Dụ Hôn

Chương 181



Giang Trì nhìn cô cháu gái nhỏ của mình, anh nói: “Chú bị tiếng nói của cháu đánh thức”

“.” Ny Ny giải thích: “Ch5áu đã nói rất nhỏ rồi mà”

Giang Trì gọi: “Đến đây nào, để chú nhìn cháu xem”

Ny Ny nhanh chóng đi tới tr6ước mặt Giang Trì.

Giang Trì nhìn Ny Ny, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của cô bé. Ny Ny hỏi: “Chú Út có đau không? Ch7áu thổi phù phù cho chủ nhé?”

Giang Trì nói: “Chú không sao, chú khỏe hơn nhiều rồi”.

Vóc dáng Ny Ny hơi4 thấp, cô bé cố ghé vào giường và bảo: “Chú Út, cháu lo cho chú lắm đấy”

“Chú ổn rồi mà” Giang Trì nhìn đứa cháu8 nhỏ nhắn dễ thương rồi an ủi, “Cháu chào thím Út chưa?”

Ny Ny gật đầu và nhìn sang Cố Tương.

Cố Tương đang nghe Giang Phong nói chuyện.

Bởi vì Cố Tương bận rộn trong bệnh viện nên chưa đi gặp người làm Giang Trà bị thương, chỉ có Giang Phong đã đi đến đó.
Anh ấy nói: “Lát nữa anh lại qua đó một chuyến”. “Anh Hai vất vả rồi” Cố Tương biết hai ngày qua Giang Phong cũng chạy khắp nơi.

Cố Tương chỉ cần chăm sóc Giang Trì trong bệnh viện, còn anh Hai phải xử lý rất nhiều việc.

Giang Phong liếc nhìn Ny Ny, anh ấy nói: “Để Ny Ny chơi ở đây một lát nhé, lát nữa mẹ sẽ tới, khi nào về mẹ sẽ đưa Ny Ny về luôn”

Cố Tương gật đầu, “Được ạ”

Ny Ny đến gần Giang Trì và nói nhỏ: “Thím Út xinh thật đấy! Cứ như tiên nữ ấy ạ”

Nghe thấy có người khen Cố Tương, khóe miệng Giang Trì nhếch lên.

Đúng lúc này, anh nghe thấy anh Hai hỏi: “Đúng rồi, Viễn Châu thì sao? Cậu đi cùng tôi hay ở lại đây chăm sóc Giang Trì”

Giang Trì không nghe thấy tiếng Mạnh Viễn Châu nói chuyện, nên không ngờ anh ấy lại ở chỗ này. Bây giờ nghe thấy anh Hai nhắc đến Mạnh Viễn Châu, Giang Trì khẽ nhíu mày. Mạnh Viễn Châu đã ở đây cả đêm hôm qua, tại sao bây giờ anh ta lại đến nữa?
Mạnh Viễn Châu nói: “Tôi sẽ ở lại. Có một mình Cố Tương ở đây, tôi không yên tâm.”

“Như vậy cũng được” Giang Phong cảm thấy đúng là có một người đàn ông ở đây sẽ tiện hơn.

Giang Trì đang nằm trên giường bệnh: “.”

Nhớ tới chuyện hôm qua Mạnh Viễn Châu giúp mình thay quần áo, anh lại cảm thấy nổi cả da gà.

“Cố Tương”

Nghe thấy Giang Trì gọi mình, Cố Tương vội vàng đứng lên, hỏi: “Sao vậy?” Giang Trì nói: “Anh khát”

Cố Tương nhanh chóng đi rót nước, sau đó bước tới giường bệnh, đỡ Giang Trù dậy và cho anh uống nước.

Mạnh Viễn Châu ngồi trên ghế sô pha, cau mày nhìn cảnh Cố Tương chăm sóc Giang Trì.

Giang Phong liếc mắt nhìn hai người, mặt mũi tươi cười, “Tình cảm của hai đứa tốt thật. Hôm qua ông nội tôi còn nói, đợi khi nào Giang Trì xuất viện, sẽ để thằng bé chọn thời gian tổ chức hôn lễ”
Trước đó phải đăng ký kết hôn gấp gáp như vậy là vì Giang Trì luôn bận rộn và không có thời gian.

Nhưng trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa hai người phát triển rất tốt, chắc Giang Trì sẽ sẵn sàng dành thời gian làm đám cưới. Mạnh Viễn Châu sầm mặt, anh đứng dậy và đi thẳng ra cửa. Giang Phong nhìn Mạnh Viễn Châu, “Cậu làm sao vậy?”

Sao tự dưng lại không vui!

Giang Phong chào Giang Trì và Cố Tương, sau đó cũng bước ra ngoài, anh ấy thấy Mạnh Viễn Châu đang đứng ở cửa với một điếu thuốc trên tay. Mạnh Viễn Châu đang định châm lửa thì nhớ ra Cố Tương đã nói là trong bệnh viện không được hút thuốc, nên anh lại cất đi.

Giang Phong hỏi: “Viễn Châu, cậu sao thế? Tại sao khi tôi nói về chuyện của Cố Tương và Giang Trì thì cậu lại không vui?”

Mạnh Viễn Châu lạnh lùng nhìn Giang Phong.
Thật ra Giang Phong cũng biết Mạnh Viễn Châu luôn không hài lòng với cuộc hôn nhân của hai người họ. Mặc dù Cố Tương không phải là em gái ruột của Mạnh Viễn Châu, nhưng anh ấy luôn đối xử với cô còn tốt hơn cả em gái của mình.

“Cậu đừng lo lắng quá, tuy tính tình của Giang Trì hơi lạnh lùng, nhưng thằng bé tốt với người nó thích lắm. Cậu xem, chẳng phải bây giờ tình cảm của hai đứa nó rất tốt à?”

Đôi khi nghe nhiều, đến ngay cả nhà họ Giang cũng phải nghi ngờ liệu có yếu tố huyền học nào ở đây hay không.

Bây giờ Cố Tương về làm dâu nhà họ, nhưng cô lại bình an, ngoài việc bị cảm thời gian trước ra thì chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả.

Cuối cùng thì tảng đá lớn trong lòng nhà họ Giang cũng rơi xuống.

Nghĩ đến những chuyện trước đây, chắc cũng chỉ là tình cờ thôi.
Lúc này, nghe Mạnh Viễn Châu nói như vậy, Giang Phong mới nhớ lại những câu chuyện trước đây, trong lòng anh ấy cũng có cảm giác không ổn cho lắm.

Dù sao Giang Trà cũng là đứa em trai quý giá của anh ấy, đầu ai muốn Giang Trà gặp phải những chuyện như vậy.

Là người nhà, họ chỉ mong có ai đó có thể đồng hành cùng Giang Trì đến già, đừng để anh trở thành kẻ cô độc suốt đời.

Giang Phong nói với Mạnh Viễn Châu: “Đó chỉ là những lời nói vô văn cứ thôi, sao cậu cũng tin vào mấy thứ đó vậy? Hằng ngày có biết bao nhiêu người gặp chuyện chứ, đó chỉ là không may mà thôi.”

“Việc này có liên quan đến Cố Tương nên tôi buộc phải tin” Mạnh Viễn Châu nói: “Tôi không muốn một ngày nào đó cô ấy gặp chuyện, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Hay là, cậu dám bảo đảm những ngày tháng sau này của Cố Tương sẽ không có chuyện gì xảy ra?”
Giang Phong: “... Làm Sao tôi bảo đảm được? Tôi còn không thể bảo đảm cho chính mình, thì sao có thể bảo đảm cho cô ấy?”

“Vậy chẳng phải đúng rồi sao?”

Mạnh Viễn Châu nói: “Dù sao, bất

kể thế nào thì tôi cũng sẽ không ủng

hộ việc họ đến với nhau”

“.” Giang Phong nhìn Mạnh Viễn

Châu, “Tôi thương Giang Trà vì

thằng bé là em ruột của tôi, nếu tôi

nhớ không nhầm, Cố Tương đầu

phải em gái ruột của cậu! Tại sao

cậu lại quan tâm thế?”

“ ” Mạnh Viễn Châu sầm mặt hỏi:

“Không phải ruột thịt thì không thể

quan tâm à?”

“Tôi chỉ cảm thấy cậu quan tâm quá

mức đến cô ấy mà thôi. Nếu cô ấy

sống không tốt ở nhà họ Giang thì

không nói làm gì, nhưng Cố Tương

vẫn rất ổn, xử tốt với cô ấy, vậy mà cậu vẫn

không yên tâm. Nếu không phải cậu

luôn nói coi cô ấy như em gái, tôi sẽ
nghi ngờ cậu có ý gì với cô ấy đấy.”