Đủ Ngọt

Chương 8



Tiếng động phía sau truyền đến thu hút sự chú ý của Cố Tri Vi, cô vô thức quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Trùng hợp đúng lúc Giang Thuật vừa mới tắm xong đi ra khỏi phòng tắm.

Anh quấn một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, dường như chỉ vừa mới mặc áo, hai vạt áo ung dung chồng lên nhau, dây lưng được thắt lại.

Trong quá trình di chuyển của người đàn ông, vạt áo của anh đột ngột đóng lại rồi mở ra, lồng ngực trắng nõn rắn chắc đập vào mắt Cố Tri Vi.

Cô lập tức ngây ngẩn cả người, duy trì tư thế nửa xoay người lại, một đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Giang Thuật.

Làn da trắng nõn mịn màng đó đã đánh sâu vào lòng Cố Tri Vi, khiến đầu óc Cố Tri Vi ong ong, giống như chiếc TV hai màu trắng đen cũ kĩ, hình ảnh chợt lóe lên sau đó lại ngập tràn bông tuyết, trong đầu cô lại như có một dòng điện ù ù chạy qua.



Giang Thuật vừa mới đi ra khỏi phòng tắm rõ ràng cũng kinh ngạc sững sốt vài giây.

Thế nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại như bình thường, lặng lẽ thu hồi sự ngạc nhiên trong mắt.

Ngón tay khớp xương rõ ràng buộc chặt dây lưng của áo choàng tắm, sắc mặt Giang Thuật vô cùng bình tĩnh, đi đến gần Cố Tri Vi: “Lúc nãy tôi đã nhắn tin trên WeChat cho em, nhưng em không trả lời.”

Giọng nói trầm thấp nhạt nhẽo như nước cất, nhưng lại gây nên sóng to gió lớn trong lòng Cố Tri Vi.

Cô gian nan khép miệng mình lại, cố gắng thu hồi tầm mắt đang dán chặt trên ngực người đàn ông này ra.

Đột nhiên phải đối diện với Giang Thuật trong khoảng cách gần như vậy, trái tim Cố Tri Vi hoảng loạn lùi về phía sau nửa bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn quay sang một bên, cô nuốt nước miếng một chút, sau đó mới nhỏ giọng trả lời anh: “… Điện thoại của tôi ở trong phòng.”

Vừa rồi vội vàng chạy ra ngoài nên cô đã quên mang theo điện thoại.

Giang Thuật lập tức hiểu rõ.

“Anh gửi tin nhắn WeChat cho tôi là có chuyện gì sao?” Sau khi Cố Tri Vi lấy lại sự bình tĩnh, cô chủ động hỏi.

Ánh mắt Giang Thuật dừng lại trên mặt cô, bắt gặp ánh mắt của cô, thẳng thắn nói: “Buổi tối ngày mai em có rảnh không?”

“Có một buổi tiệc tối, có thể tôi cần em đến tham gia cùng tôi.”

Đây chính là nguyên nhân anh gửi tin nhắn tên WeChat cho Cố Tri Vi.

Vừa rồi khi anh vừa mới tắm xong đã nhận được một cuộc gọi, đó là Quách Tiến, phó giám đốc của tập đoàn khoa học kỹ thuật Sang Dị.

Quách Tiến đã đề cập với anh buổi tiệc vào tối ngày mai chính là buổi kỹ niệm mười năm thành lập của tập đoàn khoa học kỹ thuật Sang Dị, cũng yêu cầu Giang Thuật tìm một cô bạn gái để cùng nhau tham dự.

Lần này Giang Thuật về nước chính là vù giúp Quách Tiến và khoa học kỹ thuật Sang Dị nghiên cứu và phát triển các dự án.

Quách Tiến chính là tiền bối trong lĩnh vực công nghệ AI, anh ấy và Giang Thuật quen biết nhau trong một cuộc thi nghiên cứu và phát triển AI ở nước ngoài.

Anh ấy rất tôn trọng Giang Thuật vì sự nghiêm túc và chuyên nghiệp trong công việc, anh ấy cũng đã từng giúp đỡ và giải đáp rất nhiều nghi vấn cho Giang Thuật.

Cho nên ở trong lòng Giang Thuật, Quách Tiến vừa là người thầy và cũng là người bạn vô cùng quan trọng.

Đề nghị của anh ấy, Giang Thuật sẽ luôn nghiêm túc suy xét.

Ngày mai Giang Thuật phải đến báo cáo công việc với bộ phận P&D của khoa học kỹ thuật Sang Di, đương nhiên anh không có lý do gì để không tham gia buổi tiệc kỷ niệm vào buổi tối cả.

Nếu đã muốn tham gia tiệc tối, vậy đương nhiên phải mang theo bạn nhảy.

Trong lòng anh cũng chỉ có một người được chọn, đó chính là người đã đồng ý kết hôn cùng anh, Cố Tri Vi.

Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng.

Thế nhưng lúc nãy khi anh gửi tin nhắn trên WeChat cho Cố Tri Vi, cô lại không trả lời, cho nên anh mới định đến gõ cửa phòng cô, gặp mặt nói với cô chuyện này.

Không ngờ rằng họ lại gặp nhau ở hành lang.

Đối mặt với yêu cầu thẳng thắn của Giang Thuật.

Cố Tri Vi sửng sốt một chút, như thế cô không ngờ rằng anh sẽ mời cô cùng nhau tham dự buổi tiệc vậy.

“Em không rảnh sao?”

Sự im lặng của Cố Tri Vi khiến Giang Thuật hiểu lầm.

Anh vừa định nói nếu cô không rảnh thì cũng không sao, anh sẽ nghĩ cách khác.

Nào ngờ Cố Tri Vi lại cuống quýt đồng ý: “Có rảnh!”

“Buổi tối ngày mai có đúng không? Tôi sẽ đi cùng anh!”

Giang Thuật gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau khi dứt lời, anh lại nghĩ đến cái gì đó, nói: “Tôi sẽ chuẩn bị lễ phục, em không cần phải lo lắng điều gì cả.”

Cố Tri Vi gật đầu, trái tim đập bang bang trong lòng ngực, dường như có hàng ngàn con bước sắp bay ra từ ngực cô.

Giang Thuật thấy cô đã đồng ý, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, như thế anh muốn làm gì cũng được.

Anh không nhịn được nhớ đến Cố Tri Vi khi còn nhỏ.

Từ khi anh bắt đầu có ký ức, cô đã xinh đẹp đáng yêu như một con búp bê bằng sứ.

Cô mềm mại và đáng yêu đến mức tất cả những người lớn xung quanh đều rất thích cô.

Điều khiến Giang Thuật có ấn tượng sâu nhất chính là cô bé có đôi mắt hạnh trong veo, giống như một cái đuôi nhỏ lúc nào cũng đi theo phía sau anh.

Thật sự rất kỳ lạ.

Thu hồi suy nghĩ, Giang Thuật khẽ nói với Cố Tri Vi: “Tôi chỉ muốn nói những chuyện này thôi."

“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về phòng trước nhé.”



Cố Tri Vi gật đầu, xoay người đối diện với anh, định đi theo anh trở về phòng.

Giang Thuật cũng không nói thêm gì nữa, tầm mắt lơ đãng nhìn thoáng qua hộp quà đặt trong tay Cố Tri Vi, xoay người đi về phía phòng mình.

Ai ngờ đi chưa được hai bước, anh đã bị gọi lại.

“Chờ một chút…” Cố Tri Vi nhìn hộp quà nhỏ tinh xảo trong tay, cuối cùng tiến lên một bước.

Giang Thuật dừng chân, ngoái đầu nhìn về phía Cố Tri Vi.

Chỉ thấy Cố Tri Vi tiến lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt anh.

“Cái này cho anh.” Cố Tri Vi nói, cô nhanh chóng kéo lấy tay anh, đặt hộp quà vào trong đó.

Tặng đồ xong, cô lập tức xoay người trốn về phòng mình.

Không ngờ Giang Thuật lại phản ứng nhanh như vậy, nắm chặt lấy cổ tay cô, mạnh mẽ giữ cô lại.

“Đây là cái gì?” Giang Thuật nắm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của cô, một tay kia cầm hộp quà nhỏ, biểu cảm không rõ nguyên nhân.

Anh không hề biết, khi anh nắm chặt tay Cố Tri Vi, trái tim cô đã đập nhanh đến mức nào.

Cô thậm chí còn cảm thấy làn da bị lòng bàn tay và đầu ngón tay anh chạm vào đang nóng như lửa đốt.

Đây là lần thứ hai trong đêm nay cô và Giang Thuật tiếp xúc da thịt với nhau, lần đầu tiên là do cô không cẩn thận sờ trúng tay anh, hiện giờ lại là anh đang nắm chặt lấy tay cô…

Thật đúng là có tới có lui, cả hai đã huề nhau.

Tầm mắt Cố Tri Vi dừng lại trên cánh tay đang nắm chặt tay cô của người đàn ông, một hồi lâu sau mới nuốt nước miếng, trả lời câu hỏi của Giang Thuật: “Tặng cho anh… Quà kỉ niệm một năm ngày cưới.”

Vừa dứt lời, cô căng thẳng đến mức đổ mồ hôi muốn rút cánh tay mình ra.

Hành động nhỏ này của Cố Tri Vi lập tức bị Giang Thuật phát hiện, sau đó thuận thế buông lỏng tay cô ra.

Anh nhìn hộp quà nhỏ trong ta, tầm mắt khẽ nâng, rơi xuống mặt Cố Tri Vi, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, Giang Thuật chỉ giật giật đôi môi mỏng, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Cố Tri Vi: “…”

Cô còn tưởng rằng, khi nhận được quà của cô, phản ứng của anh sẽ khác với ngày thường một chút.

Cho dù là ghét bỏ cũng tốt hơn việc ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Giang Thuật không hề phát hiện sự khác thường của Cố Tri Vi.

Chào hỏi xong, anh xoay người về phòng trước.

Chỉ còn lại Cố Tri Vi dở khóc dở cười đứng tại chỗ.

Cô thật sự không thể đoán được suy nghĩ trong lòng Giang Thuật, sau này nên tiến hay lùi, cô phải phân biệt thế nào đây?

Vốn dĩ Cố Tri Vi đã hạ quyết tâm phải đưa ngọc Quan Âm cho Giang Thuật, cũng để anh hiểu rõ đây chính là món quà nhân dịp kỉ niệm ngày cưới của hai người họ, cô cũng muốn nhìn thử xem đối với món quà này, Giang Thuật sẽ có phản ứng như thế nào.

Nếu anh thích món quà này, cô sẽ dám một tấc lại tiến thêm một thước, tiếp tục tấn công.

Nếu anh không thích hoặc từ chối món quà này, Cố Tri Vi sẽ chậm rãi tính toán lại, bồi dưỡng tình cảm một chút sau đó lại tính tiếp.

Nhưng vừa rồi Giang Thuật không hề có phản ứng gì cả.

Cô hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc anh thích hay là không thích.

Một đối tượng công lược như vậy thật sự rất dễ khiến người ta nản lòng.

Cố Tri Vu cúi đầu, mặt mày ủ rũ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, trở về phòng.

Sau khi cô tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, gương mặt rạng rỡ tỏa sáng như vừa được tái sinh.

Không có lý do nào khác, chỉ vì trong lúc tắm, Cố Tri Vi nhớ đến Giang Thuật đã mới cô làm bạn nhảy để tham gia tiệc tối.

Một người đàn ông không gần phụ nữ như Giang Thuật, từ nhỏ lớn lên trong giới thượng lưu thành phố Thâm Quyến Quyến, anh chưa từng tham gia một buổi tiệc nào.

Đương nhiên anh cũng chưa bao giờ có bạn nhảy.

Nói cách khác, Cố Tri Vi rất có thể chính là bạn nhảy đầu tiên trong đời anh.

Chỉ riêng điều này cũng đã khiến cô tràn đầy lòng khao khát và những suy nghĩ bậy bạ đối với tương lai của bọn họ.

Tâm trạng của cô cũng vì vậy mà trở nên ấm áp hơn, khi nằm trên giường cô thậm chí còn ngâm nga một khúc hát.

Sau đó Cố Tri Vi thật sự không kìm nén được nữa, cô đã nhắn tin trên WeChat cho Khang Vãn Ninh, nói với cô ấy về việc cô sẽ đi tiệc tối cùng với Giang Thuật vào tối ngày mai.

Lúc đó Khang Vãn Ninh cũng vừa mới tắm xong.

Cô ấy và Cố Tri Vi giống nhau, cô ấy mua một căn chung cư gần học viện Hý Kịch thành phố Thâm Quyến, trở thành hàng xóm của Cố Tri Vi.

Thế nhưng Khang Vãn Ninh không ở một mình, trong lúc nghỉ hè, Trần Tĩnh và Tiền Đóa Đóa đang ở cùng cô ấy.

Khi cô ấy và Cố Tri Vi trò chuyện, Trần Tĩnh đã ngủ, đêm nay Tiền Đóa Đóa và bạn trai cùng qua đêm ở ngoài, không trở về.

Cho nên việc liên quan đến bữa tiệc khiêu vũ, tạm thời chỉ có một mình Khang Vãn Ninh biết.

“Nhìn dáng vẻ không có giá trị của cậu kìa, không phải chỉ là tham gia một buổi tiệc khiêu vũ thôi sao, từ nhỏ đến lớn yến tiệc mà cậu tham gia không có một ngàn cũng có mấy trăm đấy.”

“Cậu vui vẻ đến như vậy sao?” Tuy rằng Khang Vãn Ninh tỏ vẻ ghét bỏ Cố Tri Vi, nhưng lời nói lại hàm chứa ý cười.

Đương nhiên Cố Tri Vi sẽ không bận tâm đến những gì cô ấy nói.

Cô còn kiên nhẫn giải thích cho cô ấy hiểu: “Cậu không hiểu đâu, yêu thầm chính là như vậy đấy.”



“Chỉ cần một chút cặn đường thôi, cũng có thể khiến bản thân ngọt ngào.”

“Ôi trời ơi, hiện tại nó đã ngọt trở lại rồi.”

“Mấy năm nay, cậu đã vì Giang Thuật mà rơi không ít nước mắt phải không?”

Khang Vãn Ninh có thể được xem như người đã chứng kiến lịch sử tình yêu lâu dài bí mật của Cố Tri Vi.

Dù là nụ cười hay nước mắt, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh Cố Tri Vi.

Hiển nhiên cô ấy cũng đã quen với sự thay đổi này.

“Đúng rồi Tru Tri, sau này cậu phải đề phòng Chúc Nghiên nhiều hơn đấy.”

“Cô ta vẫn luôn như hổ rình mồi với chồng cậu, hơn nữa còn dựa vào mối quan hệ của anh cô ta, không hề kiêng kỵ xuất hiện trước mặt chồng cậu để xoát độ tồn tại đấy.”

“Tớ thấy cô ta hoàn toàn không để ‘ Mợ chủ Giang ’ như cậu vào mắt.”

Khang Vãn Ninh không muốn suy nghĩ của Cố Tri Vi đều đặt trên người Giang Thuật, cô ấy lập tức chuyển sang chủ đề khác.

Cố Tri Vi nằm ở trên giường chống cằm, chuyển cuộc gọi sang một bên, chuyển giao diện tìm thực đơn.

Cô định sáng mai sẽ bộc lộ tài năng cho Giang Thuật thấy.

Dù sao Khang Vãn Ninh cũng đã từng nói, muốn bắt lấy trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải bắt lấy dạ dày của anh ấy.

“Cái tên Chúc Ngạn Vũ Võ này thật sự rất buồn cười, biết rõ cậu và Giang Thuật đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn để em gái của mình dây dưa với Giang Thuật.”

“Cũng không biết tại sao Giang Thuật lại quen biết một người bạn như vậy.”

Khang Vãn Ninh lải nhải không dứt.

Nhắc tới anh em Chúc Nghiên, sự phẫn uất của cô ấy cũng bắt đầu trổi dậy.

Cố Tri Vi vẫn bình tĩnh hơn một chút, dù sao cô cũng hiểu rõ tình huống của nhà họ Chúc hơn Khang Vãn Ninh.

Từ nhỏ anh em Chúc Ngạn Vũ Võ đã đắm chìm trong thùng thuốc nhuộm lớn trong giới thượng lưu ở thành phố Thâm Quyến.

Hôn nhân môn đăng hộ đối trong vòng tròn đó không chỗ nào không có, mọi người cũng không cảm thấy được sự cao quý của hôn nhân.

Cuối cùng cũng chỉ là sự mua bán anh tình tôi nguyện mà thôi.

Huống chi Cô Tri Vi và Giang Thuật cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân.

Việc này trong mắt của loại người như anh em Chúc Ngạn Vũ Võ, hoàn toàn không thể giam cầm được thứ gì.

Bọn họ khinh thường những cuộc hôn nhân vì lợi ích và không hề dựa trên cơ sở tình cảm.

Bọn họ cho rằng tình yêu chân chính vượt xa cả hôn nhân.

Mà một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cũng sẽ chỉ là gánh nặng cho cả hai người mà thôi.

Anh em Chúc Ngạn Vũ Võ được sinh ra chính là gánh nặng của bố mẹ bọn họ.

Hai anh em bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là sai lầm sau hai lần say rượu của bố mẹ họ mà thôi.

“Không nói đến bọn họ nữa.” Khang Vãn Ninh kết thúc những suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ của Cố Tri Vi cũng bị kéo về, cô rũ măt tiếp tục tìm kiếm thực đơn cho ngày mai.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Khang Vãn Ninh lại truyền đến, vô cùng hứng thú hỏi cô: “Tối mai tham gia buổi tiệc cậu định sẽ mặc gì thế?”

“Có muốn ngày mai chị Ninh dẫn cậu đi chọn lễ phục không?”

Cố Tri Vi mỉm cười, từ chối ý tốt của cô ấy: “Giang Thuật nói anh ấy sẽ chuẩn bị tất cả."

Khang Vãn Ninh: “Chậc, với thẩm mỹ của một tên thẳng nam như anh ấy, có thể chọn cho cậu lễ phục gì đẹp mắt chứ?"

Cố Tri Vi không nói.

Bởi vì dù mắt thẩm mỹ của Giang Thuật không tốt, nhưng chỉ cần là lễ phục mà anh đã chọn, cô nhất định sẽ thích.

“Nói mới nhớ, cậu đã tặng quà kỉ niệm ngày cưới cho anh ấy chưa, Giang Thuật có tỏ vẻ gì không?”

“Tỏ vẻ gì?”

“… Có qua có lại đấy!”

“…”

Cố Tri Vi không biết nên nói gì mới tốt.

Cô cũng không dám hy vọng xa vời Giảng Thuật sẽ tặng quà kỉ niệm ngày cưới cho cô.

Ngay khi Cố Tri Vi định tống cổ Khang Vãn Ninh đi và chuẩn bị ngủ, điện thoại của cô lại nhận được tin nhắn trên WeChat.

Hình như là Giang Thuật gửi đến!

Cố Tri Vi bật dậy từ trên giường, dùng dáng vẻ sẵn sàng đón địch đăng nhập WeChat xem tin nhắn.

Vậy mà thật sự là Giang Thuật!

[ Cảm ơn món quà của em. ]

[ Có qua có lại, em nghĩ thử xem mình muốn gì? ]

Sau khi xem xong tin nhắn, trong đầu Cố Tri Vi lập tức bay lên một suy nghĩ.

Không chờ cô ngăn chặn suy nghĩ xấu xa này, tay cô đã thành thật gõ lên điện thoại một dòng chữ, sau đó gửi đi: [ Tôi muốn một cái ôm! ]