Khoảng chừng hơn chín giờ tối, trung tâm thành phố Thâm Quyến xa hoa rực rỡ ánh đèn, cảnh đêm náo nhiệt.
Lại thêm hôm nay là lễ Thất tịch nên đường phố tấp nập người qua lại, không thiếu những cặp đôi yêu nhau.
Sau khi Cố Tri Vi đi theo Giang Thuật ra khỏi nhà hàng lẩu thì đi bộ vài phút, đến bãi đậu xe ngoài trời gần nhất để lấy xe.
Mà lúc Khang Vãn Ninh nhắn tin WeChat cho cô là Cố Tri Vi vừa ngồi lên xe.
Đáng mừng ở chỗ, Giang Thuật tự mình mở cửa xe cho cô.
Nhưng điều đáng buồn là… Anh mở cửa hàng ghế sau cho cô chứ không phải ghế lái phụ.
Điều này chỉ có nghĩa là, trong lòng Giang Thuật, cô chẳng khác gì người ngoài.
Dù là trai đơn gái chiếc ở một mình, anh cũng sẽ cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Ngay cả vị trí bên cạnh người lái anh cũng không muốn cho cô ngồi.
Cố Tri Vi ủ rũ tựa lưng vào ghế ngồi, bị mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt bên trong xe làm nhíu mày lại.
Khi cô nhận được tin nhắn WeChat của Khang Vãn Ninh thì cẩn thận liếc mắt nhìn Giang Thuật đang thắt dây an toàn trên ghế lái, không hiểu sao tâm trạng Cố Tri Vi lại trở nên rối rắm.
Một lúc lâu sau cô mới trả lời Khang Vãn Ninh, cảm ơn cô ấy.
Dù thế nào đi nữa, chuyện xảy ra tối nay không phải lỗi của cô và Khang Vãn Ninh.
Là chính Giang Thuật đã buột miệng nói ra ngay trước mặt mọi người.
"Dây an toàn."
Sự yên tĩnh trong xe đột nhiên bị phá vỡ.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Giang Thuật trầm thấp êm tai, nhưng lại mang theo một cảm giác xa cách lờ mờ làm người ta cảm thấy lạnh.
Suy nghĩ của Cố Tri Vi bị cắt ngang, cô chậm chạp kéo dây an toàn ra và thắt lại.
Tư thế ngồi của cô căng cứng và nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Đúng lúc này, Khang Vãn Ninh trả lời lại WeChat: [Đều là chị em với nhau, cậu khách sáo cái gì.]
[Cậu không nhìn thấy khuôn mặt của Chúc Nghiên đấy thôi, cô ta sắp bốc khói đến nơi rồi!]
[Đúng rồi Tri Tri, khó lắm cậu mới có cơ hội ở một mình với Giang Thuật, cho nên nhất định phải nắm bắt cơ hội đó nha.]
[Trừ khi cậu chỉ muốn làm vợ chồng hợp đồng với anh ta cả đời, không bao giờ yêu đương gì hết. Khuôn mặt nghiêm túc.jpg]
Tin nhắn liên tiếp của Khang Vãn Ninh lại một lần nữa làm trái tim của Cố Tri Vi rối loạn.
Cô nhướng đôi lông mày lá liễu xinh đẹp, hàng mi cụp xuống, dáng vẻ khó chịu, nặng trĩu tâm sự.
Giang Thuật ngồi ở ghế lái tình cờ nhìn thấy bộ dạng của Cố Tri Vi qua kính chiếu hậu.
Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, trầm giọng lên tiếng: “Đi thôi.”
Ban đầu anh định hỏi có phải Cố Tri Vi có chỗ nào không thoải mái hay không.
Nhưng sau khi anh suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy hàng ghế sau đã là vị trí thoải mái nhất trong xe, nếu cô vẫn cảm thấy không thoải mái thì dường như không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
Vì thế anh không nói nhiều nữa.
Cố Tri Vi sợ hãi đáp lại, chiếc xe lăn bánh êm ái, từ từ ra khỏi bãi đậu xe ngoài trời.
Mà trong xe cũng bắt đầu im lặng kéo dài.
Trong toa xe khép kín chật chội khiến Cố Tri Vi có phần đứng ngồi không yên.
Cô giống như một con cá không biết bơi, liều mạng nín thở để lặn dưới nước.
Cho đến lúc sắp kiệt sức chết đi nó mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nhưng cũng chỉ dám hít thở từng hơi nhỏ.
"À mà..." Cố Tri Vi thấp giọng nói: "Giang, Giang Thuật... Anh trở về từ lúc nào thế?”
Cô vừa mới mở miệng, bờ môi đã không kiểm soát được run lên.
Nhịp tim của cô như ngựa hoang phi nước đại, muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Thế cho nên sau khi nói ra khỏi miệng, Cố Tri Vi mới chợt nhận ra rằng có vẻ như mình vừa hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn nhất thế kỷ.
“…”
Cô vội vàng không ngừng cúi thấp đầu, cắn môi nhắm mắt lại, chỉ mong Giang Thuật không nghe thấy lời ngốc nghếch mình vừa thốt ra.
Đáng tiếc trong xe rất yên tĩnh.
Mà thính giác Giang Thuật lại cực kỳ tốt.
Câu hỏi của Cố Tri Vi khiến người đàn ông kinh ngạc vài giây.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, anh nhướng mi hờ hững nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu.
Mặc dù Cố Tri Vi có hiềm nghi biết rõ còn cố hỏi, nhưng xuất phát từ lễ phép, Giang Thuật vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Hôm nay."
Cố Tri Vi nhận được câu trả lời: "..."
Cô càng muốn chết hơn.
Cố Tri Vi đang nghĩ đến việc hạ cửa sổ hàng ghế sau xuống rồi nhảy ra khỏi xe.
Sau đó, vì không để cho lời nói của Giang Thuật bị chưng hửng, và cũng để bù đắp cho hành động ngu xuẩn vừa rồi của mình.
Cố Tri Vi âm thầm hít sâu một hơi, quyết định chấn chỉnh lại bản thân.
Cô vẫn nhỏ giọng như trước, hỏi thật cẩn thận: "Anh vừa mới trở lại, không về nhà cũ ở vài ngày để bầu bạn với ông nội Giang sao?"
Giang Thuật nhìn về phía trước, mắt quan sát cẩn thận, trả lời cô đâu vào đấy: “Không vội, làm xong việc này cái đã."
Anh vừa hoàn thành học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, dự định trở về nghỉ ngơi một năm và ở lại Trung Quốc để tiếp tục học lên tiến sĩ.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian một năm này, Giang Thuật đã nhận lời một đàn anh về công trình AI, sẽ đến công ty của anh ấy hỗ trợ.
Nếu anh đã hứa điều gì, Giang Thuật chắc chắn sẽ thực hiện được.
Vì vậy, anh định ngày mai sẽ báo cáo với Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, đợi dự án ở bên kia đạt được một số thành quả nhất định mới trở về nhà cũ để bầu bạn với ông cụ cũng chưa muộn.
Nếu không bây giờ Giang Thuật mà quay lại nhà cũ, ắt hẳn sẽ bị ông cụ tận tình thuyết phục, muốn anh trở về kế thừa gia nghiệp.
Cho nên Giang Thuật cũng không nói với gia đình việc mình trở về Trung Quốc.
Nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp Cố Tri Vi, Giang Thuật vốn định tạm thời đến ở nhờ chỗ Chúc Ngạn Vũ một thời gian.
“Ông nội vẫn chưa biết chuyện tôi về nước đâu.”
“Phiền em tạm thời hãy giữ bí mật giúp tôi.” Giang Thuật lời ít ý nhiều.
Cố Tri Vi gật đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng được.
Trong lòng cô cũng thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay khi gọi điện cho ông nội Giang, cô không hề nói gì về chuyện Giang Thuật về nước mà chỉ khéo léo hỏi thăm ông một chút.
Cô nghĩ là… Có lẽ ông cụ sẽ không nghi ngờ gì đâu nhỉ?
Trong xe lại yên tĩnh trở lại.
Nhưng trái tim Cố Tri Vi lại không thể yên tĩnh.
Đầu óc cô quay cuồng trong bão tố, vẫn nghĩ về "chủ động" mà Khang Vãn Ninh nói.
Thế là cô ngồi thẳng người, hơi nhích lại gần ghế lái, đang định nói gì đó: "À ừm…"
"Xin lỗi, tôi đang lái xe..." Giang Thuật ngắt lời cô, bớt chút thời gian nhìn cô qua gương chiếu hậu, sắc mặt nghiêm túc: “Nếu em cứ nói chuyện với tôi sẽ quấy rầy tôi mất.”
Anh là một tài xế, sẽ có rất nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn nếu bị phân tâm trong quá trình xe di chuyển.
Giang Thuật cho rằng mình suy nghĩ cho sự an toàn của Cố Tri Vi.
Cho nên anh không nhận ra rằng lời nói vừa rồi của mình có chỗ nào không đúng.
Chỉ biết trong suốt thời gian còn lại của chuyến đi, Cố Tri Vi ngồi ghế sau không phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng Giang Thuật không biết mặt Cố Tri Vi đã đỏ tới tận mang tai vì câu nói của mình.
Cô vừa ảo não vì nói quá nhiều, vừa lo lắng mình làm Giang Thuật ghét bỏ.
Đoạn đường này, cô như ngồi trên đống lửa.
…
Khi họ trở lại Nam Chi Thủy Tạ, thời gian đã là hơn mười một giờ đêm.
Giang Thuật đỗ xe vững vàng vào nhà để xe.
Anh cởi dây an toàn xuống xe trước rồi đi vòng ra ghế sau, mở cửa xe cho Cố Tri Vi.
“Em vào nhà trước đi, tôi lấy hành lý trong cốp xe."
Giang Thuật nói xong bèn vòng ra sau xe.
Để lại Cố Tri Vi muốn nói lại thôi, bước ra khỏi xe với khuôn mặt hơi ửng hồng, cẩn thận đóng cửa xe lại.
Đồ đạc của Giang Thuật hình như có hai cái vali và một chiếc ba lô.
Cố Tri Vi thấy thế, vội vàng đi lên giúp đỡ: "Để tôi cầm giúp anh một…”
Người đàn ông nhìn thấy đôi tay mềm mại trắng nõn của cô thì vô thức hơi né tránh.
Không ngờ đầu ngón tay lẽ ra phải đặt trên tay cầm của chiếc vali của Cố Tri Vi lại vô tình chạm vào khớp xương nổi lên trên cổ tay trái của Giang Thuật.
Làn da của người đàn ông trắng và mềm mại, bàn tay còn lạnh hơn nước giếng mùa hè.
Sự đụng chạm trong khoảnh khắc khiến trái tim Cố Tri Vi cảm thấy run rẩy.
Cô khẽ rùng mình rất khó để nhận ra, rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Trong giây lát, Cố Tri Vi chỉ cảm thấy da thịt lạnh lẽo trên cổ tay người đàn ông dưới bàn tay của mình mềm mại như tơ, sau đó lập tức nóng bừng như lửa đốt.
Chỉ mấy giây ngắn ngón mà đầu ngón tay cô đã bị đốt cháy.
Ngọn lửa hừng hực đó, thậm chí chạy dọc theo đầu ngón tay thiêu đốt đến tận trái tim Cố Tri Vi.
Cố Tri Vi bị đốt đến choáng váng.
Bàn tay cô đang đặt trên cổ tay người đàn ông, những đường ngón tay cô cọ xát vào da anh… Giống như đang đè lên một ngọn núi lửa vậy.
Một lúc lâu mà bàn tay ấy cũng không di chuyển đi.
Giang Thuật bị cô sờ tay cũng hơi sững sờ.
Loại xúc cảm xa lạ khác thường này, khiến đầu óc anh có phần ngừng hoạt động.
Hơn hai mươi năm từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Giang Thuật bị bị một người khác giới cùng tuổi sờ vào tay.
Anh không biết phải phản ứng như thế nào.
Giang Thuật chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Cố Tri Vi, chờ cô phản ứng trước.
Anh đợi một hai phút.
Cuối cùng Cố Tri Vi cũng rút tay về, cúi đầu xin lỗi: “Tôi, tôi xin lỗi…”