Mẹ Giang Trì thấy anh đã tỉnh, nước mắt lập tức rơi lã chã, “Thằng nhóc thối này, mẹ sợ gần chết. Con bị làm sao vậy, con là bác s5ĩ chứ có phải anh hùng trong phim đầu, tại sao lại không để ý đến sự an toàn của bản thân như vậy chứ?”
Khi nghe Thất Pho6ng kể rằng những người khác nhìn thấy hung thủ đều sợ mất mật, nhưng Giang Trì lại lao vào là bà Giang đã vô cùng lo lắng.
Đứa con trai này của bà là người như vậy đấy. Nó chẳng hề màng đến sự an toàn của bản thân. Chẳng nhẽ nó thật sự nghĩ rằng mình4 làm bằng sắt sao?
Mẹ Giang Trì bị chê thì trừng mắt lườm 8anh, “Mẹ quan tâm con như vậy mà con còn chê. Đúng là đồ không có lương tâm!”
Cố Tương đứng bên cạnh nhìn Giang Trì nói chuyện, lúc anh nói bị động đến vết thương, mặc dù đau lắm nhưng anh vẫn nhếch miệng cười, khuôn mặt vẫn đẹp trai quyến rũ như thường. Cổ Tương thực sự rất lo lắng cho Giang Trì, bây giờ thấy anh đã tỉnh và còn trêu được bà Giang, trong lòng cô khẽ thở phào.
Nói chuyện xong với mẹ, ánh mắt Giang Trì rơi vào người Cố Tương, anh dùng giọng rất bình thường nói với cô: “Em cũng ở đây à”
Cố Tương gật đầu, “Ừ”
“Tại sao không gọi anh dậy?”
“Thấy anh ngủ rất ngon nên sợ quấy rầy anh”
Giang Trí bắt chuyện với cô xong thì lại quay ra nhìn ông cụ Giang và trò chuyện với ông.
Cố Tương bị chìm ngẩm trong phòng.
Cô cảm thấy Giang Trí không còn dịu dàng như lúc sáng.
Anh chỉ nói hai câu với Cố Tương, sau đó trực tiếp bỏ qua cô.
So với buổi sáng, sự chênh lệch này khiến Cố Tương cảm thấy hơi hụt hẫng.
Người nhà họ Giang đều đã ở đây, Cố Tương bèn tranh thủ đưa Bạch Vi ra ngoài và bảo với cô bạn: “Mọi người đều ở đây rồi, cậu về trước đi. Nếu không muộn quá thì tớ lại không yên tâm” Bạch Vi gật đầu, “Được rồi. Mai tớ lại đến với cậu”
Đúng là người nhà họ Giang đã đến cả, Bạch Vi có ở lại cũng chẳng để làm gì.
Cố Tương tiễn Bạch Vi ra ngoài, lúc Bạch Vi lên xe rời đi, chú Mạnh lại gọi cho cô, “Cố Tương, chủ nghe nói Giang Trù bị thương à? Tình hình thế nào rồi?”
Sự việc hôm nay ở bệnh viện rất ác liệt, tin tức nhanh chóng bị truyền ra bên ngoài, bây giờ mọi người đều biết cả.
Người không liên quan còn quan tâm chứ đừng nói là người có liên quan. Cố Tương nói: “Giang Trí bị thương nhưng không nghiêm trọng ạ, người bị thương nặng là đồng nghiệp của anh ấy”
Chú Mạnh bảo: “Vậy ngày mai chú và mẹ cháu sẽ qua thăm cậu ấy.”
Nhắc đến mẹ, trong lòng Cố Tương cảm thấy nghẹn lại khi nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay...
Cô yên lặng hai giây, sau đó nói với chú Mạnh: “Được ạ” Cô không thể ngăn cản bọn họ tiếp xúc với nhà họ Giang, chú Mạnh và nhà họ Giang đã có mối quan hệ qua lại từ trước, nếu không nhà họ Giang cũng đã chẳng nghĩ đến việc để cô kết hôn. với Giang Trì.
Mà dù bây giờ Cố Tương đã kết hôn, cô cũng đâu thể ngăn cản họ. Cố Tương đang định dập máy thì lại nghe thấy chú Mạnh hỏi: “Đúng rồi Cố Tương, Viễn Châu quay về có đến gặp cháu không?”
Cố Tương trả lời: “Anh ấy đã đến chỗ cháu rồi ạ”
“Đã lâu rồi nó không trở về, lại rất ghét người bố như chú, nó không muốn về nhà, nếu cháu có thời gian thì hãy quan tâm đến nó một chút. Bảo nó nếu rảnh hãy về nhà, dù sao nơi đó cũng là nhà của nó” Nhắc đến đứa con trai này, chú Mạnh cũng phải thở dài.
Cổ Tương luôn biết thật ra chú Mạnh cũng rất lo lắng cho Mạnh Viễn Châu, nhưng chú không thể hòa hợp được với người con trai này. Cố Tương nói: “Cháu sẽ cố gắng hết sức”