An Tuế nức nở, "Anh trai, em nghe nói đây là phim chuyển thể từ câu chuyện có thật, uuuuu."
Mắt sưng tấy như hạt dẻ, Dư Niên ôm cô vào lòng, để nước mắt cô thấm ướt áo anh.
Phim gì mà sát thương dữ vậy, là Tuyết Nhi.
Đợi cô bình tĩnh không khóc nữa, vẫn còn hơi buồn, "Anh trai, em nghĩ ra sẽ viết gì cho cuốn sách tiếp theo rồi."
Dư Niên nói, "Anh sẽ luôn ủng hộ em."
"Tắm rửa đi ngủ nhé?"
Nằm trên giường An Tuế không chạm điện thoại, khăn ấm đắp trên mắt cũng im lặng.
Dư Niên biết cô đang suy nghĩ, suy nghĩ tại sao mình muốn gì, một cuốn sách không thể ra đời vô nghĩa, mỗi chữ viết ra không thể qua loa, mà phải phù hợp, phù hợp trong một cảm xúc, cuộc đối thoại.
Đó là lời An Tuế nói thật lòng với anh.
Cuốn sách đầu tiên của An Tuế có tên Vì Sao Là Gia Đình, "Em hy vọng những người không có khả năng nuôi con, đừng sinh nữa."
Viết vào thời trung học, lột trần những kẻ tham danh lợi, trả lại tự do cho họ.
An Tuế từ từ ngủ thiếp đi, Dư Niên từ phía sau ôm chặt cô, để hơi ấm cơ thể mình truyền sang, mới yên tâm nhắm mắt.
【Thời kỳ học đường 1】
Ý nghĩa câu nói đùa năm xưa, nay đã đến trước mắt.
—— đề từ
Năm cuối cấp 3, Dư Niên được ĐH Thành Phố A tuyển thẳng, gia đình hay tin, Hứa Tuệ Dĩnh đặc biệt nấu một bàn đầy món ngon, gói cho cậu một phong bao lớn màu đỏ.
Thời đại internet phát triển, truyền tai nhau, từ hai đến ba, từ ba đến trăm.
Một buổi sáng, An Tuế lén nuốt bánh xèo Dư Niên mang đến.
Lão Ban hét to bên cạnh Dư Niên, suýt nữa An Tuế hết hồn, bị bắt quả tang cũng phải nhét vào miệng, lạnh rồi không ngon nữa, không thể lãng phí.
"Dư Niên, ra đây một chút."
An Tuế tò mò nhìn anh, ánh mắt nói "Anh có chuyện gì giấu em à?"
Dư Niên trong trắng chớp mắt, "Không có gì đâu."
Người đi rồi, cô cầm lấy hộp sữa trên bàn, bốn ngụm xong xuôi, không quên ợ một tiếng nhỏ.
Trong tiếng đọc sách ồn ào, cũng không ngăn cản được An Tuế ngồi thừ ra sau khi ăn no.
Bốp bốp bốp bốp...
Tiếng tát vang lên, khiến các bạn dừng tiếng la hét, quả thực không uổng công người Trung Quốc không có chuyện náo nhiệt nào không muốn xem.