Cố Tương ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá lại người phụ nữ này. Lúc mới vào nhà Cố Tương còn cảm thấy bà ta rất có khí chất và xin5h đẹp, nhưng bây giờ cô quyết định rút lại lời nhận xét này.
Bà Diệp còn chưa nói xong, bị Cố Tương liếc mắt một cái, b6à ta trực tiếp bỏ qua cô và chuyển mục tiêu sang ông cụ Giang, bà ta tận tình khuyên bảo: “Cháu biết bác quan tâm đến hôn sự củ7a Giang Trị, bây giờ Giang Trí kết hôn, cháu cũng rất vui. Dù sao chúng ta cũng cùng nhau nhìn Giang Trà lớn lên, nhưng việc cư4ới vợ cháu nghĩ cần phải nhìn vào nhân phẩm. Nếu nhân phẩm không tốt, sau này lấy về sẽ chỉ làm hỏng thanh danh của nhà họ Gian8g thôi.”
Những lời này rất thẳng thừng và thể hiện rõ ràng sự bất mãn của bà ta đối với Cố Tương .
Ông nội nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện như vậy à?” Ông nội không biết chuyện Cố Tương cãi nhau với người nhà, dù sao ông cụ không có nhiều thời gian để ý đến những việc đó, chủ Đỗ cũng không nói chuyện này trước mặt ông cụ. Giờ phút này nghe được, ông cụ hơi ngạc nhiên.
Ông cụ Giang quen biết Chủ tịch Mạnh đầu tiên, sau đó là gặp Lê Giai Âm, vì có ấn tượng khá tốt về hai vợ chồng này nên ông cụ cảm thấy Cố Tương tốt như vậy là do bọn họ dạy dỗ. Ông cụ Giang không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Bà Diệp nói: “Đúng vậy đấy! Bây giờ người bên ngoài đền đang bàn tán về chuyện này, ai cũng nói vợ của Giang Trí là một người độc ác! Mặc dù Chủ tịch Mạnh không phải cha ruột của cô ta, nhưng dù sao bà Mạnh cũng là mẹ ruột mà! Người bình thường đầu thể làm được việc ép mẹ mình phải quỳ xuống như thế.”
Cổ Tượng ngồi đó, tay nắm chặt đôi đũa. Trước đây cô từng nghĩ chỉ có mấy bà hàng xóm hoặc bà già rảnh rỗi lầm chuyện mới buôn chuyện kiểu này, không ngờ một người có hình tượng như bà Diệp cũng giống y như vậy. Ông cụ Giang nói: “Chắc có hiểu lầm gì đó rồi! Bác không tin Tương Tương là người như vậy.” Dù sao ông cụ Giang cũng đã tiếp xúc với Cố Tương được một thời gian.
Ông cụ cảm thấy cô bé này khá hiểu chuyện và lễ phép với người lớn. Cô bé không thể làm ra chuyện như vậy. Bà Diệp nói: “Cháu cũng hy vọng có hiểu lầm gì đó, nhưng chuyện này do chính em gái cô ta đã nói ra. Em gái của cô ta đầu thể làm hại cô ta chứ! Ngay cả người nhà cũng nói như vậy, có thể thấy nhân phẩm
của cô ta rất kém cỏi. Nếu bác không tin thì cứ sai người ra ngoài nghe ngóng là biết. Chuyện này chắc Vũ Trân cũng nghe nói rồi!”
Hoắc Vũ Trân là tên của mẹ Giang Trí .
Bà Diệp nói và liếc nhìn mẹ của Giang Trí .
Ông cụ Giang có thể chưa nghe nói về chuyện của Cố Tương, nhưng mẹ của Giang Trí chắc chắn phải nghe được. Nghe thấy bà Diệp chuyển mục tiêu sang mình, bà Giang nhíu mày nói: “Tôi đã nghe rồi, nhưng bây giờ mọi người toàn thích bàn tán linh tinh chứ chưa chắc đã là thật. Người ta bảo là em gái của Cố Tương đã nói, nhưng có thật là con bé đó nói không? Cô cũng đâu chỉnh tai nghe được em gái của Cố Tương nói những lời đó chứ.”
Bà Diệp nghẹn họng, đúng là bà ta không nghe thấy chính miệng Mạnh Nghiên nói, vì dù sao bà ta cũng đâu có biết Mạnh Nghiên.
Nhưng mọi người đều biết chuyện này là do Mạnh Nghiên nói ra!
Bà Diệp: “Trên đời này làm gì có chuyện không có lửa mà lại có khói? Nếu cô ta không làm thì người khác làm sao bàn tán được? Chẳng lẽ họ bôi xấu cô ta sao?”
Khi nghe những lời này của bà Diệp, bà Giang đột nhiên bật cười, “Thể cũng chưa chắc, vài ngày trước tôi còn nghe thấy có người bàn tán chuyện của nhà cô đẩy. Nếu theo logic này của cô thì đó cũng là thật “Chuyện nhà tôi?” Bà Diệp kinh