Cố Tương từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Diệp An Ninh bị Giang Trì quát mà đứng im kh5ông dám lên tiếng.
Mặc dù Cố Tương có thể nghe rất rõ từ ngoài cửa, nhưng cô vẫn giả vờ như không nghe thấy gì, cô hỏi: “Chuyện gì6 xảy ra thế? Trông sắc mặt cô Diệp hơi kém, có phải không được khỏe không, tôi gọi bác sĩ cho cô nhé?”
“Không, không cần đâu” Diệp7 An Ninh nói: “Hôm nay tôi về trước đây”
Không biết tại sao Diệp An Ninh lại cảm thấy vô cùng sợ hãi khi ở trước mặt Giang Trì. Giang Trì mà nổi giận là cô ta không dám nói chuyện với anh.
Nhưng Diệp An Ninh nghĩ mãi vẫn không hiểu mình đã làm sai điều8 gì để Giang Trà tức giận như vậy.
Sau khi Diệp An Ninh rời đi, Cố Tương mới nhìn Giang Trà và bảo: “Anh dọa người ta chạy mất rồi.” Giang Trì nói: “Anh ngứa mắt với cô ta từ lâu rồi, giờ tranh thủ lúc bị thương quát cô ta vài câu, để cô ta bỏ cái trò giả vờ giả vịt đó đi”
Cố Tương nghe thấy chữ giả vờ giả vịt thì mỉm cười, “Không ngờ bác sĩ Giang cũng có suy nghĩ đó” Giang Trì nằm trên giường liếc mắt nhìn Cố Tương, nhớ lại thái độ vừa rồi của cô đối với anh, anh không nói gì nữa.
Vừa nãy ở ngoài cửa Cố Tương đã nghe rõ ràng, cô biết Giang Trì tức giận với Diệp An Ninh thật ra là để bảo vệ mình.
Cô bèn nói với Giang Trì: “Cảm ơn anh đã bảo vệ em”
Giang Trì hơi ngạc nhiên, “Em cũng nghe thấy à?”
Cố Tương đáp: “Em ở ngay ngoài cửa chứ có đi đâu.”
Phòng bệnh có chừng này mét vuông, đương nhiên cô có thể nghe thấy.
Giang Trì phàn nàn: “Anh tốt với em như vậy mà không đáng để em dỗ dành một chút à? Cả đêm không gặp, mất công anh nhớ em như vậy. Em đúng là một cô gái nhẫn tâm!” Thật ra đêm qua Cố Tương cũng không ngủ ngon, chủ yếu là vì lo lắng cho Giang Trì.
Thật ra khi trong gia đình có người bị bệnh, bạn sẽ không thể nào ngủ ngon được, bởi vì đến đêm về kiểu gì bạn cũng sẽ lo lắng cho người đấy. Đó là lý do khiến Cố Tương dậy sớm như vậy.
Nghe thấy Giang Trì nói nhớ mình, Cố Tương không lên tiếng.
Giang Trì rất biết cách thể hiện cảm xúc, điểm này khác hẳn với Cố Tương.
Cố Tương là kiểu người luôn giữ mọi chuyện ở trong lòng.
Nhưng khi nghe Giang Trì nói như vậy, cô vẫn mỉm cười và trả lời anh: “Hai ngày qua em vẫn luôn dỗ anh còn gì? Vì anh mà đến cửa hàng em cũng không đến đấy”
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh biết hai ngày vừa rồi cô thật sự vất vả, nên nói: “Được rồi, tạm tha cho em, em ngồi xuống đây”
Cố Tương đi tới bên cạnh Giang Trì, tay cô lập tức bị anh nắm lấy. Giang Trì dựa vào gối, nhìn những ngón tay mảnh mai của Cố Tương, bàn tay cô rất mềm mại, khác hoàn toàn với bàn tay đàn ông của anh.
Cố Tương ngồi bên cạnh giường bệnh và nhìn chằm chằm vào anh, cả hai không nói một lời nào. Nhưng dường như chẳng cần phải nói gì thì họ cũng đã thấy rất vui rồi. Cố Tương hỏi: “Khi nào anh có thể xuất viện?”
“Sao thế, không đợi được nữa à?” Giang Trà hỏi lại.
Cố Tương nói: “Em chỉ lo thôi, em không biết anh bị thương đến mức nào, trong lòng không biết phải làm sao?
Giang Trì không cho cô xem vết thương nên Cố Tương cũng chẳng làm gì được.
Giang Trọ nhướng mày, “Không sao đâu, không ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của em là được rồi”
“.” Cố Tương cạn lời nhìn anh, cô luôn cảm thấy Giang Trì cứ lên tiếng là chẳng nói được câu nào hay họ cả. Quan trọng là, cô vậy mà lại hiểu ngay mới chết chứ! Cố Tương trừng mắt với Giang Trì, cô lẩm bẩm: “Anh đúng là cái đồ người đau nhưng miệng không đau” Giang Trì hừ một tiếng, bây giờ anh thật sự rất căm hận gã hung thủ kia! Cố Tương nói: “Trước đây em cảm thấy công việc của anh rất oai phong, nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra nó lại có nhiều nguy hiểm như vậy.”