Con ngươi Mạc Tiểu Nghiêu co rụt, tay gảy đàn không ngừng, vội vàng nghiêng người để đổi hướng, khó khăn lắm mới thoát khỏi quái vật.
Trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, giống như nhịp trống jazz mà Nhạc Âm đánh, thần kinh Mạc Tiểu Nghiêu căng như dây đàn, nhìn chằm chằm không chớp con quái vật, chờ đợi lần tấn công tiếp theo của nó.
"Vãi lol, cái quần què gì thế?" Nhạc Âm không nhịn được chửi tục, anh đứng đưa lưng về phía sau, nếu không phải Mạc Tiểu Nghiêu đổi hướng, vốn Nhạc Âm cũng chẳng biết gì cả. Lúc này thấy bộ dáng quái vật, Nhạc Âm sợ tới mức muốn ném bay dùi trống, nếu không phải Khương Yển bên cạnh kéo tay Nhạc Âm một cái, không chừng dùi trống bay đi thật.
"Tập trung vào!" Khương Yển một tay kéo người, một tay đặt trên bàn phím như cũ, ngón tay anh vẫn lướt trên phím đàn, giống như chơi bài đơn giản như vậy bằng hai tay chính là lãng phí sức lực với anh.
"Cảm...cảm ơn." Nhạc Âm hồi phục tinh thần, tập trung vào tiết tấu, anh ta không dám quay đầu nhìn lại, chỉ hy vọng sân khấu của mình có thể chạy thoát khỏi quái vật đằng sau càng nhanh càng tốt.
Mơ hay đấy, nhưng đời không như là mơ.
Con quái vật có làn da kim loại kia cực kỳ linh hoạt, nó cũng không chạy trên mặt đất giống như động vật có vú bốn chân, mà thỉnh thoảng sẽ nhảy lên sương mù ngoài đường đua, một đôi móng sắc bén thò vào trong đó.
Mỗi lần như thế, nó đều phát ra âm thanh chói tai vang vọng, mà sương mù giống như có hình có dạng, có thể cho con quái vật tạm thời dừng chân.
Móng vuốt con quái vật giống như quặp được thứ gì trong sương mù làm điểm mượn lực, hai chân sau mạnh mẽ dẫm lên, giây tiếp theo, nó liền nhảy cao đến 20m rồi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.
"Nó đuổi kịp ta rồi!" Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại nhìn con quái vật, lúc này cũng không dám nhìn lại, đường đua trước mặt cô đã xuất hiện khúc cua, hẳn là tiếp theo sẽ có nhiều hơn nữa.
Mạc Tiểu Nghiêu không thể để sân khấu đi vào sương mù! Tuy rằng không biết bên trong có cái gì, nhưng trực giác cho cô biết, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Nhạc Âm vừa nhanh chóng lặp lại tiết tấu của "Chúng ta cùng khua mái chèo", vừa sực nhớ tới cái gì mà vội vàng hỏi: "Xe đua của chúng ta không phải có vòng bảo hộ sao? Người phụ nữ vừa rồi không trèo lên được, có phải..."
"Khẹc!"
Một ngụm nước miếng màu xanh lam phun ra từ miệng quái vật, rơi trên sàn sân khấu, ăn mòn ra mấy lỗ nhỏ.
Sắc mặt Nhạc Âm rất khó coi, vốn nước miếng bắn đến chỗ anh, nếu không phải đúng lúc Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại, xoay người đến độ suýt gãy eo để khống chế sân khấu nhỏ đổi hướng thì chỉ cần chậm hơn chút nữa, Nhạc Âm không chết thì cũng mất miếng da.
"Không trốn được, phải đánh trả!" Khương Yển vẫn múa trên keyboard, bù đắp cho việc Nhạc Âm hoảng sợ mà sinh ra sai lầm, sân khấu nhanh chóng tiến về phía trước với tốc độ 140 km/h, nhưng vẫn không có cách nào cắt đuôi được quái vật.
Dưới sự nhắc nhở của Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu dần áp chế sự hoảng loạn của mình, lập tức nhớ tới phương thức tấn công mà hệ thống nói cho mình.
"Mic!"
Sân khấu nhỏ chạy tốc độ cao như vậy cũng không vững vàng, hơn nữa Mạc Tiểu Nghiêu còn phải chú ý khống chế phương hướng, ngoài ra còn phải xem có khúc cua phía trước hay không, cô gần như phải làm ba việc cùng lúc. Sau khi đã ổn định, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức nhào đến microphone ở mặt trước sân khấu.
"Aaaaaaaaaa!!" Mạc Tiểu Nghiêu hét thử vào mic, cô muốn xem liệu có phải là sóng âm công kích như cô tưởng tượng hay không.
Ngay sau đó, một vòng tròn giống như lưỡi dao gió trong truyện tranh lấy sân khấu nhỏ làm trung tâm quét ra phía ngoài. Một phần trong đó trùng hợp quét tới con quái vật vẫn đang đuổi theo bọn họ.
Trong ánh mắt chờ mong của Khương Yển, con quái vật chỉ khựng lại một chút chứ không bị bất cứ cái gì gọi là thương tổn vật lý. Hơn nữa, loại công kích không đau không ngứa này càng thêm chọc giận nó.
Quái vật cao giọng hét lên, tần suất không giống như trước, nghe giống như tiếng sói tru gọi bầy. Ngay sau đó, tốc độ nó lại nhanh hơn, vài lần móng vuốt còn cào tới sân khấu, để lại từng vết móng đáng sợ.
Theo định luật Murphy, nếu việc xấu có khả năng xảy ra, cho dù xác suất nhỏ bao nhiêu, nó cuối cùng vẫn xảy ra.
Sau khi con quái vật tru lên vài giây, trong sương mù lục tục truyền đến tiếng đáp lại, lúc này sương mù dường như mỏng đi, có thể thấy mấy bóng hình giống như quái vật nhỏ.
"Hát lại đi!"
Sắc mặt Khương Yển cũng thay đổi, nửa năm trước bác sĩ đã thông báo anh sắp chết, sau nhiều lần điều chỉnh tâm trạng, anh đã sớm xem nhẹ sống chết, hậu sự chuẩn bị xong xuôi rồi, còn định đi thăm thú non sông gấm vóc thế giới này nhân lúc vẫn còn thời gian...
Ai mà có dè Trái Đất đột nhiên nổ tung chứ!!!
Trước khi chết, Khương Yển bắt được mấy mảnh thủy tinh nhỏ nhìn khá buồn cười, sau đó liền tiến vào một chỗ như này ----- Chết đối với Khương Yển thực ra không là gì, nhưng chết thảm á? Miễn giùm.
Không cần tới Khương Yển lên tiếng, Mạc Tiểu Nghiêu cũng đã hô loạn trước microphone.
"Áaaaaaaaaaaaaa"
"Lư Sơn kháng long bá!"
"Đạn chỉ thần công!"
"Hãy cho ta sức mạnh, ta là Heman!"
"Nhân gian đại pháo, bắn ra!"
"Ánh sáng sống động!"
"Hoàn nguyên phiêu phiêu quyền!"
"Đấu sĩ thần long!"
"Đồ một tai, chạy đâu!"
"Yêu tinh, thả ông nội của ta ra"
"Tao gọi, mày dám đáp không!".
...
Mạc Tiểu Nghiêu trong đầu nghĩ ra cái gì liền hô cái đó, kêu khàn cả giọng mà hiệu quả chẳng ra sao. Lưỡi dao gió phóng ra theo âm thanh của cô, kêu một lần, phóng một lần, cường độ cái sau chẳng khác cái trước là bao, không vì âm thanh Mạc Tiểu Nghiêu cao hay thấp mà thay đổi sức mạnh.
Khương Yển đã hoàn toàn cạn lời, nếu không phải thời gian rất gấp gáp, anh còn muốn cạy đầu Mạc Tiểu Nghiêu ra để xem trong đấy có cái gì.
Nhưng...
Tự nhìn lại mình, tay anh đó giờ vẫn chung thủy đánh bài "Chúng ta cùng khua mái chèo", Khương Yển cảm thấy mình cũng không có tư cách nói người khác trẻ trâu.
Sát thủ nhanh nhẹn xấu xí đuổi theo không ngừng. Thiếu nữ mắc bệnh nổi loạn tuổi dậy thì nghênh chiến, miệng hét "Pikachu, ta chọn mi!", bên cạnh là tay trống jazz cũng bắt đầu học được cách lấy dùi trống gõ đầu kẻ thù - tất cả, trong giai điệu nhẹ nhàng vui tươi của "Chúng ta cùng khua mái chèo" mà rất hòa hợp với nhau.
- -- Trái tim của Khương Yển rất đau, chỉ muốn quẳng gánh giữa đường.
Nhạc Âm đã đỡ khẩn trương hơn so với lúc đầu, đặc biệt vào giây phút nguy cấp, Nhạc Âm theo bản năng dùng dùi trống đánh con quái vật mỗi khi nó duỗi móng vuốt lại gần, cũng thành công làm nó đau một chút. Giống như là mở ra một cánh cửa mới, dùi trống trong tay cũng không phải dùi trống thường nữa mà là dùi trống đem lại thương đau từ vùng đất lạnh lẽo xa xôi.
Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu thấy thiếu oxy, nhưng lưỡi dao gió có sức mạnh như cọng bún phóng ra chỉ có sức chiến đấu bằng 5, lúc này cô chỉ muốn ngồi xuống yên lặng nghỉ ngơi, một chữ cũng không muốn nói.
Cô cảm thấy hai cái giày cao gót mình ném bừa ra ngoài còn có sức sát thương hơn lưỡi dao gió, ít nhất không chỉ nện lên đầu con quái vật mà còn khiến nó lảo đảo một lúc.
Khương Yển nhìn chằm chằm số quái vật biến từ một thành ba, lại nhìn phía sau sân khấu nhỏ càng ngày càng nhiều vết cào, đột nhiên nảy ra một ý nói với Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô thử hát một bài xem, dù sao chúng ta cũng là một ban nhạc".
Mạc Tiểu Nghiêu khựng lại, cảm thấy Khương Yển rất có lý, hy vọng mang đến cho cô sức mạnh lớn lao, hắng giọng, cô lại tiến đến chỗ microphone, bắt đầu một màn biểu diễn mới.
Trước khi phòng karaoke mini như bốt điện thoại xuất hiện, cô từng có chiến tích vinh quang là 4 tiếng solo trong một phòng karaoke nhỏ.
Nhưng mà bây giờ hát cái gì? Trữ tình dịu dàng có vẻ không thích hợp lắm, phải một bài mạnh mẽ, Mạc Tiểu Nghiêu rất nhanh nảy ra một bài hát thích hợp nhất trong điều kiện này, bắt đầu hát lên với microphone.
"Sông lớn chảy về hướng Đông. Sao trên trời trông về Bắc Đẩu."
"Nói đi là sẽ đi. Anh có tôi, có tất cả đều có"
"Thấy chuyện bất bình quát lên tiếng lớn"
"Lúc cần ra tay sẽ ra tay"
"Dẫu khói lửa vẫn xông pha khắp chín châu"
(Lời bài hát "Hảo hán ca")
Lúc này, sân khấu phóng ra lưỡi dao quả nhiên mạnh hơn trước, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn một chút, nếu vừa rồi lực chiến chỉ 5 điểm thì hiện tại lực chiến phải lên tới 15 điểm.
Đương nhiên, vẫn chỉ như châu chấu đá xe.
Khúc cua phía trước ngày càng nhiều, so với màn cuối của những trò đua xe mà Mạc Tiểu Nghiêu từng chơi còn đáng sợ hơn, mới vài giây trước thôi, lúc cô còn đang rống "Hảo hán ca" thì tận mắt thấy một chiếc xe phía trước vì đi quá nhanh nên thoát khỏi đường đua, lao vào trong sương mù.
Vài giây sau, tiếng quát tháo ngắn ngủi mà thê lương phát ra từ trong sương mù, hai ba tiếng rồi im bặt, có lẽ người bên trong đã bị quái vật bóp chặt cổ họng, cũng có lẽ là mất mạng luôn rồi.
Dù là thế nào đi chăng nữa, Mạc Tiểu Nghiêu đều không muốn thử, cô không hiếu kỳ đến mức đấy.
Nhóm người không cướp được xe đua đã hoàn toàn mất dạng, không biết bởi vì tốc độ xe quá nhanh nên bọn họ bị bỏ lại phía sau hay là đã thành thức ăn trong bụng quái vật rồi. Cho dù bọn họ sống sót cũng vô dụng, người đến đích sau vị trí 20 đều bị xóa sổ. Từ lúc bắt đầu, những người không cướp được xe đua mặc định là sẽ bị loại bỏ rồi.
Trừ phi, những người này có phép màu mà chống đỡ được đến cuối cùng, mà xe đua phía trước phải còn dưới 20 cái. Nhưng xác suất xảy ra cái này không khác gì trúng sổ xố 500 vạn cả.
Mạc Tiểu Nghiêu có rất nhiều lần không rảnh để hát, cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm khúc cua phía trước để kịp thời điều chỉnh phương hướng, tay đã đàn lung tung, nhạc không thành điệu, nếu không phải vừa đàn vừa chuyển hướng mới tăng sự linh hoạt, cô còn lâu mới đàn.
Khương Yển thu hết mọi thứ trong mắt, anh hiện tại là người nhàn nhã nhất trong đội, cũng là người có nhiều thời gian nhất để suy nghĩ kế sách đối phó.
Tình huống trước mắt Khương Yển đã phân tích rõ ràng, không thể cắt đuôi ba con quái vật được, bọn họ chắc chắn không thể đến đích thuận lợi. Nhìn xung quanh, sau mỗi xe đua đều có quái vật đuổi theo sau, số lượng phân bổ cực kì công bằng, mỗi xe không nhiều không ít đều có 3 con.
Đây chắc là điều kiện qua cửa đầu tiên, hoặc là cắt đuôi, hoặc là xử lý, tóm lại mang theo bọn quái vật này mà đến đích là điều không thể. Ngay vừa rồi lại có một xe đua bị loại, xe hủy người chết, không phải vì lao vào sương mù, mà là vì bị quái vật đuổi theo tấn công cùng lúc.
Lúc sân khấu bay ngang qua bọn chúng, Khương Yển nhìn thoáng qua, người trong xe đã máu thịt lẫn lộn, không nhìn ra đâu là đầu, đâu là tứ chi. Mà 3 con quái vật cũng chỉ hưởng thụ bữa ăn của chúng chứ không đuổi theo những người chơi khác.
Điều này càng khiến Khương Yển tin tưởng vào ý nghĩ của mình, hơn nữa so với thoát khỏi kẻ địch, anh thích vĩnh viễn thoát khỏi hậu hoạn hơn.
"Đưa mic cho tôi!" Khương Yển hét lên với Mạc Tiểu Nghiêu.
Nếu Mạc Tiểu Nghiêu không rảnh để hát, hơn nữa uy lực cũng chẳng ra sao thì để anh hát còn hơn.
Mạc Tiểu Nghiêu nghe thấy vậy, nhìn đường đua còn khá bằng phẳng phía trước rồi mới xoay người đá giá đỡ microphone sang phía Khương Yển.
Khương Yển một tay vững vàng bắt lấy mic, sau đó hát lên "Sông lớn chảy về hướng Đông" hướng về phía nam.
Sân khấu nhỏ lắc lư một hồi, sau đó hai bên giống như trang bị lưỡi dao cuồng phong như trong "Trái cây ninja", một loạt lưỡi dao gió bảy màu phóng ra bốn phương tám hướng với tốc độ kinh người.