủ lên. Lúc này cậu đang chôn đầu ở trước ngực cô, một bên bị cậu tinh tế nhấm nháp, bên kia lại bị xoa nắn không ngừng.

Không biết đã qua bao lâu, Bùi Tây dừng lại, túm lấy chăn bọc kín Hứa Hâm, sau đó ôm cô vào trong ngực, hô hấp vẫn còn có chút dồn dập, nặng nề.

Tuy rằng đã bật điều hòa nhưng cơ thể hai người vẫn đổ đầy mồ hôi. Mồ hôi nhớp nháp dính ở trên người khiến cho Hứa Hâm không khỏi cảm thấy khó chịu.

"Đừng cử động......" Giọng Bùi Tây lúc này đã khàn khàn, gần như là mất tiếng.



Tất nhiên là cô có thể cảm giác được nơi đó của cậu lúc này ra sao, "Không khó chịu sao?"

Bùi Tây ôm cô, lần tìm cánh môi mềm, ôn nhu mà đặt một nụ hôn xuống.

"Không sao......"

Hứa Hâm mệt mỏi, không được bao lâu liền ngủ thϊếp đi. Bùi Tây xuống giường giặt sạch khăn lông, lau người cho cô, sau đó đi tắm nước lạnh rồi lại quay trở về giường, ôm cô.

Bỗng dưng cậu lại nhớ về buổi sáng hôm nay lúc cậu đứng trên sân khấu, về ánh mắt của Hứa Hâm khi cô nhìn cậu.

Không hề che dấu, vô cùng thẳng thắn, cách nhiều người như vậy, nhìn cậu.

Trong mắt, là tươi cười, không che giấu được vẻ thích thú.

Cô có cặp mắt đẹp, khi cười rộ lên lại càng thêm hút hồn người khác.

Lúc ấy, ánh mắt cô chỉ hướng về mình cậu, đôi mắt ấy, tưởng chừng như có chứa những tia sáng lấp lánh, trông giống hệt với ánh sao sáng trên bầu trời đêm, khiến cho nội tâm cậu không khỏi cảm thấy rạo rực.

Cậu dùng sức ôm chặt thêm một chút, người trong lồng ngực hơi hơi phản đối, vô thức vặn vẹo.

Bùi Tây cười, nhẹ nhàng cắn môi anh đào một ngụm.

Đây quả thật là một thói quen xấu, thế nhưng cậu lại không muốn sửa một chút nào.