Đủ Ngọt

Chương 41



Độ cong của khóe miệng được thu lại. Đến nỗi Cố Tri Vi không khỏi thắc mắc liệu vừa rồi có phải cô nhìn nhầm rồi không.

Ngay sau đó, Cố Tri Vi không còn lo lắng về việc Giang Thuật có cười hay không.

Khi cô chơi trò con rồng nước vừa rồi, cô nổi lòng ham chơi, bây giờ tâm trí cô tràn ngập các môn thể thao dưới nước ở trong công viên giải trí. Đương nhiên trong đó không thể thiếu "trượt nước".

Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cô, Giang Thuật dường như cũng bị ảnh hưởng, hiếm khi anh có hứng thú với những trò giải trí dưới nước đó. "Đi thôi, em muốn chơi gì đều được."

Cố Tri Vi biểu cảm nóng lòng muốn thử, thậm chí quên mất trước đó Giang Thuật và Chúc Nghiên đã nói những gì bên đó, liền nắm lấy cánh tay Giang Thuật kéo đi.

Họ đi ngược lại đám đông, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Chúc Nghiên.

Ngay lúc này, Chúc Nghiên cuối cùng đã hiểu ra sự từ chối của Giang Thuật. Khi thấy Giang Thuật lên bờ, cô ta lập tức tiến lên. Ban đầu, muốn nhờ Giang Thuật đưa cô ta đi chơi trò rồng nước.

Chúc Nghiên đã cố tình nói tên Chúc Ngạn Vũ, nghĩ rằng Giang Thuật ít nhất sẽ đưa cô ta đi bay 2 vòng vì nể mặt cô là em gái của Chúc Ngạn Vũ.

Kết quả là Giang Thuật không chút do dự đã từ chối. Giang Thuật yêu cầu cô ta đến gặp nhân viên của công viên giải trí, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ta.

Chúc Nghiên không hiểu tại sao anh có thể đưa Cố Tri Vi đi chơi, nhưng anh không muốn đưa cô ta đi. Cô ta thua kém Cố Tri Vi ở điểm nào? Chỉ vì Cố Tri Vi chiếm lấy thân phận "bà Giang", Giang Thuật phải đối với cô đặc biệt sao?

Điều Chúc Nghiên không hiểu là Giang Thuật và Cố Tri Vi rõ ràng là kết hôn theo hợp đồng, bọn họ cũng không có bất kỳ tình cảm nào. Tại sao bọn họ lại có cảm giác giống như vợ chồng thực sự khi ở chung một chỗ.

Rõ ràng mối quan hệ giữa cha mẹ cô ta không phải như thế này.

Bọn họ không bao giờ muốn về nhà, chủ yếu là không muốn gặp nhau. Nhiều năm như vậy, hai anh em Chúc Nghiên và Chúc Ngạn Vũ đều biết rằng họ ở bên ngoài đều có những mối quan hệ riêng.

Tại sao Giang Thuật không giống như cha cô ta, anh đối với cuộc hôn nhân giả với Cố Tri Vi lại có thái độ nghiêm túc.

Chúc Nghiên không thể hiểu được. Mối quan hệ hôn nhân giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi dường như đã đảo lộn hết mọi hiểu biết của cô ta về bốn từ "hợp đồng kết hôn ".

Một công viên giải trí được cho là nơi tràn ngập tiếng cười.

Nhưng Chúc Nghiên ở trong đám đông, khóc như một đứa trẻ không được ăn kẹo. Mặc dù vậy, sẽ không có ai đến ôm và an ủi cô ta. Cô ta chỉ có thể mặc sức khóc, tự lau nước mắt sau khi khóc, để cho trái tim mình ngày càng lạnh lẽo.

Như anh trai đã nói, mưu kế là do người.

Một khi mục tiêu đã được xác định, chúng ta phải nỗ lực hết mình để tiến về phía trước. Cô ta còn chưa thổ lộ hết tâm ý với Giang Thuật, sao có thể cứ như vậy nhận thua.

Cố Tri Vi và Giang Thuật đã trải nghiệm hết các trò chơi khác trong công viên nước. Một buổi trưa trôi qua thật nhanh.

Mãi đến khi trời chạng vạng tối, Cố Tri Vi mới nhận được điện thoại của Khang Vãn Ninh, sau đó cùng Giang Thuật trở lại khu vực thay đồ để gặp họ.

Mọi người tắm rửa thu dọn đồ đạc rồi trở về khách sạn nơi họ ở. Bầu không khí giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật luôn khá tốt. Tất cả là nhờ Khang Vãn Ninh cùng những người khác, đã cố gắng hết sức nán chân Tiết Thịnh và những người khác lại, tạo cơ hội cho họ có không gian riêng tư.

Chiều nay rõ ràng, Cố Tri Vi đã bớt hồi hộp hơn trước mặt Giang Thuật. Bởi vì chỉ trong nửa ngày này, cô đã nhìn thấy anh cười bốn năm lần.

Khi Giang Thuật cười có cảm giác giống như một tảng băng đang tan chảy. Ôn nhu lại ấn tượng. Có vẻ như không quá khó để kéo gần khoảng cách.

Cố Tri Vi cảm thấy mình biết anh đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra mặt khác của anh. Trong lòng thầm mừng, không khỏi muốn gần gũi anh, tìm hiểu nhiều thêm.

Mặc dù Giang Thuật không biết chuyện gì đã xảy ra với Cố Tri Vi, nhưng anh có thể cảm thấy rằng cô đang rất hạnh phúc. Thái độ của cô đối với anh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như trước. Sự thay đổi nhỏ này, mặc dù không thể giải thích được, nhưng lại khiến Giang Thuật cảm thấy thoải mái.

Anh nghĩ rằng bầu không khí hòa thuận và thoải mái giữa anh và Cố Tri Vi sẽ tiếp tục như thế này.

Kết quả là, không lâu sau khi họ trở lại phòng khách sạn, Cố Tri Vi lại trở nên thận trọng với anh.

Mọi chuyện bắt đầu khi Giang Thuật trở về phòng tắm sơ một chút.

Trong phòng tắm ở công viên giải trí vừa rồi, dường như có một lớp cát mịn chưa được rửa sạch. Khi đó, Giang Thuật sợ Cố Tri Vi và những người khác đợi lâu nên quyết định làm nhanh gọn lẹ, xối nước một chút rồi đi.

giờ khi về đến khách sạn, anh bước vào phòng tắm trước để tắm lại cho sạch. Anh thậm chí còn mượn sữa tắm hương hoa hồng của Cố Tri Vi.

Sau khi Giang Thuật tắm xong, anh bước ra khỏi phòng tắm chỉ với một chiếc khăn tắm quấn quanh eo. Trên người anh không mặc gì, chỉ khoác trên vai một chiếc khăn khô màu trắng để lau khô tóc.

Cố Tri Vi đang nằm ở cuối giường nghịch điện thoại.

Nghe thấy tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu lên liếc mắt về phía phòng tắm. Kết quả là nhìn thấy người đàn ông đó bước ra khỏi phòng tắm với nửa thân trên để trần.

Khi trực tiếp nhìn thấy khoảnh khắc đó não bộ của Cố Tri Vi đã bị ngưng trệ. Chiếc điện thoại cô đang cầm suýt rơi xuống sàn.



Không ai biết dáng người chuẩn với tỷ lệ tam giác vàng của Giang Thuật có tác hại như thế nào đối với Cố Tri Vi. Anh có làn da trắng, cao gần 1 mét 9, dáng người thon cao và gầy, không hề yếu ớt. Mặc quần áo thì thanh lịch và mát mẻ, còn cởi quần áo thì hoang dã và căng thẳng.

Mặc dù trước đó Cố Tri Vi đã nhìn thấy chiếc áo phông của Giang Thuật bị ngâm trong nước khi anh chơi dưới nước ở công viên giải trí. Chiếc áo chữ T màu trắng mà anh mặc khi đó, mỗi khi anh lên khỏi nước, chiếc áo thun màu trắng sẽ trở nên trong suốt, ướt át dính vào da Giang Thuật. Khi đó, Cố Tri Vi thường lén nhìn anh, mơ hồ nhìn thấy cơ bụng của Giang Thuật.

Chỉ là lúc đó vẫn còn có một lớp quần áo che phủ mà thôi.

Hơn nữa Cố Tri Vi cũng không dám nhìn thẳng, cô chỉ lén nhìn một cái, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Vì sợ bị Giang Thuật phát hiện.

Bây giờ thì không.

Giang Thuật trước mắt không mặc áo, Cố Tri Vi liếc qua và thấy mọi thứ nên nhìn và không nên nhìn. Đương nhiên có một chút không chịu nổi.

Rốt cuộc, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ ngây thơ trong sáng.

Phản ứng đầu tiên, Cố Tri Vi đã lấy tay che mắt kêu lên một tiếng ngắn. Như thể nhìn thấy một cái gì đó đáng sợ.

Giang Thuật bị phản ứng của cô dọa sợ.

Tim anh thắt lại một lúc, sau đó nhìn Cố Tri Vi đang nằm ở cuối giường ôm điện thoại vô cớ che mắt. Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra mình đã làm gì trong một loạt hành động vừa rồi.

Giang Thuật lập tức nhìn lại người mình.

Anh không nghĩ có gì không ổn với diện mạo hiện tại của mình. Vừa rồi đã quên lấy quần áo khi vào phòng tắm.

Nghĩ lại ở công viên nước vừa rồi, Cố Tri Vi đã nhìn thấy rất nhiều đàn ông để trần thân trên, và nghĩ rằng cô sẽ không phiền... Vì vậy, anh đã quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy phản ứng của Cố Tri Vi bây giờ, Giang Thuật đột nhiên nhận ra rằng anh dường như đã làm một điều gì đó rất quá đáng với cô. Vì vậy, không chút do dự, anh đi lấy quần áo và quay trở lại phòng tắm. Giang Thuật mặc quần áo trước khi ra khỏi phòng tắm một lần nữa.

Cố Tri Vi đã không còn ở trong phòng. Cuối giường vẫn còn dấu vết cô nằm.

Giang Thuật tìm quanh phòng, nhưng không thấy Cố Tri Vi. Sau đó, anh lấy điện thoại và gọi cho cô.

Điện thoại reo một hồi. Cuộc gọi chỉ được kết nối khi tiếng chuông sắp kết thúc.

Giang Thuật không nói nhiều lời, vào thẳng vấn đề: "Cố Tri Vi... Tôi xin lỗi, Tôi vừa nãy..."

"Đó không phải lỗi của anh!" Âm lượng giọng nói của Cố Tri Vi được tăng lên rất cao trên điện thoại. Cô không muốn trực tiếp thảo luận chuyện vừa xảy ra với Giang Thuật, mà chỉ muốn ở một mình một lúc để xoa dịu trái tim đang xôn xao.

Vì vậy sau khi cắt ngang Giang Thuật, Cố Tri Vi trở lại âm lượng bình thường, với giọng điệu hơi khó chịu: "... Đó không phải là lỗi của anh, anh không có lỗi, thật đó."

Như vậy Giang Thuật sao có thể sai được. Đó là lỗi của cô! Khả năng tập trung kém! Chỉ cần nhìn vào phần trên cơ thể, máu sôi lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao và hơi thở ngưng trệ...

Cố Tri Vi sợ rằng cô sẽ ngất đi khi gặp lại Giang Thuật, vì vậy cô mới chạy. Không phải không thích dáng người của Giang Thuật, tuyệt đối không phải!

Nhưng những điều này, Cố Tri Vi không thể nói với Giang Thuật. Điều đó sẽ làm cho cô trông giống một người phụ nữ thô tục. Điều này làm tổn hại đến hình ảnh tốt đẹp mà cô đã tạo dựng được trong tâm trí Giang Thuật.

Giang Thuật im lặng.

Anh nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của Cố Tri Vi phát ra từ điện thoại. Cô có vẻ không bình tĩnh.

Im lặng kéo dài một lúc, Giang Thuật cầm điện thoại ngồi xuống vị trí Cố Tri Vi vừa nằm xuống, tay còn lại chậm rãi cởi cúc áo.

Anh chỉ đang nghĩ về việc tìm quần áo để mặc, vì vậy anh đã tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi và quần đùi. Bây giờ Cố Tri Vi không có ở đó, anh nghĩ đến việc thay áo sơ mi của mình thành áo phông.

Vừa cởi cúc áo, Giang Thuật vừa nói. Giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, giống như một khối ngọc bội lạnh lùng không nhiệt độ: “Vậy... em đi ra ngoài làm gì?”

Trên bãi biển của khu vui chơi giải trí, có rất nhiều nam du khách qua lại. Vô số người đi trước mặt Cố Tri Vi với phần thân trên để trần. Cô không hề trốn tránh ánh mắt của mình, thậm chí còn ngang nhiên ngắm nhìn thân hình của những người đàn ông đó với bạn bè của mình.

Giang Thuật vẫn nhớ cách Cố Tri Vi nói chuyện và cười đùa với bạn bè của cô. Có thể thấy rằng cô đã có một tâm trạng tuyệt vời vào lúc đó, điều đó cho thấy cô rất hài lòng với những người đàn ông đó.

Điều duy nhất khi nhìn thấy phần thân trên trần trụi của anh là, như là…giống như nhìn thấy ma.

Hét lên và che mắt lại... Thậm chí cuối cùng chạy ra khỏi phòng.

Sau khi so sánh xong, Giang Thuật không khỏi nhíu chặt mày, lực nắm điện thoại cũng tăng thêm một ít. Anh cảm thấy trong lòng dường như có một cơn tức giận không thể giải thích được, đang bùng cháy không thể kiểm soát. Giang Thuật đã cố gắng hết sức để kìm nén nó, nhưng anh không nhận ra giọng khi nói chuyện với Cố Tri Vi đã trở nên hơi khác so với trước đây.



Cố Tri Vi ở đầu bên kia của điện thoại thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Cô căng thẳng đến mức khi Giang Thuật hỏi cô như vậy, cô đã nín thở không dám thở ra. Lòng càng rối bời, rối như tơ vò, không biết giải thích thế nào với Giang Thuật.

Không biết sự im lặng kéo dài bao lâu cho đến khi Cố Tri Vi cuối cùng cũng nghĩ ra một điều, khó khăn nói: "Đó là bởi vì... bởi vì… anh không mặc quần áo."

Cố Tri Vi đã cố tìm nhiều lý do nhưng cuối cùng cô vẫn chọn thành thật.

Ngay cả khi Giang Thuật sẽ có ấn tượng xấu với cô vì điều này, Cố Tri Vi không muốn nói dối anh về điều này.

Giang Thuật lại rơi vào trầm mặc.

Quả nhiên anh đã đoán đúng. Nhưng tại sao Cố Tri Vi lại đối xử với anh như vậy, Giang Thuật muốn làm rõ chuyện đó.

"Lúc trước trên bãi biển, những người đàn ông kia cũng không có mặc quần áo. Lúc em nhìn bọn họ, không giống hành động vừa rồi.” Giang Thuật hồi lâu mới cất tiếng, trực tiếp nói ra điều mình thắc mắc.

Cố Tri Vi ở đầu bên kia điện thoại: "..."

Cô ừ một tiếng, sau đó thì thầm: "Anh khác với họ..."

Giọng nói của cô lặng lẽ rơi vào trái tim Giang Thuật như một cơn mưa phùn. Có cảm giác tê dại.

Anh cảm thấy giọng nói của Cố Tri Vi nghe rất thoải mái.

Thông qua điện thoại, có thể tưởng tượng cô dễ thương như thế nào khi cúi đầu xuống và thì thầm với giọng nhỏ. Trái tim mềm đi rất nhiều, giọng điệu của anh cũng vậy: “Tôi với họ khác nhau chỗ nào?”

Cố Tri Vi: "..."

Cô thực sự đang ở cửa lối đi an toàn cuối hành lang. Lúc này đang dựa vào bức tường lạnh lẽo và ngồi xổm ở chân tường, giơ điện thoại gọi cho Giang Thuật.

Không biết vì sao, hôm nay Giang Thuật giống như muốn đập vỡ nồi hỏi đến cùng. Rõ ràng, cô đã trò nói chuyện phiếm với anh trước đây về điều này.

Ngay cả khi anh nghi ngờ về những gì cô nói, sẽ không bao giờ hỏi đến cùng, sẽ không cho Cố Tri Vi cảm giác luôn bị hỏi đến cùng như anh đang làm bây giờ.

Cố Tri Vi: "..."

Cô vùi mặt vào đầu gối, giọng nói trở nên nghẹn ngào và ngập ngừng: "Anh... dáng người của anh... đẹp hơn tất cả bọn họ."

Mặc dù không có gan thú nhận với Giang Thuật, nhưng cô vẫn còn có gan khen anh có dáng người đẹp qua điện thoại.

Lúc này, Cố Tri Vi cảm thấy rằng cô đã giải thích rõ ràng về vấn đề này.

Tim cô đập rất nhanh, thật sự không dám tiếp tục nói chuyện phiếm với Giang Thuật, không thèm chào một tiếng đã cúp điện thoại.

… Nếu Giang Thuật nghe thấy nó.

Cố Tri Vi cũng nghĩ ra một biện pháp đối phó, nói rằng điện thoại hết pin.

Nghĩ đến đây, Cố Tri Vi trực tiếp tắt điện thoại, giả vờ rằng nó thực sự hết pin.

Nhưng điều cô không biết là Giang Thuật đã không gọi cho cô nữa.

Vì lời nói của Cố Tri Vi, người đàn ông đã dừng lại ở bước cuối cùng trong việc cởi cúc áo. Anh ngồi một mình ở cuối giường, ánh chiều tà từ cửa sổ kiểu Pháp của ban công chiếu vào, ánh sáng còn dư nhiệt chiếu xuống sàn nhà dưới chân Giang Thuật.

Không có ánh sáng trong phòng, ánh sáng dường như mờ hơn bên ngoài cửa sổ. Giang Thuật ngồi ở cuối giường như một bức tượng trong một thời gian dài. Một lúc lâu sau, Tiết Thịnh gọi điện thoại giục anh và Cố Tri Vi xuống nhà gặp nhau cùng ra ngoài ăn tối.

Lúc này Giang Thuật mới giật mình tỉnh táo.

Anh vô thức liếc nhìn cơ bụng mà anh đã luyện tập quanh năm. Những gì Cố Tri Vi nói trên điện thoại vừa rồi lại vang lên trong đầu anh.

Cô nói rằng dáng người của anh đẹp hơn những người đàn ông trên bãi biển.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Ngày thường, không phải Giang Thuật cũng được người khác khen ngợi về vóc dáng đẹp.

Nhưng tại sao...Khi Cố Tri Vi nói những lời này, anh lại cảm thấy phấn chấn?

Giang Thuật nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng, anh đi đến kết luận rằng anh là… anh có thể đã bị hỏng.

Giống như những người máy AI bị lập trình sai. Cần tìm người giúp anh tìm ra vấn đề để có hướng giải quyết thích hợp.