Dư Tình Khả Đãi

Chương 134




Do trong lòng có tâm sự nên Quý Hựu Ngôn ngủ không sâu giấc, giữa mơ màng cô cảm giác phần cổ tay ngứa ngáy, tay cô run lên theo phản xạ có điều kiện rồi giật mình choàng tỉnh.

Trời đã sáng, Cảnh Tú đang nằm nghiêng hướng về phía Quý Hựu Ngôn, một tay lại khẽ khàng đặt lên phần cổ tay cô.

Thấy Quý Hựu Ngôn cử động, tầm nhìn của Cảnh Tú thay đổi để lộ một gương mặt nhợt nhạt, giọng hơi khàn: "Đánh thức cậu mất rồi."

Quý Hựu Ngôn nhìn đối phương chằm chằm chẳng buồn chớp mắt, tự dưng cảm thấy mình như vẫn còn trong mơ, mãi cô mới nở nụ cười, ôm lấy Cảnh Tú: "Đâu, tôi tự tỉnh mà."

Cô hôn Cảnh Tú như gà mổ thóc, sau đó ngồi dậy vừa rót nước ấm cho Cảnh Tú vừa săn sóc hỏi: "Uống nước nhé? Có đau đầu không? Có tức ngực chứ?"

Cảnh Tú lắc đầu: "Vẫn ổn mà, không sao cả." Cổ họng và ngực có hơi đau, đây là biểu hiện thường thấy sau khi bị sặc nước. Ánh mắt cô nhìn phần tay và bắp chân trắng muốt của Quý Hựu Ngôn, thấp giọng nói: "Tay với chân cậu sao vậy?"

Quý Hựu Ngôn đỡ Cảnh Tú ngồi dậy, không cho Cảnh Tú tự cầm cốc mà nghiêng cốc giúp Cảnh Tú uống nước, điềm nhiên đáp: "Đi nhanh quá nên ngã thôi, mấy hôm là lành, không sao."

Làm gì có chuyện không sao. Cảnh Tú siết cổ tay Quý Hựu Ngôn, nhìn vết thương đỏ màu máu trên cổ tay cô trong khi đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần còn lành lặn, trái tim như bị thứ gì đâm đau nhói. Nhưng dù sao cũng là việc đã rồi, giờ có nói gì cũng vô nghĩa.

Cô uống nước dưới sự giúp đỡ của Quý Hựu Ngôn rồi thành thật lên tiếng: "Xin lỗi, đã khiến cậu sợ."

Quý Hựu Ngôn thôi không cười nữa, cô đặt cốc nước lên bàn, nhẹ giọng đáp: "Đúng là A Tú đã dọa tôi khiếp vía thật đấy."

Cảnh Tú trông thấy sự yếu đuối và xót xa khó giấu từ vẻ mặt của đối phương.

"A Tú... lúc đó bị sao vậy? Có phải là do... đột nhiên lên cơn đau buốt như lúc trước không?" Quý Hựu Ngôn cắn môi, thử dò hỏi.

Trúng tim đen.

Cảnh Tú không muốn để cô lo lắng, nhưng cũng không muốn lừa dối đối phương. Cô 'ừm' một tiếng đầy khó nhọc, giải thích: "Thật ra trước lúc xuống nước tôi đã thấy không thoải mái lắm rồi, nhưng tôi chỉ nghĩ do lạnh quá thôi. Không ngờ xuống nước rồi tự dưng cơn đau đột ngột ập đến, không sao cử động tay chân được."

Mặt Quý Hựu Ngôn nhất thời tái đi.

Giờ Cảnh Tú nhớ lại vẫn còn sợ, có điều cô không để lộ nỗi sợ đó ra ngoài. Cô mở miệng muốn an ủi Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn lại nhìn cô chằm chằm, hỏi một cách chẳng mấy lưu loát rằng: "A Tú thật sự không biết nguyên nhân cơn đau ư?"

Cảnh Tú nhìn cô, nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, khẳng định: "Ừm. Không sao, sự cố ngoài ý muốn thôi."

Quý Hựu Ngôn siết chặt tay cô, không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt Cảnh Tú, nghiêm túc nói: "A Tú còn nhớ lời tôi nói không? Rằng trên đời này không có Cảnh Tú thì sẽ không có Quý Hựu Ngôn."

Cảnh Tú hiểu ngụ ý của đối phương, cô cắn môi, cố gắng xoa dịu bầu không khí bằng việc giả vờ trêu chọc: "Cậu muốn kiểm tra xem tôi có mất trí nhớ hay không đấy à?"

Quý Hựu Ngôn không thuận theo ý cô, thay vào đấy lại nghiêm nghị: "Nếu Cảnh Tú có mệnh hệ gì thì Quý Hựu Ngôn cũng sẽ không sống tiếp. Tôi sẽ không để cậu phải cô đơn thêm một lần nào nữa."

Cảnh Tú thấy rõ kiên quyết trong mắt đối phương, ý cười trên môi dần dà biến mất. Ánh mắt cô nhìn Quý Hựu Ngôn không chỉ hết mực dịu dàng mà còn nhuốm chút bi ai.

Quý Hựu Ngôn cay mũi, ôm lấy eo cô, rúc đầu vào cổ cô rồi khẩn cầu: "Vậy nên đừng dọa tôi sợ thêm một lần nào nữa được không."

Cảnh Tú đáp lại cái ôm của cô, nghiêng đầu để áp má vào đỉnh đầu cô rồi nghẹn ngào đáp: "Được, cậu đừng suy nghĩ lung tung, không sao cả đâu."

Quý Hựu Ngôn còn muốn nói gì thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động, sau đó Diêu Tiêu mang theo bữa sáng đẩy cửa bước vào. Lúc trông thấy hai người đang ôm nhau trên giường, Diêu Tiêu sửng sốt khựng lại, tiến cũng không ổn mà lùi cũng không xong.

"Vào đi Tiêu Tiêu." Cảnh Tú buông lỏng Quý Hựu Ngôn, lên tiếng vừa để chào hỏi Diêu Tiêu, vừa để nhắc nhở Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn ngóc đầu lên từ phần cổ Cảnh Tú để trông ra phía cửa, Diêu Tiêu đóng cửa lại, lúng túng nói: "Cô Cảnh với cô Quý dậy sớm thế ạ. Hai người ổn không? Em mang đồ đến cho hai người đây."

Quý Hựu Ngôn điều chỉnh tâm trạng rồi nở nụ cười như thường nhật, vừa xuống giường vừa đùa giỡn: "Trừ đói bụng ra thì cái gì cũng ổn hết, em tới đúng lúc lắm."

Hai người rửa mặt xong, đang chuẩn bị cơm nước thì điện thoại Quý Hựu Ngôn bắt đầu reo lên không ngừng. Là những cuộc gọi đến từ Nguyễn Ninh Vi, Quan Dĩ Mân, Cố Tử Nam cùng bạn bè trong giới giải trí cốt để hỏi thăm tình hình hai người, đợi đến khi thông báo cuộc gọi từ Trác Lâm hiển hiện trên màn hình, Quý Hựu Ngôn mới kiếm cớ đi rửa tay để ra ngoài ban công tiếp máy.

Sau khi cô rời khỏi phòng, Diêu Tiêu vội vàng tranh thủ truyền đạt lại cho Cảnh Tú những gì Tưởng Thuần dặn dò: "Cô Cảnh, vụ việc ngày hôm qua đã gây xôn xao dư luận đấy, bởi vì phản ứng của cô Quý quá rõ ràng nên trên mạng đã có người thừa nước đục thả câu rồi. Chị Tưởng bảo lần này cách xử lí bên phía Ngụy Di Chân rất kỳ lạ, hình như phía họ không hề có ý định dốc toàn lực để dập đi scandal lần này của hai người hay sao ấy, chẳng có động thái dẫn dắt dân tình chuyển sang hướng khác, thậm chí không khác gì buông bỏ vũ khí quyết định xuôi theo. Chị Tưởng nhờ em hỏi xem ý chị thế nào, chị với chị Quý có định công khai mối quan hệ không?" 

Không có chuyện Ngụy Di Chân lại có thái độ dửng dưng bỏ mặc mọi thứ như thế này, đây chắc chắn là quyết định của Ngôn Ngôn. Cảnh Tú nhìn bóng dáng Quý Hựu Ngôn ngoài ban công, mềm lòng đi trông thấy.

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: "Không, bây giờ chưa phải lúc. Em bảo chị Tưởng dẫn người đi đánh lạc hướng đi."

Thế hóa ra cô Quý muốn công khai mà cô Cảnh vẫn chưa sẵn sàng ư? Diêu Tiêu thầm nhủ. Thế này thì đảo ngược hoàn toàn so với trước kia rồi, xưa nay cô Cảnh chưa bao giờ là người thích giấu giấu giếm giếm mà. Nhưng dù có thế nào thì khách quan mà nói việc không công khai cũng trăm phần trăm có lợi đối với sự nghiệp của cô Cảnh. Diêu Tiêu còn phải lén thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng làm gì có chuyện Cảnh Tú không hề có những dự kiến đối với tiền đồ của mình. Đời trước nhờ vào bộ phim này nên cô mới giành giải lớn, nhưng đời này thật ra thì dẫu cho cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng sẽ uổng công vô ích mà thôi. Công khai hay không đều ảnh hưởng không lớn đối với tương lai của cô.

Song Ngôn Ngôn không như vậy, Ngôn Ngôn đầy triển vọng, không thể vì chuyện này mà làm chậm bước tiến của cô ấy. Vẻ mặt Cảnh Tú nghiêm nghị.

"Vâng, em biết rồi, để em báo lại với chị Tưởng." Diêu Tiêu đáp.

Diêu Tiêu đi rồi, Cảnh Tú thuật lại vụ này cho Quý Hựu Ngôn nghe rồi hỏi Quý Hựu Ngôn: "Ngôn Ngôn muốn công khai thật à?"

Quý Hựu Ngôn ngồi bên giường ngước nhìn cô, khi biết câu trả lời cô dành cho Diêu Tiêu thì trong lòng cũng có chút buồn bã: "Tôi chỉ không muốn lãng phí thêm thời gian của chúng ta vào những chuyện không đâu nữa thôi A Tú."

Cảnh Tú nhận ra sự thất vọng của cô bèn động viên: "Tôi cũng không muốn thế. Nhưng chờ thêm một chút nữa được không? Ngôn Ngôn, chí ít... cũng chờ đến khi bộ phim kết thúc."

Cô thực sự hy vọng nhờ bộ phim này mà Quý Hựu Ngôn có thể giành được danh hiệu Ảnh hậu sớm hơn đời trước hai năm.

Quý Hựu Ngôn cho rằng Cảnh Tú lo chuyện công khai sẽ ảnh hưởng đến kết quả của bộ phim cũng như của đoàn đội. Cô bình tĩnh lại thì cũng biết thực ra bây giờ không phải thời điểm thích hợp nhất. Bây giờ mà công khai sẽ chỉ khiến bộ phim gặp phải tình trạng như vở kịch của Cảnh Tú trước đó, vô duyên vô cớ trở thành đề tài bàn luận phụ.

"Do tôi nông nổi. Muốn công khai phải suy xét rất nhiều thứ, ảnh hưởng đến rất nhiều người và việc, vậy mà tôi chưa bàn với cậu đã tùy ý..."

Màn tự trách của cô còn chưa dứt, Cảnh Tú đã phì cười, mềm giọng nói: "Mấy cái đó không phải chuyện tôi quan tâm bậc nhất đâu."

Quý Hựu Ngôn nhìn vào đôi mắt cô, ý cười chậm rãi xuất hiện, đã biết còn hỏi: "Vậy cậu quan tâm cái gì nhất?"

Cảnh Tú nhìn cô, chỉ cười không đáp.

Quý Hựu Ngôn mỉm cười thì thầm: "A Tú à, phải đến hiện tại khi tôi ao ước có thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu tha thiết của mình dành cho cậu trước mặt bàn dân thiên hạ thì tôi mới thật sự thấu hiểu cảm xúc của cậu khi đấy."

"Xin lỗi, trước đây tôi..."

Cảnh Tú dùng ngón trỏ để chặn môi cô, cười bảo: "Vậy bây giờ tôi bắt cậu nhẫn, coi như trừng phạt vì những gì trước đây."

Quý Hựu Ngôn cười, giả bộ như vừa mới chợt vỡ lẽ: "Ồ, tôi hiểu rồi. A Tú lấy lí lẽ này nọ thế thôi chứ thực chất chỉ muốn dùng việc công để báo thù tư đúng không?"

Cảnh Tú bình thản trả lời: "Đúng thế đó, thì sao nào?"

Quý Hựu Ngôn quỳ bò trên giường, giơ hai tay lên cao, nhe nanh múa vuốt hù dọa: "Cậu thử nói xem?" Hai tay cô dừng ở eo Cảnh Tú, cuối cùng chỉ ghé sát bên trán đối phương, dịu dàng thủ thỉ: "Thì còn sao nữa, đương nhiên phải nỗ lực biểu hiện thật tốt để còn cố gắng giảm án phạt."

"Phải yêu cậu, yêu cậu nhiều thật nhiều."

Cảnh Tú nhắm mắt, lòng thầm nhủ: Đồ ngốc, nói thế chỉ tổ muốn xử cậu vô thời hạn thôi.

Vốn bác sĩ kiến nghị Cảnh Tú nằm viện quan sát một tuần nhưng tốc độ Cảnh Tú khôi phục vượt ngoài dự kiến, tất cả các bài kiểm tra đều cho ra kết quả tốt nên để không ảnh hưởng tiến độ quay phim, Cảnh Tú chỉ nằm viện bốn hôm đã trở về.

Những ngày này ngoài việc cơ thể hơi khó chịu ra thì không có gì đáng ngại hết, chẳng bù cho vết bỏng trên đùi Quý Hựu Ngôn.

Không được nghỉ ngơi, hoạt động liên tục, hơn nữa thời tiết còn nóng nực, mồ hôi tuôn như mưa thành ra toàn bộ thương tích của Quý Hựu Ngôn vô cùng chậm lành. Tuy Quý Hựu Ngôn chẳng kêu ca lấy một tiếng nhưng Cảnh Tú lại đau lòng không thôi.

Cô ngầm bàn bạc với Cố Linh Phong chuyện thay đổi thời gian dự kiến ra rạp để Quý Hựu Ngôn có mấy ngày nghỉ ngơi, có điều Cố Linh Phong lại do dự vì ông cảm thấy việc tinh thần Quý Hựu Ngôn sa sút dạo gần đây rất phù hợp để nhập vai Thẩm Úc ở giai đoạn hiện tại. Ông cảm thấy trạng thái bây giờ Quý Hựu Ngôn rất đúng lúc, không quay thì thật đáng tiếc, Cảnh Tú lại không đồng tình.

Quý Hựu Ngôn không thuộc phái thể nghiệm, cô ấy không bị lẫn lộn giữa đời và phim trong quá trình quay. Ngôn Ngôn thật sự có tâm sự trong lòng, không tài nào vui vẻ nổi.

Hai người không ai thuyết phục nổi ai, cuối cùng Cố Linh Phong bảo Cảnh Tú hỏi ý kiến Quý Hựu Ngôn xem. Tất nhiên Quý Hựu Ngôn ngại, không muốn vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng tới lịch trình quay của cả đoàn, Cảnh Tú không lay chuyển được cô thì đành bỏ cuộc.

Buổi tối sau khi xuất viện được một tuần, sáu rưỡi quay cảnh Thẩm Úc và Kiều Nguyệt cãi vã rồi Thẩm Úc một thân một mình trở về căn hộ hai người hiện đang sinh sống.

Đây là cảnh quay riêng của Thẩm Úc, Cố Linh Phong lựa chọn dùng shot dài. Đèn điện đã phải sắp xếp từ trước, vì muốn cảnh quay trở nên chân thực nên từ lúc sáu rưỡi khi trời bắt đầu trở tối, Quý Hựu Ngôn đã phải vào trạng thái, đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen như mực trong ống kính sẽ bắt đầu diễn một cách thật tự nhiên. Một ngày chỉ có thể diễn cảnh này một lần nên không thể để sai sót, độ khó rất cao.

Trong không gian tĩnh mạch, Thẩm Úc mặc bộ váy ngủ tiện tay tròng lên lúc bị bắt gian, xộc xà xộc xệch, trong phòng không lấy nổi một ánh đèn, u ám chẳng khác nào cái hộp đóng kín.

Cuối cùng cô cũng đứng lên bật điện như tìm về được ý thức. Nhưng ấn công tắc rồi mà đèn vẫn không sáng. Bấy giờ cô mới nhớ ra đen phòng ngủ hôm qua hỏng rồi, cô đã mua bóng đèn, hôm nay Kiều Nguyệt về chưa kịp thay đã bỏ đi.

Cô trở lại ngồi lên giường, lục lọi tìm tòi ngăn kéo tủ đầu giường. Trong ngăn có một chiếc hộp bút chì bằng sắt đã cũ, trong đó đựng một hộp diêm, một hộp pháo hoa cầm tay, còn có cả một hộp thuốc lá.

Cô mở hộp diêm, quẹt nhẹ một que, ngọn lửa nhỏ yếu ớt bùng lên giữa đêm tối. Cô nhìn ngọn lửa, ánh mắt lại như đưa về nơi rất xa.

Chẳng mấy chốc ánh sáng tàn lụi. Thế là cô quẹt que thứ hai, rồi thứ ba...

Một que tắt thì lại quẹt một que khác, nguyên một hộp diêm cuối cùng chỉ còn sót lại một que duy nhất.

Mà hiện chẳng có người bán diêm.

Cũng chẳng còn ai cho cô mượn diêm để đốt ngọn pháo hoa thắp sáng đêm đen nữa rồi.

Thẩm Úc mở hộp thuốc lá, dùng môi ngậm một điếu ra rồi quẹt diêm châm lửa.

Ánh diêm tắt, tàn thuốc sáng, Thẩm Úc dựa bên giường, lẳng lặng hút, khói tản ra, trong mắt rưng rưng như có lệ nhưng khóe môi lại nở nụ cười nhẹ nhõm.

Cô vốn chẳng phải người sở hữu diện mạo đẹp đến mức khiến người khác phải trầm trồ thán phục, nhưng ở vào khung cảnh này, mỗi một nét mặt của cô đều hoàn hảo, mỗi một biểu cảm đều làm người ta nhìn thôi cũng thỏa mãn.

Trên máy quay là bóng tối thăm thẳm, là làn khói trắng như có như không nơi ngón tay Thẩm Úc, còn có cả bức tranh vẽ hướng dương trên tường thoáng ẩn thoáng hiện theo ánh đèn xe lướt qua phía dưới lầu.

Cảnh và người bổ trợ cho nhau.

Toàn trường quay yên tĩnh đến mức có khi nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nhập tâm vào cảnh quay của Quý Hựu Ngôn, đợi đến lúc Cố Linh Phong hô lên một tiếng gây phấn chấn lòng người: "Được rồi, qua!"

Một lần là qua! Toàn trường quay nổ một tràng hoan hô, Cố Linh Phong tiến đến nói chuyện với Quý Hựu Ngôn, khắp bốn phía ai cũng khen ngợi Quý Hựu Ngôn diễn quả thực xuất thần.

Chỉ mình Cảnh Tú giữa âm thanh ồn ào huyên náo ấy nghe được tiếng trái tim mình đau xót.



Tác giả có lời muốn nói:

Diêu Tiêu: Lần này lại đổi thành cô Quý vội vã muốn công khai. Ai dà, sớm muộn tra công cũng phải trả giá thôi mà. Tang thương châm điếu thuốc.jpg

Cô Cảnh nhíu mày: Tiêu Tiêu, em bảo ai tra?

Diêu Tiêu căng thẳng.

Cảnh meo meo: Em bảo ai công?

Cô vợ hờ họ Quý khô người:.... Đây là trọng điểm ư?!