"Bọn họ đã quá già rồi nhưng vẫn không học được cách trầm ổn, cậu nói có đúng không? A Thụ?"
Ánh mắt của Giang Thuật cũng dừng trên người hai người bọn họ.
Chẳng qua khi Bao Viễn Phi và Tiết Thịnh chạy qua người Cố Tri Vi, ánh mắt của anh cũng vô thức chuyển lên người cô. Cố Tri Vi đang tay trong tay với bạn mình, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
Giang Thuật im lặng một hồi lâu, mới nhớ đến việc phải trả lời Chúc Ngạn Vũ: “Bọn họ như vậy cũng khá tốt.” Ít nhất nhìn qua, bọn họ đều rất vui vẻ. Chúc Ngạn Vũ vẫn mỉm cười, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đàn ông khi đến chết vẫn là thiếu niên, có phải ý này không?”
Giang Thuật không nói tiếp, chỉ liếc mắt nhìn Chúc Ngạn Vũ một cái.
Nụ cười trên mặt anh ta từ từ biến mất, một lúc lâu sau anh ta mới nói vào chủ đề chính: "A Thụ…"
Đầu tiên Chúc Ngạn Vũ gọi tên Giang Thuật, sau đó lại cân nhắc một lúc, mới tiếp tục nói: “Khoa học kỹ thuật Kim Ân của chúng tôi cũng muốn cạnh tranh dự án máy thăm dò sao Hỏa ‘tuần tra số một.”
Chúc Ngạn Vũ vẫn luôn không nói chuyện này cho Giang Thuật biết. Tiết Thịnh và Bao Viễn Phi cũng không cần phải nói. Ở trong lòng Chúc Ngạn Vũ, mối quan hệ giữa anh ta với hai người bọn họ còn xa hơn cả mối quan hệ với Giang Thuật.
“Nói cách khác, sau này chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh.” Chúc Ngạn Vũ rũ mắt xuống, mày nhăn lại. Giọng điệu của anh ra vô cùng trầm thấp và bất lực.
Giang Thuật nhìn anh ta một cái, sau đó giơ tay vỗ vai anh ta: “Tôi biết rồi, vậy chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân thôi.”
Dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng của anh khiến Chúc Ngạn Vũ rơi vào sự trầm mặc.
Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, nhưng anh ta luôn cảm thấy câu nói "dựa vào năng lực mỗi người" của Giang Thuật có nghĩa là trong quá trình đấu thầu, khoa học kỹ thuật Kim Ân của nhà học Chúc sẽ thua tập đoàn khoa học kỹ thuật Sang Dị.
Điều này khiến Chúc Ngạn Vũ cảm thấy mình không được người khác đặt vào mắt, khiến trong lòng anh ta như có một cây kim, vô cùng khó chịu.
Anh ta dừng chân, còn Giang Thuật vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng nửa phút sau, Chúc Ngạn Vũ mới đuổi theo anh, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “A Thụ, nếu không thì cậu đến khoa học kỹ thuật Kim Ân của chúng tôi đi.”
“Chúng ta cùng nhau bắt lấy dự án máy thăm dò sao Hỏa ‘ tuần tra số một ’ này.”
Dù sao thực lực của Giang Thuật cũng rành rành trước mắt, đương nhiên Chúc Ngạn Vũ càng muốn trở thành đồng đội với anh hơn là kẻ thù.
Đáng tiếc anh ta đã quên rằng, Giang Thuật là một người có thái độ vô cùng cố chấp với những việc mà mình đã nhận định.
Chỉ cần là việc hoặc người mà anh đã lựa chọn, thì cơ bản sẽ không có sự thay đổi nào khác. Nhưng Chúc Ngạn Vũ không cảm thấy tất cả sự lựa chọn của anh đều chính xác.
Giống như việc Giang Thuật và Cố Tri Vi vì lợi ích của hai gia tộc nên đã lựa chọn kết hôn theo thỏa thuận. Chúc Ngạn Vũ cho rằng anh làm như vậy chính là đang chôn vùi hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Cũng giống như việc hiện tại anh chọn tập đoàn khoa học kỹ thuật Sang Dị, đối lập với anh ta vậy, anh ta cũng cho rằng Giang Thuật đang chôn vùi lý tưởng và sự nghiệp của bản thân mình. Dù sao thì xét đến cùng, khoa học kỹ thuật Kim Ân và khoa học kỹ thuật Sang Dị vốn không cùng quy mô, đẳng cấp và danh tiếng trong ngành này.
Chúc Ngạn Vũ cho rằng người thông minh như Giang Thuật vốn dĩ nên lựa chọn khoa học kỹ thuật Kim Ân của bọn họ, chính vì thế anh ta mới tung cành ô liu cho anh, anh ta nghĩ rằng anh sẽ nhận lấy cơ hội này.
Đáng tiếc, Giang Thuật thậm chí không hề có một tia do dự nào, trực tiếp từ chối: “Tôi đã ký hợp động với khoa học kỹ thuật Sang Dị rồi, nếu đến Kim Ân thì chính là vi phạm hợp đồng."
Chúc Ngạn Vũ không ngờ Giang Thuật lại lấy lý do hợp đồng ra để tránh né, có lẽ chính bản thân Giang Thuật cũng hiểu rõ, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà anh phải trả cho khoa học kỹ thuật Sang Dị không phải anh không trả nổi. Hơn nữa… Với xuất thân của Giang Thuật, chút tiền ít ỏi đó chẳng là gì so với anh cả.
Nhưng dù vậy, anh vẫn dùng việc vi phạm hợp đồng để từ chối Chúc Ngạn Vũ. Vô cùng tế nhị, có lẽ là vì quan tâm đến tình bạn giữa hai người bọn họ.
Chúc Ngạn Vũ cũng không cần nhiều lời nữa, dù trong lòng anh ta rất không cam lòng, nhưng trên mặt lại không hề thế hiện ra nửa phần: “Được, vậy dựa theo lời cậu nói, chúng ta tự dựa vào năng lực của chính mình."
Giang Thuật ừ một tiếng, rồi vỗ vai anh ta một cái. Sau đó bước chân của anh cũng nhanh hơn một chút.
Sau khi Chúc Ngạn Vũ lấy lại sự bình tĩnh, thì Giang Thuật đã đuổi kịp mấy người Cố Tri Vi. Anh đi vào thang máy cùng với các cô gái.
Cố Tri Vi đã nhất trí với mấy người Khang Vãn Ninh, sau khi đến công viên giải trí dưới nước, bọn họ sẽ cùng nhau trải nghiệm thử trò chơi ván bay nước. Trước kia khi bọn họ ra ngoài chơi, Cố Tri Vi vẫn luôn đứng nhìn mấy người Khang Vãn Ninh chơi trò chơi thú vị này. Hôm nay, dù nói như thế nào cô cũng muốn đột phá bản thân một chút, tiến lên một bước và trải nghiệm thử trò chơi ván bay nước đầy thú vị này.
Đoàn người trở về khách sạn chuẩn bị một chút, khoảng hơn hai giờ chiều họ mới chuẩn bị xuất phát, cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Họ lái xe đi đến công viên giải trí dưới nước, chưa đến hai mươi phút đã đến nơi.
Sau khi đến nơi, Cố Tri Vi và mấy người Giang Thuật lại chia thành hai nhóm, từng người đi vào phòng thay đồ để thay đồ bơi. Trong lúc đó, Cố Tri Vi thường bị Khang Vãn Ninh và những người khác trêu ghẹo.
“Các cậu có phát hiện Tri Tri mặc bộ đồ bơi này vào vô cùng quyến rũ hay không!”
"Má ơi, Cố Tri Vi, cậu ăn cái gì để lớn vậy, làn da sao lại trắng như vậy chứ?"
"… Ngực cũng… Ưm——"
Tiền Đóa Đóa bị Cố Tri Vi bịt kín miệng, nhưng việc này cũng không thể ngăn cản cô ấy dùng ánh mắt của mình quét qua quét lại trên vùng ngực nửa lộ ra ngoài của Cố Tri Vi.
Cô ấy hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ không biết Cố Tri Vi đã ăn gì để lớn lên.
Toàn thân chỗ nào cũng trắng, chỗ nên lớn sẽ lớn, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên cong thì cong vút! Thật sự đây chính là gương mặt thiên thần dáng người ma quỷ mà! Đây rõ ràng chính là tình huống muốn giết cả nam lẫn nữ mà!
Trần Tĩnh đứng bên cạnh vuốt cằm trầm tư một lúc lâu sau đó mới nói nghiêm túc với Cố Tri Vi: “Tớ thật sự rất tò mò, rốt cuộc Giang Thuật có phải trai thẳng hay không?"
Cố Tri Vi: "..."
“Phụt ——” Khang Vãn Ninh cười đến mức không thể đứng thẳng lưng. Tiền Đóa Đóa bị Cố Tri Vi bịt miệng, muốn cười cũng không cười được, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tri Vi cũng trở nên đỏ bùng, làn da trắng như tuyết của cô nổi lên mấy rặng mây hồng, khiến đôi mắt hạnh trong veo của cô ấy tỏa sáng lấp lánh, giống như một viên đá quý màu đen đã được mài giũa cẩn thận.
Dáng vẻ thẹn thùng của cô thật sự xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều.
Khang Vãn Ninh nói thẳng Cố Tri Vi phải giữ được trạng thái như hiện tại: "Lát nữa đi ra ngoài phải mê hoặc tên đầu gỗ họ Giang đó đến chết mê chết mệt."
Cố Tri Vi nghe cô ấy nói như vậy mặt lại càng đỏ hơn, thay quần áo và bôi kem chống nước xong, cô vẫn còn nấn ná trong phòng thay đồ hơn nửa tiếng mới bằng lòng đi ra ngoài.
Khang Vãn Ninh và những người khác đã bị cô làm mất hết kiên nhẫn nên đã đi trước. Cô cố gắng bình lại lại, sau đó mới khoác thêm một cái khăn tắm rồi đi ra khỏi phòng thay đồ.
Cố Tri Vi cho rằng, có lẽ lúc này Giang Thuật đã cùng mấy người Tiết Thịnh đi trải nghiệm các trò chơi ở đây rồi. Dù sao mấy ngày hôm nay ngoài trời rất nóng, mọi người đều gấp không chờ nổi muốn ngâm mình trong nước.
Nhưng điều khiến Cố Tri Vi không ngờ là, khi cô ra khỏi phòng thay đồ và đi trên hành lang, lại nhìn thấy một bóng dáng thon dài cứng rắn đứng dựa vào tường.
Bóng dáng kia vô cùng quen thuộc với cô. Đứng từ xa liếc mắt một cái, cô đã không thể dời tầm mắt đi chỗ khác.
Thật ra không chỉ có Cố Tri Vi. Mỗi một người khác giới đi ngang qua trước mặt Giang Thuật đều sẽ nhịn không được dừng lại quay đầu đánh giá anh rất nhiều lần.
Cố Tri Vi cũng giống như những cô gái trẻ tuổi khác, vừa đi về phía người đàn ông vừa nhìn chằm chằm vào anh. Từ đầu đến chân, thưởng thức dáng người cao thẳng và gương mặt tuấn tú kinh người của người đàn ông này, lửa nóng thiêu đốt khắp đáy lòng.
Cô không biết bản thân đã nhìn Giang Thuật bao lâu, cô chỉ biết khoảng cách của anh và cô ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Khi Cố Tri Vi sắp đi đến trước mặt người đàn ông, cô thu hồi suy nghĩ trong lòng mình. Không khỏi bắt đầu rối rắm, có nên tiến lên chào hỏi Giang Thuật hay không.
Anh đứng ở chỗ này vì chờ mấy người Tiết Thịnh sao? Chẳng lẽ mấy người Tiết Thịnh còn dây dưa trong phòng thay đồ lâu hơn cả cô, đến tận bây giờ vẫn chưa ra ngoài?
Cố Tri Vi quấn chặt chiếc khăn chống nắng nửa trong suốt vào cơ thể mình, nghĩ đến hiện tại mình đang mặc cái gì, cô lập tức bước nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
Tuyệt đối đừng để Giang Thuật phát hiện ra cô!
Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người.
Trong lúc Cố Tri Vi cúi thấp đầu, bước nhanh như bay đi đến trước mặt Giang Thuật. Người đàn ông vốn dĩ đang cúi đầu xem điện thoại như phát hiện ra gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Vì thế, Cố Tri Vi vội vàng đi ngang qua trước mắt anh đúng lúc bị anh bắt gặp.
Đôi mắt màu nâu sẫm của Giang Thuật bị ánh mặt trời chiếu vào nên nheo thành một đường, một lát sau mới chậm rãi mở ra, nhìn mọi vật một cách bình thường. Anh lặng lẽ nhìn một bóng dáng xinh đẹp lướt ngang qua trước mặt mình, vô thức đứng thẳng dậy, cất điện thoại di động vào trong túi quần.
“Cố Tri Vi.”
Giọng nam trầm thấp lạnh lùng.
Cố Tri Vi bị anh gọi lại, đột nhiên cảm thấy thời tiết nóng bức cũng trở nên dễ chịu hơn. Hơi thở và cả trái tim cô đều nhanh chóng thắt chặt.