Giang Trì nhìn bóng lưng của cô, anh nói: “Anh đi tắm đây”
Cố Tương hỏi: “Thế chỗ hoa này phải làm sao bây giờ?”5
Giang Trì bảo: “Đã tặng cho em rồi thì em tự quyết định”
“Vậy thì tôi sẽ dùng nó để tắm!” Cố Tương nói6.
Giang Trì: “...”
Chỗ hoa này đều là tấm lòng của anh đấy!
Anh lườm cô, “Không được, em không 7thích thì để tôi tặng người khác
“Toàn là hoa hồng cả, anh muốn tặng cho ai?” Cố Tương kinh ngạc nhìn về phía G4iang Trì, “Anh có người anh thích à?”
Nếu thể thật thì Cố Tương cảm thấy mình có thể rời đi sớm hơn một chút.
Giang Trì nhìn Cố Tương, qua ánh mắt của cô, anh phát hiện dường như Cố Tương còn ước gì anh có người mình thích ấy.
Anh nhìn lướt qua đám hoa hồng và bảo: “Thôi, cho em thả vào bồn tắm đấy”
Anh phát hiện mình nói không lại cô. Giang Trà trở về phòng tắm rửa, lúc đi ra phát hiện có thật sự ngắt rất nhiều cánh hoa, nhưng vì có quá nhiều hoa hồng nên cô cũng không dùng được bao nhiêu. Chỗ hoa hồng còn lại vẫn được chất đống trong phòng khách, rất hùng vĩ.
Giang Trí ngồi xuống ghế sô pha và đưa mắt quan sát căn nhà của mình, trong nhà có cái cốc cô đã dùng, đôi dép lê, còn cả cái áo khoác cô để sang một bên không mang vào phòng, chiếc ô của cô...
Trước kia trong căn nhà này chỉ có một mình anh, mà bây giờ, đâu đâu cũng có bóng dáng của cô.
Anh phát hiện mình thật sự không nỡ để Cố Tương rời đi.
Vừa nghĩ đến chuyện cô đi rồi là anh lại quay về cuộc sống như trước kia, bỗng chốc anh cảm thấy thật khó mà chịu đựng nổi.
Anh chưa từng cảm thấy mình cô đơn, cho đến khi gặp được em.
Ở một bên khác, Mạnh Viễn Châu cũng vừa về đến khách sạn. Đêm nay anh uống khá nhiều nên có chút say, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, trợ lý đưa anh về khách sạn rồi cũng rời đi luôn. Anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Mạnh Viễn Châu bấm nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đã lâu không nghe thấy của bố anh: “Con trở về rồi à?”
Anh nhếch môi, “Không liên quan gì tới ông”
“Con đánh Mạnh Nghiên?” Giọng ông Mạnh đầy chất vấn, “Mạnh Viễn Châu, con đã là người trưởng thành, ra tay đánh phụ nữ như thế thì có hay không hả?
Ông Mạnh và bố của Cố Tương là hai loại người khác hẳn nhau, từ xưa tới nay ông ấy không bao giờ đánh phụ nữ, cũng cảm thấy đàn ông đánh phụ nữ là không thể chấp nhận được.
Nghe được tin Mạnh Viễn Châu về nước, nhưng lại đánh Mạnh Nghiên, ông ấy thật sự rất tức giận.
Mạnh Viễn Châu nói: “Nếu ông gọi cho tôi là vì muốn đòi lại công bằng cho đứa con hoang kia, vậy thì tôi không có thời gian đầu.” “Cái gì mà con hoang, con bé là em gái của con!” Ông Mạnh giận quá, cứ lần nào nói chuyện với Mạnh Viễn Châu là y như rằng hai cha con ông lại cãi nhau,
Mạnh Viễn Châu thản nhiên nói: “Tôi không có loại em gái như thế?
Ông Mạnh quát lớn, “Sao tôi lại có đứa con trai như anh vậy chứ?”
Mạnh Viễn Châu bĩu môi, “Tôi cũng không có loại bố như ông, vì chuyện của công ty mà bắt Cố Tương phải đi lấy chồng. Mà cũng phải thôi, dù sao cô ấy cũng đâu phải là con gái ruột của ông. Bình thường ống cử giả vờ tốt bụng như thế ở trước mặt cô ấy làm gì?”
Vừa nghĩ tới chuyện của Cố Tương là Mạnh Viễn Châu lại cảm thấy đời này mình sẽ không bao giờ có thể hòa thuận được với bố.
Ông Mạnh nói: “Giang Trí là một
người tốt, Cố Tương cũng đến tuổi
kết hôn rồi, bố giới thiệu nó với Giang Trí và thấy hai đứa nó khá