Dụ Hôn

Chương 171



Cô gái đó thật xinh đẹp.” Cố Tương vừa nói vừa bón cháo cho Giang Trì.

Giang Trì đột nhiên mím môi ngừng ăn, anh nhìn cô bằng á5nh mắt rất nghiêm túc, “Em còn nói nữa là anh không ăn đâu. Trong mắt em, anh là một người tùy tiện như vậy à, ai đến cũng thích sao? 6Đúng là cho đến bây giờ anh vẫn độc thân, nhưng anh chưa bao giờ vì mình còn độc thân mà đi cưa cẩm linh tinh cả”

Nói đến đây,7 Giang Trì cúi đầu xuống, khẽ hừ một tiếng, “Xem ra anh đã đối xử với em quá tốt, khiến em cảm thấy anh là một người đàn ông rẻ mạt. S4au này anh không tốt với em nữa! Em. cũng không cần đến chăm anh đâu! Được rồi, cũng không cần phải chờ ba năm, bây giờ em có thể đi r8ồi!”

Giang Trì càng nghĩ càng tức giận, anh cảm thấy người ta không hề quý trọng mình.

Cố Tương không ngờ Giang Trí lại thực sự tức giận vì điều này.
Hơn nữa, đây không phải là dỗi mà là thực sự không vui.

Thậm chí anh còn không muốn ăn cơm. Thất Phong đứng ở bên cạnh, thấy Giang Trì tức giận thì muốn làm dịu bầu không khí, “Bác sĩ Giang, vợ anh chỉ đùa với anh một chút thôi mà!”

“Mời cô ấy ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy”

Sau khi bị thương, Giang Trì rất dễ cáu giận, anh càng cảm thấy đau lòng hơn khi bị Có Tương đối xử như vậy.

Cố Tương không dám nói anh nữa, cô vội vàng dỗ dành: “Anh đừng như vậy, em sai rồi, lần sau em không nói nữa. Giang Trì, anh ăn cháo trước đi đã.”

Giang Trí bướng bỉnh, “Không ăn, anh không thấy ngon”

Thái độ của Cố Tương vô cùng thành khẩn: “Em sai rồi, lần sau thật sự sẽ không nói chuyện giữa anh và các cô gái khác nữa. Bác sĩ Giang là tuyệt nhất, không ai xứng với anh cả.”
“..” Giang Trì nhìn Thất Phong.

Thất Phong ho khan một tiếng, nói: “Tôi nhớ ra mình còn có chút việc, tôi đi trước đây”

Sau đó anh ta vội vàng chuồn mất.

Thất Phong thật sự sợ Giang Trì bảo anh ta mời Cố Tương ra ngoài, đến lúc đó anh ta có nên mời hay không?

Thất Phong đã đi theo Giang Trì một thời gian, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy Giang Trí quan tâm đến một cô gái nào như vậy. Anh ta cảm thấy nếu mình thực sự mời Cố Tương ra ngoài, Giang Trì sẽ càng tức giận hơn.

Vì vậy Thất Phong vội vàng chuồn luôn.

Sau khi Thất Phong ra ngoài, Cố Tương bưng bát nhìn Giang Trì, cô nói: “Nào, vẫn còn đây này, anh đã ăn được nhiều đầu, ăn thêm chút nữa đi”

Giang Trì hỏi: “Em quan tâm anh ăn hay không làm gì? Không ăn sẽ chết đói, chẳng phải em càng vui hơn à?” “Làm sao em vui được?” Cố Tương nói: “Nếu trên đời này thiếu một người tên Giang Trì, vậy chắc chắn em sẽ là người đau buồn nhất”
Giang Trí đang buồn bực, nhưng khi nghe thấy câu nói này của cô thì bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh nhìn cô rồi mỉa mai: “Thật à? Tại sao anh không nhìn ra mình có sức nặng như thể đối với em nhỉ?

“Đương nhiên là nặng rồi! Bác sĩ Giang nặng gần chết mà!” Cố Tương nghiêm trang nói.

Giang Trì: “..”

Thấy Giang Trì đã bớt cáu kỉnh, Cố Tương tiếp tục bón cho anh ăn, Giang Trí ăn hai miếng rồi nhìn Cố Tương, anh phát hiện cô đang nhìn mình, Cố Tương muốn cười nhưng lại cố nhịn.

“Vui lắm hả?”

Cô đừng tưởng anh không biết vừa rồi cô cố tình chơi chữ nhé.

Cố Tương không nói chuyện, bởi vì điện thoại bỗng đổ cuồng, cô liếc nhìn màn hình rồi bắt máy, “Bạch Vi”

Không lâu sau khi Cố Tương trả lời

điện thoại, Bạch Vi đã đến, cô ấy

cầm theo một ít hoa quả, cái bàn vốn
đã chật nay còn chật hơn.

Bạch Vi để đồ xuống, nói: “Bố mẹ

tôi nghe nói về chuyện của bác sĩ

Giang, nên bảo tôi mang một ít hoa

quả qua đây và thay họ gửi lời hỏi

thăm tới anh.”

Giang Trí đáp: “Cám ơn cổ” Bạch

Vi nói: “A phải rồi, Cố Tương, cậu

không về ngủ à?”

“Sáng nay tớ về ngủ một lúc rồi.”