Giang Trì lười biếng nâng mí mắt lên: “Đền bù cho em đấy! Để em thôi không giận anh nữa”
Chỉ vì mấy cái bánh canh do a5nh trai Cố Tương đưa cho, cô đã không thèm để ý đến anh cả một buổi sáng.
Cố Tương nếm thử một miếng và thấy rằng mấy6 cái bánh chú Đỗ mang từ nhà đến thực sự rất ngon.
Thậm chí còn ngon hơn so với mua ở ngoài hàng!
Cũng đúng..7.
Nếu không phải cô giúp việc ở nhà nấu quá ngon thì làm sao Giang Trì lại biến thành một người kén chọn như thế này?4
Vì thành ý của Giang Trì nên Cố Tương quyết định tạm thời tha thứ cho anh!
Sau khi Cố Tương ăn xong, Giang P8hong tới. Hai ngày nay Cố Tương không đến cửa hàng, trợ lý gọi điện nói có một số việc cần cô xử lý. Vì có cả Giang Phong lẫn chủ Đỗ ở đây nên Cố Tương quyết định bỏ chút thời gian đi đến cửa hàng, có một số giấy tờ cần cô ký tên, Cố Tương cầm bút và ký tên mình lên giấy. Cô bé trợ lý cho biết: “Lúc kiểm tra lô quần áo lần này, em phát hiện có rất nhiều vấn đề về chất lượng, chị nhớ báo cho bên xưởng sản xuất nhé!”
Quần áo của họ thường được kiểm tra trước khi xuất xưởng, những thứ có vấn đề sẽ được trả lại.
Cố Tương gật đầu, “Chị biết rồi.”
Cô bé trợ lý nhìn Cố Tương, “Ngoài ra, gần đây lượng xem của video cuối cùng cũng tăng lên”
Cố Tương đáp: “Ừ”
“Chị đã có bản thảo thiết kế quần áo mùa xuân chưa?”
Mặc dù bây giờ vẫn là mùa thu, nhưng chỉ chớp mắt là đến mùa xuân rồi.
Cố Tương trả lời: “Vẫn chưa, chị sẽ làm nhanh thôi, thời gian này bận bịu vụ video quá
“Giám đốc Cố, gần đây có vẻ chị không tập trung vào công việc cho lắm đâu đấy nhé!
Cố Tương nói với thái độ rất tốt: “Sau này chị sẽ chú ý, cố gắng dành ít thời gian cho chuyện này thôi.” Người có thời gian tự do chính là như vậy, đôi khi việc quản lý thời gian cũng là một vấn đề, cần phải tự mình quy hoạch.
Lần này cô đã mất rất nhiều thời gian để quay video, thế nên phần thiết kế bị chậm lại một chút.
Sau khi giải quyết xong công việc, cô bé trợ lý nhân tiện hỏi thăm về Giang Trì, “Bác sĩ Giang đã khá hơn chưa ạ?”
Hai ngày qua Cố Tương không đến, chuyện của bệnh viện cũng được đưa lên mạng, muốn không biết cũng khó.
Cố Tương trả lời: “Hôm nay đã khá hơn nhiều so với hai ngày trước rồi, cảm ơn em đã quan tâm”
***
Từ cửa hàng trở về cũng đã hơn bốn giờ chiều, Cố Tương nhìn thấy Mạnh Nghiên đứng ở cửa phòng bệnh và đang nói chuyện với chủ Đỗ: “Đây là canh tôi tự tay hầm cho anh ấy, rất tốt cho việc phục hồi vết thương”
Chú Đỗ cảm động, “Cố Mạnh khách sáo quá, chị của cô ngày nào cũng vất vả trong phòng bệnh rồi, cô lại còn hầm canh nữa” Thái độ của chú Đỗ đối với Mạnh Nghiên rất lịch sự. Dù sao đây cũng là em vợ của Tam gia, em gái của Cố Tương.
Cũng bởi vì Cố Tương nên ông ấy rất lịch sự với người nhà họ Mạnh.
Mạnh Nghiên nói: “Có gì đâu, đây là việc tôi nên làm mà, tôi phải chia sẻ những việc này với chị gái chứ?
trước mặt chủ Đỗ, Mạnh Nghiên vô cùng dịu dàng, chuẩn mẫu người con gái ngoan hiền. Cố Tương bước tới và họ lên một tiếng, Mạnh Nghiên nhìn thấy cô thì lập tức chột dạ, cô ta đứng sang một bên, chủ động chào hỏi: “Chị”
Cố Tương liếc nhìn cô ta và không nói gì. Chú Đỗ nói: “Mợ chủ, em gái của mợ đúng là người tốt, cô ấy còn cố tình nấu canh cho Tam gia, người nhà của mợ thật sự quá tốt”
Cố Tương bình tĩnh nói: “Tôi cũng
rất bất ngờ đấy, bình thường ở nhà Mạnh Nghiên chẳng làm gì cả. Từ