Sau đó cô liếc mắt sang phía Giang Trì, thấy anh không nói chuyện, cô cũng không nói gì. Trên đường về Cố Tương nhận được cuộc gọi của mẹ cô, mẹ nói: “Cố Tương à”
“..” Cố Tương đáp: “Có chuyện gì vậy?”
Thật 6ra cô đang rất mong chờ xem phản ứng của nhà họ Mạnh như thế nào. Vì thế cô mới nhận cuộc gọi.
Bà Mạnh nói: “Chuyện lần trước là 7mẹ không tốt, không chịu tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng, con đừng giận mẹ nhé”
“...” Cố Tương rất hiếm khi được nghe thấy giọng nói 4dịu dàng như vậy của mẹ, cô cảm thấy lòng mình hơi nghẹn lại.
Cô nói với bà Mạnh: “Bà Mạnh nói gì vậy? Tôi đầu xứng làm con gái c8ủa bà, Mạnh Nghiên mới xứng chứ”
“Cố Tương, con dù sao cũng là đứa con mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, mẹ cũng rất thương con, chỉ là phương thức của mẹ không đúng lắm. Lại vì chuyện của bố con nên đúng là mẹ có bóng ma tâm lý, thành ra bình thường hay bỏ bê con. Nhưng con là con của mẹ, con đừng giận mẹ được không? Ngày mai mẹ sẽ dẫn Mạnh Nghiên tới xin lỗi con, bây giờ mẹ gọi để nói trước với con một tiếng” “Không cần đâu.”
“Bọn mẹ sẽ tới, cứ như vậy đi.” Bà Mạnh nói xong thì cúp điện thoại.
Cố Tương nhìn điện thoại di động, bao năm qua cô ở nhà họ Mạnh, mẹ chưa bao giờ nói chuyện nhỏ nhẹ với cô như vậy, chính vì thế mà giờ khiến cô thấy hơi hoảng hốt.
Về tới Vịnh Tiểu Long, hai người xuống xe, Giang Trà liếc mắt nhìn Cố Tương, sợ cô không theo kịp nên anh bước đi rất chậm.
Hai người cùng nhau đi vào sảnh tầng một, quản lý nhìn thấy bọn họ trở về thì chào hỏi: “Ngài Giang”
Vị quản lý này là quản lý của tòa nhà nên biết mặt hết các chủ căn hộ ở đây, anh ta cũng rất quen với Giang Trì.
Giang Trà đáp lại: “Ừ”
“Ngài có hàng được giao tới, tôi đã nhận giúp ngài rồi ạ”
Cố Tương đi ở phía sau Giang Trí, nghe thấy chữ hàng giao tới cô cũng rất ngạc nhiên, Giang Trì thế mà lại gọi đồ ăn bên ngoài? Chẳng lẽ anh đói bụng?
Hôm nay lúc ở nhà họ Giang anh không ăn được nhiều sao?
Cô nghi hoặc đi theo, phát hiện ở một bên của sảnh lớn bày rất nhiều bó hoa, ước chừng cũng phải tới mười mấy bó, bởi vì quá nhiều nên được quản lý xếp rất ngay ngắn.
Quản lý nói: “Ngài Giang mua nhiều hoa như vậy là muốn làm gì sao?” Anh ta chưa từng thấy người nào mua nhiều hoa như vậy.
Cố Tương: “...”
Cái gì, những thứ này đều do Giang Trì mua?
Nghe đến đó, Cố Tương như ngây ra.
Giang Trí khẽ họ một tiếng, trả lời quản lý: “Tôi không làm gì cả, chỉ mua tặng vợ tôi thôi.”
Cố Tương ở ngay bên cạnh, nghe anh nói như thế thì không khỏi nhìn anh, “Tặng tôi?”
Giang Trì nói: “Ừ, thích không?”
Hẳn là cô sẽ thích nhỉ!
Anh sợ một bó không đủ nên mua luôn mười mấy bó hoa.
“... Anh bị điên à!” Đột nhiên mua nhiều hoa như vậy làm gì? Còn nói là tặng cho cô?
Giang Trì nhìn Cố Tương, “Sao lại mắng anh?”
Cố Tương: “Có phải hôm nay anh không được bình thường không?”
Nói rồi cô giơ tay lên sờ trán của anh. Giang Trí bắt lấy cái tay đang đặt trên trán mình, anh nói: “Anh rất bình thường. Anh chỉ muốn đối xử tốt với em thôi mà
Anh thừa nhận rằng anh thực sự sợ cô sẽ đi!
Cố Tương bị anh nắm tay, nghe anh nói câu Anh muốn đối xử tốt với em".
Câu nói này được anh nói bằng chất giọng trầm thấp, khiến Cố Tương có cảm giác khác thường.
Cô nhìn Giang Trì, “Anh đối xử với tôi đã rất tốt rồi!”
Còn tặng hoa làm gì?
Anh đưa Cổ Noãn Noãn cho cô, còn
ra mặt bất bình thay cô là cô đã rất
vui rồi.
Giang Trà nói: “Vậy saº em vẫn còn
muốn rời khỏi nhà họ Giang?”
“Đây là hai việc khác nhau, không liên quan gì tới chuyện anh có tốt