Ngạn Bách Hàm nói giúp Tề Tuấn giao dịch ma túy thì đúng là làm thật, vả lại còn làm rất nhiệt tình.
Ngạn Bách Hàm dẫn theo A Hổ đến địa điểm mà Tề Tuấn nói để nhận hàng. Đương nhiên, số tiền để nhận hàng nàng phải tự bỏ ra, gấp đôi lần trước để đền bù số hàng mà J quốc đã mất vào tay cảnh sát. Đối với Tề Tuấn đó là cả gia tài nhưng đối với Ngạn Bách Hàm thì đó chỉ là con số nhỏ, còn có thể dễ dàng huy động được.
Điểm giao dịch là một bến tàu bỏ hoang. Chắc do dư chấn của lần trước nên lần này Phác Lãng cũng cẩn thận hơn, nếu có bất trắc xảy ra liền phóng lên tàu mà bỏ chạy.
Ngạn Bách Hàm và A Hổ đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy Phác Lãng xuất hiện. Nàng không hề đổi sắc mặt mà tỏ ra vô cùng kiên nhẫn. Đối với một người làm việc lớn thì kiên nhẫn là một trong những yếu tố quan trọng hàng đầu. Chỉ cần một khắc nóng vội, lỡ mất thời cơ sẽ để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng, đôi khi còn có thể mất trắng. Ngạn Bách Hàm hiểu rất rõ điều đó nên trước nay nàng luôn vân đạm phong khinh khi đối mặt với kẻ thù. Đối với nàng, điều duy nhất có thể khiến nàng thay đổi cảm xúc cũng duy chỉ có Tần Hàm Yên.
Phác Lãng lần này mang theo rất nhiều người, cưỡi cano cùng thuyền lớn mà đến. Khi nhìn thấy Ngạn Bách Hàm thì liền treo lên nụ cười: "Ngạn tiểu thư, đã lâu không gặp."
Phác Lãng là thuộc hạ thân cận của Tất Độ Đa, những lần Ngạn Bách Hàm sang J quốc hắn đều có gặp qua, chỉ là không thực sự thân thiết. Câu chào hỏi này cũng xem như cho có lệ mà thôi.
Tề Tuấn bên này ngồi trước màn hình máy tính thu hết diễn biến vào trong mắt, vô cùng phấn khích. Hắn liên tục hút thuốc, tàn thuốc vương vãi khắp nơi, thỉnh thoảng lại cất lên giọng cười đắc chí.
"Tần Hàm Yên, mày xem xem. Người yêu của mày giao dịch ma túy, là ma túy đó hahaha."
Tần Hàm Yên không phản ứng, thâm tâm chỉ một trận xem thường. Không ai hiểu rõ nàng hơn cô, mọi chuyện Ngạn Bách Hàm làm đều có sự suy tính cẩn thận. Cái cô có thể làm là tin tưởng nàng, bảo vệ tốt bản thân để Ngạn Bách Hàm không có thêm lo lắng.
Thấy Tần Hàm Yên không lên tiếng, Tề Tuấn lại quay sang nói với mấy tên thuộc hạ: "Đã chuẩn bị sẵn để nhận hàng chưa?"
"Tề tổng yên tâm, bây giờ chỉ cần Ngạn Bách Hàm đến đây là sẽ tự tìm cái chết."
Tề Tuấn gõ gõ lên bàn. Hắn vốn không định tha cho Tần Hàm Yên, chỉ cần Ngạn Bách Hàm thuận lợi nhận được hàng và mang tới thì chắc chắn sẽ không có đường về. Ngạn Bách Hàm phá hoại chuyện làm ăn của hắn, khiến Tề gia sụp đổ, cha hắn phải ngồi tù. Cục tức này làm sao có thể nuốt xuống được. Hắn sẽ bắt Ngạn Bách Hàm và cả Tần Hàm Yên rồi từ từ chơi đùa với Ngạn Bách Tùng. Tề Tuấn vừa nghĩ đã không nhịn được mà tâm tình ngày càng vui sướng.
"Phác Lãng, ông cũng thật gan dạ. Còn dám trở lại đây giao hàng."
Ngạn Bách Hàm như có như không mà đánh giá người trước mặt, đúng là có được lá gan như Phác Lãng mới có thể trụ vững bên cạnh Tất Độ Đa.
Phác Lãng cười lớn: "Có Ngạn tiểu thư bảo kê, tôi còn phải sợ sao?"
"Ngạn tiểu thư, chúng ta giao dịch được rồi chứ?"
Ngạn Bách Hàm ra hiệu cho A Hổ đem vali tiền đưa cho Phác Lãng sau đó nhận lại một vali chứa toàn ma túy.
Không có chuyện gì xảy ra. Phác Lãng rất hài lòng kiểm tra số tiền sau đó dẫn theo đàn em lên thuyền đi mất.
Điện thoại Ngạn Bách Hàm cũng theo đó rung lên.
"Ngạn Bách Hàm, rất tốt. Bổn thiếu gia rất hài lòng."
Ngạn Bách Hàm bình tĩnh đáp lời: "Giao hàng ở đâu?"
Tề Tuấn suỵt một tiếng: "Bình tĩnh, tao sẽ nhắn địa chỉ cho mày, chỉ cần làm theo là được. Nhớ kỹ, chỉ được đến một mình. Nếu phát hiện có người đi cùng, mày cũng hiểu rồi đó."
"Được." Ngạn Bách Hàm đáp.
"Quên nữa, mày chỉ có 30 phút để đến nơi. Trễ một phút tao sẽ cho người rạch một đường trên người Tần Hàm Yên."
Giọng cười man rợ của Tề Tuấn vang lên, trái tim Ngạn Bách Hàm như bị người túm lấy. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không để Tề Tuấn đắc ý: "Gửi địa chỉ mau."
Ngạn Bách Hàm cầm lấy vali trên tay A Hổ, nhanh chóng chạy ra xe. A Hổ đuổi theo: "Tiểu thư, cô phải cẩn thận."
"Hổ ca, làm theo kế hoạch. Đi cứu Hàm Yên, đừng làm tôi thất vọng."
A Hổ nghe Ngạn Bách Hàm nói thế cũng không thể làm gì hơn là tuân theo. Ngạn Bách Hàm đạp xe nhanh chóng chạy đến địa điểm Tề Tuấn gửi qua.
Thật ra chỗ nhốt Tần Hàm Yên và nơi mà Tề Tuấn hẹn Ngạn Bách Hàm ở gần nhau nhưng không cùng một chỗ. Tề Tuấn gắn camera quan sát khắp mọi nơi, tuyệt đối không có khe hở. Hắn vắt chéo chân, nhấp một ít rượu chát, bàn tay không ngừng gõ gõ.
Thời gian càng lúc càng rút ngắn mà đường đi cảm giác càng đi càng xa. Tuy Ngạn Bách Hàm đã có sắp xếp nhưng cũng không thể bỏ lỡ thời gian, đề phòng bất trắc. Nàng tăng tốc độ, giữa chừng gặp phải cảnh sát giao thông nhưng cũng không có ai cản lại. Còn là vì sao thì chính là vì chiếc xe mà nàng đang lái trong phạm vi Hải Thành không ai dám đụng đến.
"Tề tổng, thuộc hạ vừa nhận tin Phác Lãng đã bị bắt."
Nhanh như vậy. Cũng không sao, dù sao lấy được hàng trước vẫn quan trọng hơn.
"Tề tổng, hình như camera chỗ Tần Hàm Yên đã bị mất tín hiệu."
Tề Tuấn bật dậy, hệ thống camera chỗ Tần Hàm Yên đã tối đen nhưng lối vào vẫn còn hoạt động, có thể là điều kiện đường truyền kém nên xảy ra vấn đề.
"Đã kiểm tra chưa? Còn nữa, giám sát Tần Hàm Yên cho kỹ, cứ 2 phút gọi kiểm tra một lần."
"Tuân lệnh."
Tề Tuấn quả thực rất sốt ruột, hắn không nhịn được lại tiếp tục gọi cho Ngạn Bách Hàm: "Mày còn không nhanh tao bắn nó."
"Tề Tuấn, bình tĩnh. Tao sắp đến rồi."
Tần Hàm Yên bên này bị mấy tên thuộc hạ canh giữ, nhân lúc không ai để ý cô tìm một mảnh sành cắt đi dây trói ở cổ tay.
"Đại ca, tôi khát nước." Tần Hàm Yên gọi.
"Im lặng một chút, tao không rảnh chơi với mày."
"Nhưng tôi rất khát, anh có thể nể tình cho tôi ít nước không?" Vẫn tiếp tục cố gắng dụ tên kia lại gần.
"Mày canh giữ ở đây, tao đi lấy nước cho nó." Một tên trong số đó lên tiếng.
Tên còn lại đồng ý, sau khi tên kia đi thì mới mon men đi đến chỗ Tần Hàm Yên. Nhìn ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nước miếng cũng sắp chảy ra.
"Tao đợi cũng lâu rồi. Ông sống tới từng tuổi này cũng chưa từng chơi qua cô gái nào xinh đẹp như vậy. Bắt ông đứng đây nhìn mày được thả đi, đúng là có chút tiếc nuối. Chi bằng chúng ta vui vẻ một chút, mày nói có phải không."
Hắn vọt tới nắm lấy cằm Tần Hàm Yên, sau đó bắt đầu xé quần áo của cô. Tần Hàm Yên vì động tác của hắn mà nơi khóe miệng rỉ ra ít máu, quần áo xộc xệch. Cô tìm thấy mảnh sành đang giấu phía sau lưng cầm trên tay, cố gắng dùng hết sức lực dùng đầu gối thúc vào hạ bộ của hắn sau đó đứng lên bỏ chạy.
Tên kia sau khi bị đá đau đớn nằm lăn lộn tại chỗ, tên còn lại sau khi lấy nước trở lại thì không thấy Tần Hàm Yên đâu liền chạy đến dò hỏi.
"Nó chạy rồi, bắt nó lại."
"Tề tổng, Tần Hàm Yên chạy rồi." Tên thuộc hạ gọi điện thông báo cho Tề Tuấn.
"Mẹ kiếp. Bắt nó lại cho tao. Không được để Ngạn Bách Hàm biết chuyện này." Tề Tuấn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác.
"Tề tổng, Ngạn Bách Hàm tới rồi."
Tề Tuấn nghe thuộc hạ nói lập tức nhìn vào màn hình, hai con mắt sáng rực: "Đi, xuống đó."
Ngạn Bách Hàm xách theo vali thở hồng hộc chạy tới. Chỗ này đường rất nhỏ lại rất khó đi, lúc nãy lái xe đến không cách nào vào được nàng đành phóng xuống chạy bộ, mồ hôi ướt đẫm.
"Ngạn Bách Hàm, rất đúng giờ. Xém nữa là tao không nhịn được tặng cho Tần Hàm Yên một vết sẹo rồi."
Ngạn Bách Hàm nhếch môi, nàng nhận ra được một chút lo sợ trong lời đe dọa của Tề Tuấn: "Không cần nói nhiều, người đâu?"
"Hahaha, nếu tao không giao người. Thì sao?" Tề Tuấn hỏi ngược lại Ngạn Bách Hàm.
"Mày không muốn chỗ hàng này nữa sao?" Ngạn Bách Hàm giơ đồ trên tay lên, hướng về Tề Tuấn hỏi.
Tề Tuấn xoa xoa hai bàn tay: "Đương nhiên là muốn, nhưng mạng của mày tao cũng muốn. Tụi bây, xông lên."
Một mình Ngạn Bách Hàm bị vây trong mấy chục tên thuộc hạ, nàng bình tĩnh tung quyền hạ gục từng tên. Tề Tuấn đứng bên ngoài quan sát tình thế, từ hưng phấn chuyển sang khó tin.
"Bắn chết nó cho tao. Bắn, bắn đi."
Hắn không còn giữ được bình tĩnh mà ra lệnh, mấy tên thuộc hạ nghe lời rút súng ra. Lúc này cảnh sát và người của Liên Hoa bang ập tới, tình thế hỗn loạn.
"Tiểu thư." A Hổ chạy tới chắn trước mặt Ngạn Bách Hàm.
"Đã cứu được Hàm Yên chưa?" Ngạn Bách Hàm vội vàng hỏi, đó là điều nàng quan tâm nhất lúc này.
"Tiểu thư yên tâm, đã cứu được người."
Ngạn Bách Hàm nghe vậy liền thở ra một hơi. Nàng lấy lại sức lực nhanh chóng đuổi theo Tề Tuấn.
Chân Tề Tuấn vẫn còn bị thương, bước chạy tập tễnh. Hắn vẫn tật cũ không chừa kéo mấy tên thuộc hạ đứng chắn trước mặt. Từng người từng người ngã xuống mà hắn cũng không hề nao núng.
Ngạn Bách Hàm chuẩn xác lấy đà chạy lên đá Tề Tuấn một cước, thanh súng trên tay hắn rơi xuống mà khóe miệng cũng phụt máu. Cảnh sát liền tiếp ứng bắn hắn một phát, lập tức ngã xuống đất.
"Tiểu Hàm."
Giọng nói quen thuộc của Tần Hàm Yên vang lên, Ngạn Bách Hàm quay đầu lại đối diện với người trong lòng, nước mặt lập tức rơi xuống. Hai người thâm tình ôm nhau, cho nhau hơi ấm giữa một nơi hỗn độn toàn xác chết.
Ngạn Bách Hàm tách khỏi cái ôm của Tần Hàm Yên, nhìn kỹ người trước mắt. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, còn có vết máu nhưng không làm mất đi khí chất ngự tỷ. Trong mắt Ngạn Bách Hàm liền phát ra lửa giận: "Là kẻ nào?"
Tần Hàm Yên mỉm cười nhìn nàng, tay còn xoa xoa mặt nàng: "Ngạn tổng, chị là bị bắt cóc, như vậy là đã đỡ lắm rồi."
Ngạn Bách Hàm nghe vậy mới hít hít mũi, lần nữa nhào vào cái ôm ấm áp của Tần Hàm Yên: "Em nhất định sẽ lột da những kẻ động tay động chân với chị."
Tần Hàm Yên cười cười. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng này của Ngạn Bách Hàm, người yêu cô vừa ngầu vừa đáng yêu quá đi.
Mãi sống trong mật ngọt cho đến khi một âm thanh chói tai vang lên. Tần Hàm Yên xoay người chắn trước cơ thể Ngạn Bách Hàm.
"Tiểu Hàm cẩn thận."
Đùng!!!
Tề Tuấn không biết bò dậy từ khi nào, hắn nhặt lấy cây súng chuẩn xác nhắm đến vị trí hai người đang đứng. Tần Hàm Yên đỡ đạn cho Ngạn Bách Hàm, gục xuống tại chỗ.
"Hàm Yên, Hàm Yên. Chị tỉnh lại, Hàm Yên."
Ngạn Bách Hàm ôm Tần Hàm Yên vào lòng, ngực của cô đã thấm ướt máu, tay Ngạn Bách Hàm cũng theo đó ướt đẫm: "A Hổ, mau gọi xe cấp cứu. Mau."
Tề Tuấn sau khi bắn xong phát súng kia cũng bị A Hổ cho một phát súng ngay đầu, cơ hội đoàn tụ cùng cha hắn cũng không còn.