Hạ tuần tháng 5, Tần Hàm Yên như thường lệ lái xe đến đón Ngạn Bách Hàm tan làm. Chỉ khác biệt lần này về đến nhà đón họ không chỉ có má Lưu mà còn có cả Khương Huệ.
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm sau khi đổ xe thì cùng nhau nắm tay, cười nói vui vẻ vào nhà. Má Lưu đón hai người ở cửa, nói với Tần Hàm Yên: "Tiểu thư, mẹ của cô đến."
Không riêng gì Tần Hàm Yên mà thông tin này cũng khiến cho Ngạn Bách Hàm giật mình, nói như vậy thì đống hình ảnh bọn họ trưng bày kia nhất định đều đã bị nhìn thấy.
Hai người nhìn nhau, từ từ đi vào. Chỉ là kịch bản diễn ra không như những gì hai người nghĩ. Khương Huệ đang loay hoay dưới bếp nấu cơm cho hai người.
Khương Huệ nghe động tĩnh thì xoay người, đối diện với bà là ánh mắt lúng túng của Tần Hàm Yên: "Mẹ, sao lên mà không nói với con?"
Khương Huệ cười cười: "Vừa được nghỉ hè, liền lên thăm con."
"Dì à, chào dì." Ngạn Bách Hàm đứng phía sau lưng Tần Hàm Yên, lên tiếng chào hỏi.
"Mẹ à, chuyện kia..." Tần Hàm Yên định hỏi Khương Huệ ít câu nhưng bị bà đẩy lên lầu, bảo là chuyện gì thì nói sau.
Ngạn Bách Hàm cũng gãi gãi đầu lúng túng đi theo Tần Hàm Yên về phòng tắm rửa.
Vừa mở cửa vào, Ngạn Bách Hàm đã không nhịn được hỏi Tần Hàm Yên: "Sao dì bình tĩnh thế a? Lẽ nào không nhìn thấy. Chắc chắn không thể nào. Chị nói xem dì sẽ có thái độ gì."
Thật ra Tần Hàm Yên cũng không biết Khương Huệ sẽ có thái độ gì. Mặc dù hôn nhân đồng tính cũng đã được thông qua một năm nhưng đối với nhiều người nó vẫn còn quá mới mẻ, nhất là đối với những người lớn lên trong nền văn hóa truyền thống như Khương Huệ.
Tần Hàm Yên trấn an Ngạn Bách Hàm: "Tắm rửa trước đã. Nếu như mẹ quở trách, đã có chị. Em đừng lo."
Ngạn Bách Hàm tạm thời không suy nghĩ nữa, nghe theo lời Tần Hàm Yên mà ngoan ngoãn tắm rửa.
Khi hai người lần nữa xuống dưới, cơm nước đã được dọn ra. Má Lưu cũng lui xuống, chỉ còn lại ba người đối diện nhau.
"Lại đây, ăn cơm trước đã." Khương Huệ ngoắc ngoắc.
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm nhìn nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn hết bữa cơm. Không khí có chút trầm mặc, cũng không ai lên tiếng nói gì.
Đến khi ăn xong bữa cơm, chén bát cũng đã dọn dẹp xong, ba người ngồi ở phòng khách. Khương Huệ lúc này mới chậm rãi điều tiết, bà cầm khung ảnh hai người tựa vai nhau nhìn ngắm hoàng hôn lên: "Ảnh chụp rất đẹp. Là khi nào?"
"Là hôm sinh nhật con." Tần Hàm Yên nói.
"Mẹ là muốn hỏi hai đứa bên nhau từ khi nào?" Khương Huệ hỏi lại.
"Dạ thưa dì, từ tháng 8 năm ngoái." Ngạn Bách Hàm thay Tần Hàm Yên trả lời.
"Mẹ, là lỗi của con. Con hẹn hò lại không nói với mẹ." Tần Hàm Yên giải thích.
"Không phải, là lỗi của con. Con mới là người bám chặt lấy chị ấy, dì cứ quở trách con." Ngạn Bách Hàm chen vào.
Khương Huệ đặt khung ảnh trở về vị trí ban đầu, bà nắm lấy tay Tần Hàm Yên đặt lên tay Ngạn Bách Hàm: "Hai đứa không cần căng thẳng, mẹ chỉ bất ngờ chứ không có ý trách cứ hai con."
Câu nói này của Khương Huệ làm cả hai cùng lúc thở phào nhẹ nhõm. Tần Hàm Yên cười cười: "Mẹ, mẹ sắp dọa em ấy ngất xỉu rồi."
"Ba mẹ của tiểu Hàm đã biết chuyện chưa?" Khương Huệ hỏi.
Ngạn Bách Hàm gật đầu: "Ba con đã biết chuyện, cũng không có phản đối."
Khương Huệ nghe thế cũng yên lòng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Có dịp để hai bên nhà gặp nhau một chút."
Ngạn Bách Hàm tán thành: "Con sẽ nói lại chuyện này với ba."
Khương Huệ bỗng nhiên hồi tưởng lại ít chuyện quá khứ, thuận miệng tâm tình cùng hai người trẻ: "Lúc ta còn trẻ, đâu đó khi mới vào đại học, còn trước cả khi gặp ba Hàm Yên ta có quen một người bạn. Chúng ta giúp đỡ nhau trong học tập, ăn chung ngủ chung. Người bạn đó của ta cũng giống ta, rất thích làm bánh pha trà. Thật ra ta cũng biết tình cảm mà người bạn đó dành cho ta, chỉ là không thể tiếp thu. Các con cũng biết, thời đại của ta cũng không thoáng như bây giờ, mà ta khi ấy cũng không đủ dũng khí để bước qua rào cản tâm lý. Cho đến khi gặp Tần Chính, ta triệt để đem chuyện kia quên đi. Năm đó, khi ta vừa sinh Hàm Yên xong có gặp lại cô ấy một lần, cũng chẳng có gì ngoài gieo thêm thất vọng. Ta nghe nói cô ấy đi làm trong tòa soạn, rất có tương lai, cũng vui vẻ thay cho cô ấy."
Tần Hàm Yên như nhớ ra điều gì: "Mẹ, người bạn đó của mẹ thật giống một người con đã từng nhận thức."
Khương Huệ tò mò: "Giống như thế nào?"
Tần Hàm Yên nói: "Cô ấy là giảng viên của con, làm việc ở Thịnh Thế, là một chuyên gia về phỏng vấn. Năm đó con có dịp được trò chuyện mới biết cô là người An Thành, cũng rất thích làm bánh pha trà."
Khương Huệ tâm nhất thời xao động: "Người mà con nói tên là gì?"
"Diệp Kha Lâm." Tần Hàm Yên nói ra ba chữ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, gương mặt Khương Huệ từ bình tĩnh trở nên thất sắc: "Chính là cô ấy. Đúng là trái đất tròn."
Ngạn Bách Hàm im lặng lắng nghe nãy giờ cũng không tránh khỏi cảm thán: "Có lẽ ông trời muốn hai người gặp lại nên mới sắp xếp đoạn nhân duyên này."
Khương Huệ vỗ tay Ngạn Bách Hàm: "Già rồi, cũng không cần xoắn xuýt vì chuyện cũ."
Tần Hàm Yên chủ động gác lại đề tài này: "Mẹ, lần này mẹ lên định ở mấy ngày? Hay là cứ ở đây hết mùa hè."
"Phải đó dì, tiện thể để chúng con có cơ hội chăm sóc dì." Ngạn Bách Hàm phụ họa.
Khương Huệ liền từ chối: "Ta hiểu rõ tấm lòng của hai đứa, nhưng là vẫn quen cuộc sống tại An Thành. Vả lại ta cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống ân ái của hai đứa."
Đối với việc này, Tần Hàm Yên hiểu rõ. Nếu Khương Huệ đồng ý thì khi cô về nước đã đồng ý rồi. Nhưng mà Ngạn Bách Hàm chưa muốn bỏ cuộc: "Dì à, sẽ không phiền đâu mà."
Khương Huệ cười với nàng: "Con không cần thuyết phục dì. Dì tự có sắp xếp của mình."
Ngạn Bách Hàm nghe vậy cũng không thể nói gì hơn, đành nghe theo lời của Khương Huệ.
—
Tòa soạn Thịnh Thế,
Đặng Chân đẩy cửa vào phòng làm việc của Đổng Duyệt: "Cô Đổng."
"Đến rồi, em lại đây." Đổng Duyệt gọi Đặng Chân.
Đặng Chân nghe lời nhanh chóng đi lại gần. Đổng Duyệt nhìn cô nói: "Dạo này có liên hệ Hàm Yên không?"
"Chỉ thỉnh thoảng có nhắn tin. Dạo này cậu ấy có bạn gái rồi, thời gian rảnh đều dành cho bạn gái, làm sao còn nhớ đến em." Đặng Chân lầm bầm, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Đổng Duyệt cười cười: "Cô cũng nghe nói nhưng chưa có dịp được gặp mặt. Kể cô nghe thử bạn gái Hàm Yên là người như thế nào?"
"Rất xinh đẹp a, lại là người thừa kế Ngạn thị. So với Hàm Yên quả thực xứng đôi. Nhưng mà cứ cảm thấy Hàm Yên sẽ bị em ấy nuốt trọn thôi." Đặng Chân đơn giản nói ra ấn tượng của cô về Ngạn Bách Hàm, cảm thấy Tần Hàm Yên đặc biệt rất cưng chiều Ngạn Bách Hàm, cô nhìn còn phải ghen tị.
Đổng Duyệt gật đầu: "Tính tình Hàm Yên trước giờ luôn rất tốt, bây giờ lại rất thành công. Nhưng mà từ khi biết nó cũng không thấy nó yêu đương, cô còn sợ nó bị lãnh cảm. Bây giờ thấy nó có người bên cạnh, cô cũng đỡ lo."
Đặng Chân liền hào hứng, hận không thể nói nhiều hơn: "Cô à, cậu ấy chính là không những không lãnh cảm mà còn... còn... rất nhiệt tình a." Đặng Chân chính là nghĩ về nụ hôn ở Ngạn Giang ngày đó, không khỏi cảm thán.
Đổng Duyệt cười: "Được rồi, em cũng đừng mãi nói người ta. Đã 27 tuổi rồi, còn không mau tìm kiếm cho mình người bầu bạn."
Đặng Chân bước ra phía sau bóp vai cho Đổng Duyệt: "Cô à, em còn chơi chưa đủ đâu a."
"Cô thấy Cảnh Huy cũng không tệ. Hay là em cân nhắc một chút." Đổng Duyệt không thể không vì đám học trò này mà lo nghĩ.
"Hắn suốt ngày cũng chỉ biết có công việc, không lãng mạn, theo đuổi cũng thiếu nhiệt tình. Con chính là không thích." Đặng Chân vừa nói vừa bĩu môi.
"Là không thích hay là chỉ không thích cậu ấy thiếu lãng mạn?" Đổng Duyệt gặng hỏi, bà không phải không nhìn ra sự dao động của Đặng Chân.
Đặng Chân liền vội bỏ qua đề tài: "Cô gọi em đến đây không phải chỉ để nói chuyện này chứ?"
Đổng Duyệt chỉ vào tài liệu cùng thư mời trên bàn: "Bộ phim S+ sắp tới của Hải Tinh vừa công bố Di Bình đóng chính chắc em cũng biết. Đây là thư mời buổi lễ công bố. Em sắp xếp đến tham dự đi."
Đặng Chân suy nghĩ một chút, bộ phim này ban đầu còn nghe nói sẽ do Từ Lệ Khôn đóng, cuối cùng lại đổi sang Hạ Di Bình. Phải nói đây là bộ điện ảnh mà Hải Tinh bỏ ra rất nhiều công sức, giới điện ảnh cũng mong chờ một thời gian dài. Đạo diễn, giám chế đều là hàng đầu, ai tham gia bộ này danh tiếng lại càng thêm danh tiếng. Lần này Hạ Di Bình lại lần nữa lên chín tầng mây rồi.
Đặng Chân nhận lấy nói với Đổng Duyệt: "Vâng em biết rồi."
Sau khi rời khỏi văn phòng của Đổng Duyệt, Đặng Chân liền đụng phải người vừa rồi cô nói là thiếu lãng mạn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đặng Chân liền muốn xem Cảnh Huy là không khí mà bỏ đi nhưng bị người kia cản lại.
"A Chân, hôm công bố bộ phim mới anh có thể mời em đi cùng không?"
"Không tiện." Đặng Chân dứt khoát từ chối, không thèm Cảnh Huy mặt mũi.
Cảnh Huy gãi gãi đầu: "Như vậy a, vậy em đi cùng ai?"
"Đi một mình." Đặng Chân gằn từng chữ.
"Vậy..." Cảnh Huy chần chừ, rõ ràng là đi một mình như cũng không muốn đi với hắn.
"Cảnh phó tổng, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước."
"Khoan đã." Cảnh Huy cản bước, cánh tay giấu sau lưng nãy giờ vẫn luôn cầm một bó hoa hồng. Anh đưa đến trước mặt Đặng Chân: "Cái này tặng em."
"Vì cái gì tặng tôi?" Đặng Chân hỏi, trong tâm không giấu được một chút dao động.
Cảnh Huy suy nghĩ một lát: "Chỉ là cảm thấy nó đẹp, rất giống em."
Lời này của Cảnh Huy khiến tim Đặng Chân bỗng dưng đập gia tốc. Cô vẫn cố giữ bình tĩnh: "Cảm ơn anh. Chuyện kia, tôi sẽ suy nghĩ."
Sau đó Đặng Chân nhận lấy bó hoa bỏ đi mất bỏ lại Cảnh Huy vẫn còn đứng ngơ ngác. Thật không giống tác phong thường ngày.
—
Tác giả có lời muốn nói
Yên tâm, sẽ không có ngược đâu. Vì trái tim ta cũng yếu đuối như các ngươi.