Dụ Hôn

Chương 129



Cố Tương nhìn Giang Trì, cô hỏi: “Anh cũng vì lo lắng cho tôi nên mới chạy tới đầy đón tôi à?”

Rõ ràng là anh có thể về t5hẳng nhà luôn. Giang Trì nói: “Chứ còn sao nữa?”

Mượn ánh sáng đèn đường, Cố Tương nhìn thoáng qua sườn mặt đẹp 6trai của anh, cô cười hỏi: “Giang Trà này, có phải anh thích tôi không? Nếu không thì tại sao anh lại quan tâm tới như

v7ậy?”

Nghỉ làm một ngày, còn chạy tới đón cô, Cố Tương phát hiện mình rất cảm động. Giống như có người bất ngờ quan tâm đ4ến mình.

Anh cũng không còn là người chồng lạnh lùng, xa lạ như trước kia nữa.

Ai ngờ sắc mặt Giang Trí lại tối 8sầm lại sau khi nghe được lời nói của cô, “Em suy nghĩ nhiều rồi! Anh đã từng nói, anh sẽ không thích loại phụ nữ không chút dịu dàng nào như em”

“..” Cố Tương nhếch miệng, “Vậy nếu anh không thích tôi thì anh tốt với tôi như vậy làm gì? Đưa cho tôi một con mèo rồi đến đón tôi sau giờ làm việc.”
“Nếu đã lấy em, anh phải có trách nhiệm với em!” Giang Trì nói rất nghiêm trang.

Đồng thời trong lòng càng thêm kiên định, đúng thế!

Chính là như vậy!

Anh cũng sắp đầu ba đến nơi, làm sao có thể như thằng nhóc mới lớn mà thích một cô gái như vậy, ngu chết đi được!

Thấy Cố Tương nhìn mình chằm chằm, Giang Trí Đèn cố tình làm kiêu nhìn cô một cái, “Sao, không thích anh đối xử tốt với em à?”

“Không phải vậy.” Cố Tương nói: “Tôi chỉ sợ anh tốt với tôi như vậy là bởi vì thích tôi. Nếu anh không thích tôi thì tôi yên tâm rồi.”

“..” Giang Trí không hiểu lời nói này của Cố Tương, “Anh không thích em, tại sao em lại yên tâm? Chẳng lẽ thích của anh có độc à?”

Cố Tương giải thích: “Tôi sợ anh đau lòng ấy mà. Phía trước có hoa quả, tôi đi mua một ít lát về nhà ăn”
Nói xong cô chạy chậm đến chỗ bán hoa quả, Giang Trì nhìn theo bóng lưng của cô mà nhíu mày. Không biết tại sao, mặc dù anh không thích cô, nhưng anh vẫn cảm thấy khá hụt hẫng khi nghe cô nói sợ bị anh thích như vậy.

Cố Tương mua dưa hấu, cô đang định trả tiền thì Giang Trí đã trả hộ và tự cầm lấy quả dưa.

Cố Tương nói: “Để tôi cầm cho”

Anh liếc nhìn bàn tay đang giơ ra của Cố Tương, “Em cảm thấy anh sẽ để cho một người phụ nữ cầm một thứ nặng như vậy ở trước mặt anh sao?”

Cố Tương mỉm cười, “Dưa hấu không nặng” Giang Trí hừ một tiếng, “Anh cầm được.”

Cố Tương bất đắc dĩ nhìn anh, “Vâng vâng vâng, anh cầm được”

Anh muốn cầm, cô cũng không miễn cưỡng.

bên anh lâu rồi, Cố Tương cũng không muốn tranh giành những chuyện mà anh chủ động muốn làm.
Anh là người rất sĩ diện, nhưng đối với cô mà nói thế cũng rất tốt, ít nhất anh chăm sóc cô ở mọi nơi, để có được sống như một cô gái, chứ không phải là đàn ông.

Hai người về đến nhà, Cố Tương đi cắt dưa hấu, cắt xong mang ra thì thấy Giang Trà đang ôm Cố Noãn Noãn ngồi bên cạnh bàn.

Cố Tương hỏi: “Sao anh lại ôm nó?”. “Nó cứ dính lấy anh” Mặc dù nói như vậy nhưng tay của bác sĩ Giang hoàn toàn không có ý định buông con mèo ra. Anh vốn yêu mèo, bây giờ trong nhà có thì càng thích hơn.

Cố Tương cũng không vạch trần anh, cô nói: “Anh đi rửa tay ăn dưa hấu đi.”

Giang Trì bảo: “Em ăn trước đi.”

Cố Tương ăn một miếng thấy vừa mọng nước vừa ngọt, “Quả này hôm nay ăn rất ngon, anh mau ăn thử đi.”

Giang Trí không động đậy.

Cố Tương thấy anh chỉ lo ôm Cố Noãn Noãn, tay không sạch sẽ thì đành phải xiên một miếng bón cho anh, “Anh thử đi.”
Giang Trì nhìn miếng dưa hấu được

đưa tới bên miệng mình, anh hơi

dừng động tác lại, còn Cố Tương thì

đang dùng tay còn lại tự đút cho

mình một miếng khác.

Cô nhìn anh chằm chằm, dù sao cô

cũng đã quen rồi, cũng không có

cảm giác gì, chỉ nghĩ hiện giờ anh

đang không tiện tay thì bón cho anh

ăn miếng dưa hấu mà thôi.

Nhưng động tác này lại khiến nhịp

tim của Giang Trí chậm lại.

Anh há miệng cắn một miếng nhỏ,

Cố Tương nói: “Thế nào, ngon đúng

không?”