Dù Tận Thế Em Vẫn Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 1



Dương Lịch ngày 15 tháng 6, sáng hôm ấy là một ngày nắng đẹp.

Hôm ấy cũng là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Yên Trì, ngày sinh nhật của Phương Trác- người yêu của Yên Trì.

Yên Trì vô cùng vui vẻ. Từ sáng sớm, đồng hồ báo thức vừa reng cậu đã tỉnh dậy. Mà không giống mọi khi, dù cho Phương Trác có kêu bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không chịu dậy.

Sinh nhật năm nay của Phương Trác, hai người quyết định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ chỉ có hai người. Khác với mọi năm, phải tổ chức bữa tiệc sinh nhật hoành tráng với mục đích vì công ty hay vì cần các mối quan hệ hợp tác gì đó. Nhưng năm nay cả hai sẽ chỉ dành cả ngày hôm nay với nhau.

Yên Trì nhanh chóng quyết định đi mua sắm để nhét thêm đồ ăn vào tủ lạnh. Không chỉ có thế, cậu còn đi siêu thị với mục đích bí mật khác là mua thêm các nguyên liệu làm bánh kem để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Phương Trác.

Cậu đã lén đi học làm bánh từ tháng trước. Mỗi ngày phải hoàn thành công việc sớm để chạy đi học và chạy về nhà đúng giờ. Lò nướng và các dụng cụ làm bánh mua lúc dọn đến nhà mới đã bị cho làm cảnh bấy lâu nay, cuối cùng cũng đã phát huy được tác dụng của nó. Hôm nay cậu sẽ thể hiện trình làm bánh của mình cho Phương Trác, không uổng phí thời gian cậu đã học suốt một tháng nay. Nên từ sớm cậu đã vô cùng háo hức, hối thúc Phương Trác thay đồ và đến trung tâm mua sắm lớn gần nhà.

- -------------------​

Trong khu mua bán thực phẩm của trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố A, có hai người đàn ông đang đi sát vào nhau.

Họ vừa đi vừa nói cười, bầu không khí xung quanh hai người như có bong bóng màu hồng, nhìn qua không hề giống với quan hệ bạn bè bình thường. Những người xung quanh đi ngang qua đều quay đầu để quan sát họ, ánh nhìn mang theo chút đánh giá. Nhưng hai người không hề để ý đến những điều đó, trong mắt họ dường như chỉ có đối phương mà thôi.

Phương Trác đẩy chiếc xe đẩy đựng đầy đồ ăn, bao gồm thịt và rau chuẩn bị cho nhiều ngày. Anh đi chầm chạm phía sau Yên Trì, nghe cậu nói về chuyện chuẩn bị tiệc như thế nào. Cũng đã lâu rồi, hai người mới có ngày nghỉ để đi mua sắm thế này, nên anh cảm thấy rất vui. Mặc cho Yên Trì đi khắp nơi lựa đồ, anh vẫn vô cùng cưng chiều mà đi theo phía sau.

Yên Trì vẫn còn đang mãi nghĩ cách để có thể bí mật mua thêm các nguyên liệu làm bánh kem. Sau khi suy nghĩ khá lâu, cậu quyết định hành động. Cậu khẽ bước nhanh hơn vài bước rồi rẽ vào góc khuất, chạy nhanh đi mua một gói bột mì rồi lại nhanh chóng chạy về phía xe đẩy của Phương Trác. Trên tay cậu còn cầm theo nhiều đồ khác để che lại các nguyên liệu làm bánh cậu mua.



Yên Trì cũng mua thêm sữa và các loại chocolate với các lý do như cậu muốn ăn vặt và uống sữa trước khi ngủ. Mua đầy đủ hết tất cả những thứ cần thiết rồi, nên cậu không chần chừ gì nữa mà bèn chạy nhanh đi thanh toán. Đi thanh toán nhưng cuộc cách mạng này vẫn chưa kết thúc, cậu nhanh chóng giấu nhẹm gói bột mì đi, và giấu biên lai đi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau khi thanh toán xong thì cũng đã vào trưa rồi. Ánh sáng mặt trời ban trưa đáng lẽ phải ngày càng trở nên gay gắt hơn thì nay lại trở nên âm u, dường như đang báo hiệu sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Trời cũng không còn sớm nên hai người đi nhanh về phía bãi đỗ xe để chuẩn bị về nhà. Trên tay Phương Trác là túi thức ăn vừa mới tính tiền xong, cậu cảm thấy nó cũng khá nặng nên muốn cầm phụ nhưng anh lại không chịu.

Cậu vừa đi vừa đảo mắt xung quanh, khẽ lầm bầm trong miệng: "Mình có phải con gái đâu.."

Tầm mắt của Yên Trì vô tình nhìn thấy một cặp đồng hồ dành cho nam hấp dẫn. Đó là sản phẩm mới của cửa hàng mắt phụ kiện này, dành cho các cặp đôi đồng tính.

Xã hội hiện nay tuy vẫn chưa chấp nhận các cặp đôi đồng tính, nhưng cũng không kỳ thị như xưa nữa. Cửa hàng cũng đã cập nhật thị trường, sản xuất ra sản phẩm dành cho các cặp đôi đồng tính nhưng với số lượng ít do không chắc về số lượng người mua. Bên cạnh cũng trưng bày rất nhiều kiểu đồng hồ đôi dành cho các cặp đôi đồng tính.

Đồng hồ cặp mà Yên Trì nhìn trúng là một cặp đồng hồ kim, với kiểu dáng thiết kế rất đẹp, rất tinh tế. Phần lớn các chi tiết khá giống nhau, nhưng nhìn kĩ lại thấy các chi tiết nhỏ của hai chiếc khác nhau.

Thiết kế đó, nếu để hai cái đồng hồ lại gần nhau, mọi người đều sẽ nhận ra đấy là một cặp. Các cặp đôi đồng tính không cần phải mua hai chiếc giống nhau để đeo thành cặp nữa.

Yên Trì vừa thấy đã thích, không chút chần chừ đi vào trong cửa hàng, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán luôn. Cậu lấy một cái đồng hồ ra đeo luôn vào tay của Phương Trác, cảm thấy vô cùng đẹp, nhìn vào vô cùng sang trọng.

Yên Trì nhìn vào mắt Phương Trác, nở nụ cười nói: "Anh đeo luôn nhé, đây là quà sinh nhật năm nay!"



Phương Trác cũng nhìn vào mắt cậu, trong mắt lóe lên chút ánh sáng. Anh cầm một chiếc đồng hồ còn lại, vừa đeo vào tay tôi vừa nói: "Em cũng phải đeo, đây là đồng hồ cặp mà."

Quen nhau cũng đã lâu rồi nhưng Yên Trì cũng không khỏi đỏ mặt: "Bây giờ mình về nhanh để em còn chuẩn bị nữa, sẽ không kịp mất!"

Đi gần tới cửa hầm xe thì từ xa bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn ào, xì xào của mọi người. Người đàn ông trung niên tốt bụng, cũng đang đi về phía cửa hầm xe thì vô tình đụng phải một chàng trai với bước đi loạng choạng.

Ông thoáng thấy nét mặt của cậu chàng không ổn nên bèn lại gần quan tâm, hỏi han: "Này! Cậu trai trẻ, cậu không khỏe sao? Sắc mặt cậu xanh xao quá, cậu có cần ngồi nghỉ một xíu không?"

Yên Trì khẽ quay đầu lại đôi chút, nhưng rồi cũng quay đi về không quan tâm lắm. Cậu còn phải về nhanh để đón sinh nhật 28 tuổi với Phương Trác. Chuyện đã có nhiều người xung quanh lo rồi, cậu cũng không muốn chen vô chốn đông người này.

Không gian đang ồn ào thì bị một tiếng hét thất thanh phá vỡ. Những người đứng gần xem xét tình hình bỗng quay đầu bỏ chạy tán loạn, không quan tâm có đụng phải những người xung quanh hay không. Những người ở xa, nghe tiếng hét và tiếng bước chân chạy gấp rút của mọi người, cũng quay đầu lại nhìn. Nhưng tình hình quá hỗn loạn nên họ cũng chẳng thấy được gì.

Yên Trì bị những người đang chạy gấp rút kia xô đẩy, khẽ lùi về phía sau vài bước để đứng vững. Phương Trác đang đi bên cạnh cậu thì bị đẩy về hướng ngược lại, bị đẩy về phía hầm xe.

Trong khi đầu óc cậu còn đang quay cuồng, chưa kịp xem xét chuyện gì đang xảy ra, thì cậu đã bị một thứ gì đó lao vọt tới đè xuống đất. Một mùi tanh tưởi xộc vào mũi, đập vào mắt cậu là một khuôn mặt tái xanh, làn da đang bắt đầu rụng rời ra và rơi xuống đất.

Mới ban nãy đó chỉ là khuôn mặt xanh xao như bị bệnh thì giờ đây da thịt lại dần trở nên thối rửa như những xác chết lâu ngày trỗi dậy. Còn chưa nhận rõ tình hình thì máu từ đâu ra văng lên mặt cậu, đồng thời cũng văng lên người của thứ xác chết kia.

Khung cảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là không gian chỉ gồm một màu đỏ. Và bây giờ cậu mới nhận ra, máu đang văng lên mặt tang thi trước mặt là máu của cậu. Mùi máu và mùi xác chết hòa lẫn vào nhau.

Đó chính là kết thúc của cuộc đời Yên Trì, nhưng đồng thời đó cũng là khởi đầu cho một câu truyện mới, cho một kỉ nguyên mới của thế giới hiện đại này. Một ngày cậu vô cùng mong chờ, một ngày sinh nhật đáng lẽ phải tràn đầy kỉ niệm và phải có vô vàn niềm hạnh phúc lại kết thúc như vậy.