"Tần tổng, uống trà." Ngạn Bách Hàm hôm nay lại trở về bộ dạng thiếu nữ ngây thơ ngập tràn mùa xuân chạy đến pha trà rót nước cho Tần Hàm Yên. Từ lâu người này cũng đã quên đi cái quy tắc vào phòng phải gõ cửa. Nàng cứ như vậy ra vào văn phòng của Tần Hàm Yên như chốn không người. Mà Tần Hàm Yên cũng không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Ngạn Bách Hàm đặt trà xuống rồi nhanh chóng giấu bàn tay sau lưng, định nhanh chóng chuồn ra ngoài nhưng người nào đó vẫn phát hiện: "Khoan đã."
Ngạn Bách Hàm lùi bước, thầm nghĩ cuối cùng cũng bị phát hiện, nàng nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Tần tổng, chị còn có việc gì sao?"
Mắt Tần Hàm Yên nhìn về phía tay Ngạn Bách Hàm, hất cằm phun ra mấy chữ: "Tay sao lại băng bó?"
"Bất cẩn cắt trúng. Phải, là bất cẩn cắt trúng." Ngạn Bách Hàm tìm đại cho mình một lý do, cũng không thể nào bảo tối qua đi làm đại ca giang hồ gì đó được.
Tần Hàm Yên nghi hoặc, vị trí này cũng không giống bất cẩn cắt trúng lắm, cô đứng dậy nắm lấy bàn tay của Ngạn Bách Hàm, cẩn thận quan sát: "Đau không?"
Ngạn Bách Hàm xua tay: "Không đau, chỉ là vết thương nhỏ.", câu này Ngạn Bách Hàm nói thật, đối với nàng vết thương này quả thật cũng không tính là gì.
"Có tiện cho tôi xem không?" Tần Hàm Yên hỏi.
"Không được." Ngạn Bách Hàm lập tức từ chối, giọng điệu vô cùng khác thường.
"Không phải nói chỉ là vết thương nhỏ thôi sao, ngày mai sẽ lành, chị không cần để ý." Ngạn Bách Hàm rụt tay lại, vuốt ve Tần Hàm Yên mà nói.
Tần Hàm Yên thấy Ngạn Bách Hàm kiên quyết cũng không miễn cưỡng quay về ghế tổng tài: "Hôm nay không cần chuẩn bị cơm. Tôi kêu Tiểu Yến chuẩn bị."
"Không có nhưng nhị." Tần Hàm Yên biết Ngạn Bách Hàm thế nào cũng sẽ không nghe lời nên chặn miệng nàng trước.
"Được rồi." - Cũng không phải là cụt tay - Lời này Ngạn Bách Hàm chỉ âm thầm nói trong bụng.
"Đi chuẩn bị cho cuộc họp đi." Tần Hàm Yên nói.
Ngạn Bách Hàm vâng rồi trở về bàn làm việc của mình. Thật ra hôm nay chính là sinh nhật của nàng, 19 tháng 8.
Bởi vì ngày nàng sinh ra đời cũng là ngày mà mẹ nàng mất nên nhiều năm rồi cũng không tổ chức tiệc tùng gì. Cùng lắm là cùng ba nàng ăn bữa cơm, nhận vài món quà rồi xem như trôi qua. Ngạn Bách Hàm cũng không có ham muốn hay đòi hỏi gì, nàng cũng biết nỗi khổ tâm của ba nàng.
Năm nay như thường lệ Ngạn Bách Tùng từ sớm đã gọi điện bảo nàng buổi tối về Ngạn gia, thế nhưng nàng đã từ chối. Hắn tuy không vui nhưng cũng không hỏi quá nhiều. Mà Ngạn Bách Hàm không muốn về chính là vì muốn ở cùng Tần Hàm Yên, dù người kia rõ ràng không biết hôm nay là sinh nhật nàng.
Mang tâm trạng rầu rĩ mãi cho đến qua khỏi giờ tan tầm Ngạn Bách Hàm mới phát hiện hôm nay trễ như vậy mà mọi người vẫn chưa về. Tăng ca sao? Sao lại không nghe có sự kiện gì nhỉ?
Bất chợt tất cả ánh đèn trong Hải Tinh đều tắt, mà xa xa một ngọn nến như ẩn như hiện điêu khắc nên gương mặt tinh tế của người đang cầm bánh kem tiến lại gần. Xa xa vang lên âm thanh vỗ tay cùng bài hát chúc mừng sinh nhật không thể nào quen thuộc hơn. Trong những ánh mắt ngưỡng mộ, Tần Hàm Yên tiến đến bên cạnh Ngạn Bách Hàm. Đây là lần đầu tiên đám nhân viên ở đây nhìn thấy Tần tổng tự tay cầm bánh kem tổ chức sinh nhật cho cấp dưới, đúng là thư ký nên cũng có đặc quyền. Chỉ là hình như thư ký trước cũng không được nhỉ. Vậy chắc là do người đẹp nên có đặc quyền.
"Tiểu Hàm, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói ấm áp, ngọt ngào xóa đi mấy phần xa cách. Đây là lần đầu tiên Ngạn Bách Hàm nghe Tần Hàm Yên gọi nàng bằng danh xưng này. Nàng chuyển từ bất ngờ sang ngọt ngào khó diễn tả.
Trong ánh mắt mong đợi của Tần Hàm Yên, Ngạn Bách Hàm nhắm mắt ước ba điều ước sinh nhật sau đó thổi nến: "Cảm ơn Tần tổng, cảm ơn mọi người."
Mọi người tiến lên giúp nhận lấy bánh kem chia ra, Tần Hàm Yên lúc này cũng rảnh tay, cô móc từ trong túi áo ra một chiếc hộp đưa cho Ngạn Bách Hàm: "Quà sinh nhật, hy vọng cô sẽ thích."
"Chị tặng gì tôi cũng thích." Ngạn Bách Hàm vui vẻ nhận lấy. Sau đó nàng bị mọi người kéo đi cắt bánh, chơi mấy trò ấu trĩ như trét bánh kem đầy mặt. Tần Hàm Yên lẳng lặng đứng một bên quan sát, khung cảnh trước mắt như thước phim tua chậm khiến cô bất giác nở nụ cười.
Vui chơi một lát ai cũng về nhà nấy, tòa nhà Hải Tinh rộng lớn chỉ còn lại Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm. Ngạn Bách Hàm mang theo cái mặt dính toàn bánh kem lại gần Tần Hàm Yên: "Tần tổng, tôi có thể lên sân thượng của Hải Tinh không?"
Tần Hàm Yên lấy khăn giấy lau cho Ngạn Bách Hàm, vẻ mặt dịu dàng: "Được, nhưng mặc áo khoác vào, kẻo lạnh."
Tần Hàm Yên nói bảo vệ giúp cô mở cánh cửa lối lên sân thượng rồi dẫn theo Ngạn Bách Hàm lên đó. Một cơn gió thổi qua bất giác khiến cả hai run lên một cái.
Ngạn Bách Hàm đưa mắt nhìn về xa xăm, nói với Tần Hàm Yên bên cạnh: "Sao lại biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
"Vô tình biết được." Tần Hàm Yên đương nhiên không thừa nhận bản thân là cố tình biết được.
"Hầu như từ lúc sinh ra đến nay tôi chưa từng tổ chức sinh nhật. Chị biết không, ngày tôi ra đời cũng là ngày mẹ tôi qua đời." Người kiên cường như Ngạn Bách Hàm khi nhắc lại điều này cũng không giấu nỗi nghẹn ngào.
Thế nhưng đối diện với Tần Hàm Yên, nàng vẫn nở một nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay thực sự rất cảm ơn chị."
Tần Hàm Yên cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất cô từng thấy, tim cô bỗng dưng gia tốc.
"Lúc nãy tặng tôi thứ gì vậy?" Ngạn Bách Hàm không giấu nỗi tò mò, vừa nãy mọi người vây quanh nên cô cũng chưa có dịp mở ra.
"Về mở rồi biết." Tần Hàm Yên cũng không định tiết lộ.
"Tôi cũng có thứ tặng chị." Ngạn Bách Hàm nói xong móc trong túi ra một thanh sôcôla đưa cho Tần Hàm Yên: "Thử đi."
Tần Hàm Yên nhận lấy, dưới ánh mắt mong đợi của Ngạn Bách Hàm mở ra cắn một miếng. Ngạn Bách Hàm nhìn hai cánh môi đỏ mọng đang cử động, tâm tình thoáng chốc kích động hỏi: "Ngọt không?"
Tần Hàm Yên: "Ngọt."
"Vậy để tôi thử một chút." Vừa dứt lời nàng tiến lên, hai tay câu lấy cổ Tần Hàm Yên, kiễng gót, hôn lên.
Tần Hàm Yên chưa kịp phản ứng thì đã có thứ gì đó mềm mại chạm lên môi mình, tức khắc cô cũng quên hô hấp là gì. Ngạn Bách Hàm chầm chầm lưu luyến rời khỏi cánh môi mà nàng mong nhớ ngày đêm: "Đúng là rất ngọt. Tôi..." Chưa kịp dứt lời Tần Hàm Yên đã đảo khách thành chủ, đỡ lấy gáy Ngạn Bách Hàm hôn xuống trong sự kinh ngạc của Ngạn Bách Hàm.
Ngạn Bách Hàm sau một phen hoảng hốt thì trong lòng sinh ra từng trận ngọt ngào, nàng cũng nhanh chóng đáp lại. Đây là nụ hôn đầu của cả hai nhưng Ngạn Bách Hàm xem như cũng đã tìm hiểu kỹ càng. Sau khi thỏa thích ngậm lấy cánh môi kia nàng bắt đầu vươn đầu lưỡi công thành xâm chiếm. Tần Hàm Yên tuy không hiểu biết nhưng vẫn phối hợp, đẩy nụ hôn kia sâu hơn, cho đến khi cả hai không còn dưỡng khí nữa mới từ từ tách ra.
"Thử lại một lần nữa." Ngạn Bách Hàm giống như nghiện mà quấn lấy Tần Hàm Yên, nụ hôn lần này kéo dài hơn lần trước. Giữa những ánh đèn rực rỡ của Hải Thành, trên tầng cao nhất của giải trí Hải Tinh, có hai người quấn lấy nhau tạo nên một bức tranh tuyệt diệu.
—
Đến khi quay về nhà nằm trên chiếc giường quen thuộc, Ngạn Bách Hàm vẫn cứ có cảm giác không chân thực. Lúc nãy là Tần Hàm Yên đưa nàng về, vẫn là lịch trình cũ, đến chung cư kia xong nàng mới lén lút trở về Nam Phương Cảnh Uyển. Nàng tự nói với lòng đợi có cơ hội phải thẳng thắn việc này với Tần Hàm Yên một chút, tránh sau này lại có hiểu lầm.
Trước khi tạm biệt nàng đã hỏi Tần Hàm Yên: "Chúng ta như vầy có tính là hẹn hò không?"
Tần Hàm Yên nghiêng người đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Đương nhiên."
Ngạn Bách Hàm cảm thấy sinh nhật này là sinh nhật vui nhất từ trước đến nay của nàng, thật không tránh khỏi mong đợi những năm về sau nữa. Nhất định nàng sẽ không buông tay Tần Hàm Yên, phải cho người kia một người yêu tốt nhất trên thế gian.
Ngạn Bách Hàm lấy hộp quà lúc nãy Tần Hàm Yên tặng nàng, cẩn thận mở ra. Bên trong là một đôi bông tai hình giọt nước vô cùng tinh xảo. Nàng thực sự rất yêu thích món quà này. Đây có xem là vật định tình không nhỉ? Ngạn Bách Hàm vươn tay chọc má con gấu bông Shiba bên cạnh: Chị biết rồi, em mới là vật định tình.
Ngạn Bách Hàm bị niềm vui bất ngờ này làm hưng phấn lăn qua lộn lại đến tờ mờ sáng mới lăn ra ngủ, sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Ngày đầu tiên của tuổi 22, nàng đi làm trễ.
Tần Hàm Yên lúc này đã ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, thấy nàng ba chân bốn cẳng chạy vào gương mặt lộ rõ mấy phần cưng chiều. Cô đưa tay ngoắc ngoắc Ngạn Bách Hàm: "Lại đây, ăn sáng."
Ngạn Bách Hàm chạy lại, còn chưa thấy đồ ăn sáng đâu đã bị Tần Hàm Yên tập kích, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua bờ môi nàng. Ngạn Bách Hàm thực sự không thể nào ngờ được, người này nhìn có vẻ lạnh lùng vậy mà... Đúng là phải cẩn thận đánh giá lại. Cuối cùng thì Ngạn Bách Hàm vẫn được Tần Hàm Yên kêu người mang đến một phần ăn sáng cho Ngạn Bách Hàm.
Ngạn Bách Hàm quả thực có hơi đói, chưa ăn sáng đã chạy đến đây. Nàng vui vẻ bỏ thức ăn vào miệng, lâu lâu lại liếc nhìn Tần Hàm Yên một cái.
"Ăn từ từ, kẻo lại nghẹn." Tần Hàm Yên lên tiếng nhắc nhở, mắt đã rời khỏi văn kiện từ lúc nào. Cứ có cảm giác người nào đó thật đáng yêu.
"Chị sao lại nhìn em như vậy a ~" Ngạn Bách Hàm cảm thấy thật mất tự nhiên.
"Tuần sau chị phải sang M quốc một chuyến. Em ngoan ngoãn ở lại đây chờ chị về." Đây là lịch trình không có trong kế hoạch, Tần Hàm Yên cũng không muốn kéo Ngạn Bách Hàm vất vả chạy theo mình.
Ngạn Bách Hàm đương nhiên không cam tâm nhưng nhớ lại cũng không thể bỏ Ngạn thị chạy lung tung nên ngoan ngoãn đáp ứng: "Vậy chị phải nhanh về đó."
Tần Hàm Yên ánh mắt sủng nịch: "Cũng không thể bỏ người nào đó ở đây một mình quá lâu được. Chị sẽ nhớ."
Câu nói này của Tần Hàm Yên một phát bắn trúng trái tim Ngạn Bách Hàm, nàng thẹn thùng không để ý Tần Hàm Yên nữa, tiếp tục vùi đầu ăn sáng.