Dư Tình Khả Đãi

Chương 138




"Cô ạ, Ngôn Ngôn hiện đang ở Nepal, sớm nay cô ấy vẫn liên lạc với con, chắc bây giờ chỗ cô ấy đang không có tín hiệu, con sẽ tìm cách liên hệ với cô ấy ngay đây." Cảnh Tú bình ổn nhịp tim đập, tốc độ nói liến thoắng. Cô gật đầu ra hiệu với Cố Linh Phong rồi vừa rảo bước rời khỏi phòng biên tập phim vừa hỏi: "Tình hình chú thế nào rồi hả cô?"

Giọng Chung Thanh Ngọc khàn đặc: "Đã chữa trị kịp thời nhưng vẫn trong tình trạng nguy cấp, đưa vào ICU rồi. Bác sĩ đề nghị phẫu thuật nhưng lại bảo tình huống của ông ấy khá là phức tạp, phẫu thuật có rủi ro, cô..." Bà đã nghẹn ngào không nói nên lời, buộc bà phải ngẩng đầu lên để bình tĩnh lại.

Lòng Cảnh Tú rối bời, cô kéo ghế tựa của bàn vi tính trong phòng nghỉ, nỗ lực giữ tỉnh táo để có thể động viên Chung Thanh Ngọc: "Chú chắc chắn sẽ không sao đâu ạ, hiện tại cô chú đang ở viện nào?"

"Viện thành phố."

"Là bệnh viện lần trước ấy ạ?"

"Ừm."

"Vâng con đã biết, giờ con sẽ gửi cô chú số điện thoại của một bác sĩ chuyên khoa để cho họ hội chẩn. Cô nhớ để ý điện thoại nhé." Cảnh Tú quyết đoán một cách nhanh chóng. Cô mở loa ngoài, hai tay gõ như gió trên bàn phím máy tính để kiểm tra lịch bay. Vì run rẩy nên cô gõ nhầm nhiều lần.

Lúc thì cô nghĩ đến vẻ suy sụp đổ vỡ của Quý Hựu Ngôn trong lần lâm bệnh trước của Quý Trường Tung, lúc thì cô lại lo không biết sao lại không liên lạc được với Quý Hựu Ngôn, nếu lỡ như thật sự xảy ra chuyện mà Ngôn Ngôn lại bỏ lỡ...

"Được, làm phiền con rồi." Tình hình cấp bách thế này thì Chung Thanh Ngọc cũng chẳng còn hơi đâu khách khí với cô.

"Vậy con ngắt máy trước để liên lạc với Ngôn Ngôn và bác sĩ ạ, có tin gì con sẽ thông báo ngay với cô nhé?" Cảnh Tú đâm móng tay vào bụng để giữ mình bình tĩnh.

"Được."

Cô cúp máy đúng lúc Diêu Tiêu mang theo cơm trưa đẩy cửa bước vào: "Cô Cảnh ơi, hôm nay..."

Cảnh Tú đứng dậy, sốt sắng nói: "Đúng lúc lắm, Tiêu Tiêu tới rồi, em đặt cho chị chuyến bay gần nhất đến Duyên Châu đi, rồi em đi với chị." Cô cúi đầu nhanh chóng lướt tìm số điện thoại mình cần, vẻ mặt trầm lặng như làn nước.

Diêu Tiêu nhận ra có gì đó không ổn bèn khép lại nụ cười: "Vâng ạ."

Cảnh Tú kìm nén nỗi lo dành cho Quý Hựu Ngôn, cô gọi cho bạn trước, nhờ anh ta liên hệ với chuyên gia để hội chẩn trường hợp của Quý Trường Tung, sau đó mới bấm gọi Quý Hựu Ngôn.

Y như Chung Thanh Ngọc vừa bảo, hoàn toàn mất liên lạc với Quý Hựu Ngôn, đầu bên kia điện thoại chỉ lặp đi lặp lại âm thanh máy móc thông báo bằng giọng nữ: "Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được"

Trái tim Cảnh Tú càng thêm rối bời, cô chuyển sang liên lạc với Lâm Duyệt - người đã theo Quý Hựu Ngôn tới Nepal, vẫn thế, hiện không liên lạc được.

Đây là tình huống trước nay chưa từng gặp. Nỗi bất an trong Cảnh Tú lan tràn toàn thân, giọng cô đã bắt đầu run rẩy khi cô dặn dò Diêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, em đi tra thử xem hôm nay bên Nepal có tin tức gì không đi."

Diêu Tiêu đã loáng thoáng suy đoán được kể từ lúc cô gọi điện thoại, cô nàng đã đặt xong vé máy bay, nghe Cảnh Tú nói thế thì tim cũng đập loạn nhịp.

Tay cô nàng nâng lên hạ xuống nhanh thoăn thoắt, mắt lướt qua toàn bộ những tin tức mới nhất liên quan đến Nepal, ngay tin đầu đã trông thấy hàng chữ to rõ: "Hẻm núi X tại Nepal lở tuyết..."

Người Diêu Tiêu cứng đờ, cô nàng còn đang nghĩ xem có nên thông báo trực tiếp cho Cảnh Tú hay không thì đã thấy ánh mắt Cảnh Tú hướng về phía màn hình. Diêu Tiêu vừa mở miệng định nói, Cảnh Tú đã mím chặt môi, chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi gọi điện thoại.

"Già Già, chị có số của Trác Lẫm không? Cho em đi..." Giọng cô vẫn trầm bình, không nghe ra được bất kỳ điều bất thường nào, nhưng Diêu Tiêu lại trông thấy bờ vai cô run lẩy bẩy trong vô thức.

Cô gọi nhiều cuộc điện thoại, hết người này đến người khác, cuối cùng vất vả lắm mới lấy được tin về Quý Hựu Ngôn thông qua thám tử tư tại Nepal.

"Sáng sớm hôm nay chúng tôi nhận được tin đại sư Đạo Không đang dưỡng bệnh trong chùa trên núi S, sợ lại bỏ lỡ mất lần nữa nên cô Quý vừa hay tin đã quyết định chạy tới đó ngay tức khắc. Có điều gần đến trưa, khi băng qua hẻm X thì lại gặp phải lở tuyết."

Như giọt nước tràn ly, thân thể Cảnh Tú mềm oặt xuống, buộc cô phải bám vào tay vịn ghế để giữ thăng bằng: "Ngôn Ngôn đâu rồi?" Câu hỏi gần như thoát ra từ cổ họng của cô.

"Đội chúng tôi đi nhanh nên chỉ bị xước xát một ít ngoài da, nhưng đội phía sau thì bị chôn vùi hết. Chúng tôi cứu người xong bèn quyết định đi vòng ngược lại, đợi hai ngày nữa ngọn núi ổn định lại đã. Ai dè cô Quý khăng khăng nhất mực muốn tiếp tục, lại không cho chúng tôi mạo hiểm cùng mà định đi một mình, cô Lâm không yên tâm nên đã đi theo."

Có vẻ đối phương cũng rất hoang mang: "Tính ra đáng lẽ giờ nay cô Quý phải tới chùa rồi mới đúng, sao tự dưng lại không liên lạc được."

Khung cảnh trước mắt Cảnh Tú hóa thành màu đen, đầu vang lên tiếng ong ong. Cô cố khắc chế cơn khủng hoảng mãnh liệt để nỗ lực tìm về được lí trí cho bản thân: "Bây giờ qua đó được không?"

"Không được đâu, đường bị chặn hết rồi."

"Anh gửi địa chỉ cụ thể cùng tuyến đường cho tôi." Bàn tay siết tay vịn ghế của Cảnh Tú nổi rõ gân xanh.

Cô cúp máy, liên tiếp gọi thật nhiều cuộc điện thoại, mỗi cuộc lại tạo dựng thêm một mắt xích quan hệ để nhờ họ liên hệ với dân bản xứ hòng tìm kiếm Quý Hựu Ngôn.

Khi đã sắp xếp ổn thỏa, Cảnh Tú buông tay vịn ghế ra, dựa vào bàn như thể đã kiệt sức. Cô rũ mi mắt, gương mặt trắng bệch.

"Có thể là do tuyết lỡ ảnh hưởng tới tín hiệu của chị Quý..." Diêu Tiêu vụng về trong việc tìm lời lẽ thích hợp.

Cảnh Tú mím chặt đôi môi run rẩy, khàn giọng đáp: "Ừm".

Mấy giây sau cô hít một hơi thật sâu, xốc tinh thần đứng dậy, bước ra ngoài: "Đi thôi, thông báo cho tài xế tới đón đi."

"Đi đâu ạ..." Diêu Tiêu đột nhiên không theo kịp dòng suy nghĩ của cô nữa.

"Đến Duyên Châu." Cảnh Tú trầm giọng đáp. Ngôn Ngôn không sao, Quý Trường Tung cũng sẽ an lành. Cô không thể để Ngôn Ngôn chịu thêm bất kỳ hối tiếc nào nữa.

Diêu Tiêu vỡ lẽ, cô nàng xách túi thay Cảnh Tú, vừa gọi điện thoại vừa vội vàng bám theo.

Mỗi giây mỗi phút trên máy bay là một sự giày vò, Cảnh Tú đã không còn có thể tránh việc nhớ tới năm xưa mình từng chịu đựng chuyến bay dài dằng dặc như thế nào, để rồi sau khi hạ cánh phải đối diện với nỗi tuyệt vọng khủng khiếp ra làm sao.

Ngôn Ngôn sẽ không đối xử như thế với mình nữa đâu. Cô đan hai tay, răng nghiến chặt, mượn cảm giác đau đớn khi mười ngón siết vào nhau để đánh lạc hướng chú ý của bản thân.

Hai tiếng sau, máy bay tiếp đất, Cảnh Tú lập tức mở mạng để nhận tin.

Không có bất kỳ tin nào hết.

Đêm đã về khuya, một cơn gió lạnh thổi qua khiến toàn thân Cảnh Tú buốt giá. Cô kháng cự cơn run rẩy lan tỏa hòng nhắc nhở bản thân mình rằng không có tin tức gì cũng là một dấu hiệu tốt.

Dọc đường tới bệnh viện, lúc xe băng qua một khu phố tấp nập, Diêu Tiêu có dè dặt hỏi Cảnh Tú: "Cô Cảnh này, em xuống mua ít đồ mang lên cho chị lót dạ nhé?" Cô nàng đã ăn trên máy bay rồi, nhưng Cảnh Tú thì chỉ ngồi im không nhúc nhích.

Vẻ mặt Cảnh Tú đầy ủ dột, cô lạnh nhạt đáp: "Không cần đâu, chị không thấy ngon miệng." Ngưng một chút, cô như nghĩ tới điều gì lại thay đổi quyết định: "Mà thôi, em xuống mua ba suất nhé."

Ba suất? Diêu Tiêu ngẩn người, song cô nàng nhanh chóng hiểu ý. Vừa đáp một tiếng, cô đã gọi tài xế dừng xe để xuống mua ba suất cơm lên.

Lúc đến bệnh viện đã hơn chín giờ. Cảnh Tú chỉ mặc độc bộ đồ nhung dài màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang, sau đó còn chẳng thèm kiểm tra xem xung quanh có paparazzi không đã vội vã rảo bước đi vào cổng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Hành lang khu bệnh nhân nội trú vắng tanh, bốn bề an tĩnh, thành thử tiếng bước chân dồn dập của Cảnh Tú và Diêu Tiêu trở nên to rõ cực kỳ, từng tiếng một va thẳng vào màng nhĩ của Chung Thanh Ngọc.

Bà như cảm nhận được gì bèn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, bất ngờ thay ngay giây phút bà trông thấy dáng người cao gầy của Cảnh Tú cũng là lúc Cảnh Tú trông thấy bà, cô vừa cởi mũ xuống, vừa bước nhanh hơn.

Bước chân vội vã, bụi đường mệt nhọc, trái tim Chung Thanh Ngọc run lên, đột nhiên bà cảm giác trong lòng mình nảy sinh rất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn khiến bà không tài nào chỉ rõ, hé miệng muốn nói nhưng rồi lại chẳng thốt lên một câu.

Cảnh Tú thì không hề khách khí với bà, cô gỡ khẩu trang để lộ gương mặt bình tĩnh, đứng trước cửa kính phòng Quý Trường Tung hỏi Chung Thanh Ngọc: "Tình hình chú thế nào rồi ạ? Chuyên gia đã tới chưa? Bọn họ nói thế nào?"

Quý Trường Tung phải đeo máy thở, hôn mê sâu.

Chung Thanh Ngọc đè nén tâm trạng phức tạp để trả lời: "Vẫn bất tỉnh, chuyên gia tới rồi, bảo bốn mươi tám tiếng tiếp theo là thời khắc then chốt, họ bàn với nhau xong vẫn đề nghị phẫu thuật, họ sẽ tổng hợp để cho ra quyết định phương án cụ thể." Bà dứt lời lại dừng một chút, sau đó không nhịn được hỏi thêm: "Ngôn Ngôn đâu? Đã liên lạc được chưa?"

Cảnh Tú cố nén cơn đau từ lồng ngực, cô nhẹ giọng đáp: "Ở Nepal có vụ lở tuyết nên tín hiệu đứt đoạn, tạm thời chưa liên lạc được với Ngôn Ngôn ạ."

"Vậy Ngôn Ngôn..." Chung Thanh Ngọc vội la lên.

"Ngôn Ngôn không sao cả!" Cảnh Tú cam đoan chắc như đinh đóng cột, cô siết chặt nắm tay, thả chậm ngữ điệu để an ủi Chung Thanh Ngọc: "Bây giờ chỉ đang không liên lạc được thôi ạ, con đã nhờ bạn bè ở gần đó thông báo với cô ấy rồi."

Chung Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, mặt mũi thả lỏng hơn được một chút.

Cảnh Tú lấy bữa tối từ trong tay Diêu Tiêu, dọn lên trên ghế, do dự hỏi: "Cô đã ăn chưa ạ? Chưa ăn thì con có mua cho cô trên đường đến đây, cô cứ ăn trước, con đi tìm gặp bác sĩ hỏi cho rõ tình huống hiện tại đã."

Chung Thanh Ngọc lắc đầu, đứng dậy: "Cô không đói, để cô đi với con."

Cảnh Tú thấy bà kiên quyết bèn đóng hộp cơm lại, đồng ý: "Vâng." Cô quay đầu dặn dò Diêu Tiêu: "Tiêu Tiêu ở lại trông nhé."

Diêu Tiêu gật đầu.

Hai người một trước một sau tiến về phía phòng làm việc ở trung tâm. Cảnh Tú vốn không phải người thích chủ động giao tiếp, bây giờ còn đang ôm tâm sự nặng nề nên chẳng có tâm trạng mở lời. Trầm mặc, bầu không khí có chút lúng túng.

"Cô không nghĩ con sẽ tới đây." Chung Thanh Ngọc chợt lên tiếng. Suy cho cùng thì bọn họ cũng mới gặp nhau có một lần, bà cũng hiểu được lần trước Cảnh Tú ghé thăm gia đình đã chẳng mấy vui vẻ bởi thái độ của bà và Quý Trường Tung, sau vụ đấy Cảnh Tú không để bụng đã là tốt lắm rồi. Bây giờ không liên lạc được với Quý Hựu Ngôn, không thể phủ nhận rằng việc ngàn dặm xa xôi như vậy mà Cảnh Tú vẫn chủ động lại đây đã khiến bà xúc động.

Bước chân Cảnh Tú vẫn không ngừng, cô lạnh nhạt đáp: "Người nhà của Ngôn Ngôn thì cũng là người nhà của con. Người một nhà cả, điều nên làm thôi ạ."

Như có gì đó thoáng qua cõi lòng Chung Thanh Ngọc, bà liếc mắt nhìn Cảnh Tú, muốn nói lời gì đó dễ chịu nhưng kết quả khi trông thấy gương mặt trầm tĩnh của Cảnh Tú, chúng lại không tài nào thoát ra khỏi miệng.

Hành động và lời nói của cô bé có thể làm người ta cảm thấy ấm áp, thế nhưng tại sao vẻ mặt lại lạnh lẽo buốt giá như vậy chứ?

Cảm giác ấy kéo dài đến tận khi bọn họ hỏi ý chuyên gia xong xuôi. Trong lúc lắng nghe ý kiến, Cảnh Tú giữ vẻ nghiêm nghị, từng câu từng chữ đi thẳng vào trọng điểm, sau khi ra khỏi phòng vẫn có thể sắp xếp trình tự rõ ràng để phân tích tình huống cho Chung Thanh Ngọc. Lòng Chung Thanh Ngọc loạn như bầy ong vỡ tổ, nhờ thái độ bình tĩnh của Cảnh Tú mà bà mới như tìm được điểm tựa, có điều sau một hồi nghĩ ngợi, Chung Thanh Ngọc lại cảm thấy có chút lấn cấn. Bây giờ Ngôn Ngôn không rõ tung tích, Quý Trường Tung còn lâm bệnh nặng nằm trên giường, tại sao cô bé vẫn có thể giữ tỉnh táo và lí trí như vậy?

Tuy nhiên cô đã giúp đỡ tận tâm, không thể đòi hỏi quá đáng. Chung Thanh Ngọc nhắc nhở mình phải tỏ ra đúng mực.

Bọn họ tới hành lang bên ngoài ICU, Quý Trường Tung vẫn say giấc nồng, Cảnh Tú khuyên Chung Thanh Ngọc ăn chút gì đó, Diêu Tiêu cũng khéo léo tranh thủ nhắc Cảnh Tú ngay trước mặt Chung Thanh Ngọc: "Cô Cảnh vội vã đến đây cũng đã ăn gì đâu. Em biết chị thấy không ngon miệng rồi, nhưng cũng phải ăn một chút đi chứ ạ. Cô ơi, cô khuyên nhủ cô Cảnh đi."

Chung Thanh Ngọc nghe thấy Diêu Tiêu bảo Cảnh Tú cũng chưa ăn thì tâm lại mềm nhũn, còn đan xen chút hổ thẹn vì mới ban nãy mình đã hà khắc với người ta.

"Ăn một ít với cô đi." Chung Thanh Ngọc đưa một đôi đũa cho Cảnh Tú.

Cảnh Tú ngơ ngác, đưa tay nhận lấy.

Diêu Tiêu yên tâm: "Cô Cảnh này, hai người ở lại đây nhé, em xuống dưới mua ít đồ dùng sinh hoạt đã." Đi gấp rút quá nên chẳng mang theo thứ gì, thôi đành tạm thời chống đỡ vậy.

Cảnh Tú 'ừm' một tiếng, cúi đầu gắp mấy hạt cơm đưa vào trong miệng, mồm miệng nhạt nhẽo.

Đã mấy tiếng trôi qua rồi mà sao Ngôn Ngôn vẫn chưa có tin tức gì.

Bỗng dưng điện thoại trong túi cô reo vang. Cảnh Tú run lên, thân thể căng cứng, cô lập tức đặt đũa xuống để lấy di động ra.

Chung Thanh Ngọc vô thức dõi theo động tác của cô, bắt gặp cảnh cô vừa nghe máy, đôi mắt đã lập tức đỏ hoe.

"Ngôn Ngôn?"

Không biết bên kia nói gì mà thân thể vốn đang căng cứng dần thả lỏng, khóe môi hiện nét cười, cô rũ mi, một giọt nước mắt cỡ hạt đậu rơi xuống.

Không nhắc gì tới vụ lở tuyết đáng sợ, Quý Hựu Ngôn chỉ bảo: "A Tú, tôi tìm được đại sự Đạo Không rồi. Nhưng tôi chậm trễ quá nên không thể gặp đại sư lần cuối."

"Đại sư viên tịch rồi." Giọng cô lộ ra sự mệt mỏi cực độ.

Không quan trọng, hết thảy đều không còn quan trọng. Cảnh Tú nghe được thanh âm Quý Hựu Ngôn rõ ràng bên tai, tảng đá trong lòng như tan biến, nỗi khủng hoảng đè nén xuống nãy giờ pha thêm nỗi sợ hãi bâng quơ kích thích tuyến lệ của cô.

"Cậu không sao là được, những thứ khác bỏ qua hết đi." Cô khịt mũi, lúng túng quay đi không muốn để Chung Thanh Ngọc trông thấy.

Chóp mũi ửng hồng, điềm đạm đáng yêu hết sức. Chung Thanh Ngọc thay đổi thái độ. Bà chợt hiểu ra rằng hóa ra Cảnh Tú không hề lạnh nhạt, cũng không phải cô bé ấy không sợ hãi, không lo lắng.

Cô bé chỉ không quen bộc lộ tâm trạng trước mặt người khác. Chỉ có duy nhất con gái mình mới là người có thể khiến cô bé ấy gỡ xuống chiếc mặt nạ kia.



Editor or or or: Nhanh nhanh edit để còn bên gia đình xem 'Thương ngày nắng về' các bảo bối ạ =)))))))) Có lỗi gì note tớ nhé, yêu các bảo bối