Dư Tình Khả Đãi

Chương 88




Quý Hựu Ngôn chạm vào con gấu trúc trong tấm ảnh mà như chạm được đến trái tim nóng ấm của Cảnh Tú. Cô ngồi dựa vào người con gấu bông, ôm lấy vuốt ve phần cổ của nó, đang cười thì bỗng nhiên viền mắt ướt át, cảm giác đau thương bất chợt ùa về.

Đời trước cô không chỉ bỏ rơi Cảnh Tú mà còn phụ bạc đối phương. Sau khi tin cô qua đời truyền ra, tâm trạng Cảnh Tú như thế nào lúc liều mạng chạy tới bên cạnh cô vậy? Rồi cả khi cô đã trở thành một nắm tro tàn, A Tú liệu có hoàn toàn buông bỏ cô, bắt đầu một cuộc sống mới không?

Quý Hựu Ngôn không dám nghĩ nhiều, mới nghĩ đến đó thôi mà trái tim cô đã đau đớn như bị khoét rồi.

Điện thoại di động rung lên, Ngụy Di Chân gọi điện tới.

Quý Hựu Ngôn khịt mũi, chấn chỉnh tâm tình mới tiếp nhận.

"Chị ạ?" Giọng cô hơi khàn.

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Ngụy Di Chân rung chấn mãnh liệt, chị khéo léo lựa lời hỏi, "Giờ em đang ở đâu?"

"Trong khách sạn ạ."

"Một mình à?"

Quý Hựu Ngôn buồn cười, "Vâng, chị đang nghĩ gì thế? A Tú đưa em về mà, rạng sáng mai em còn có cảnh phải quay kìa."

Ngụy Di Chân thở phào nhẹ nhõm, "Coi như em ấy giữ lời." Lúc Cảnh Tú xin phép chị đã hứa hẹn rằng chỉ ăn một bữa với Quý Hựu Ngôn, tuyệt đối sẽ không làm trễ nải công việc của đối phương, cũng sẽ không về khách sạn với Quý Hựu Ngôn để tránh mọi người đàm tiếu.

Quý Hựu Ngôn vùi mặt mình vào lớp lông mềm mại của gấu bông, "Nhưng em lại mong cô ấy đừng quá giữ lời."

Ngụy Di Chân nổi hết da gà, "Stop ngay, mấy lời ngon tiếng ngọt em giữ lại để dành cho Cảnh Tú là được rồi, hôm nay chị chỉ muốn ăn bánh trôi, không muốn đớp thức ăn cho chó."

Quý Hựu Ngôn bật cười thành tiếng, cười xong cô nghiêm túc thông báo với Ngụy Di Chân, "Chị này, cậu ấy chấp nhận em rồi."

"Ừ." Ngụy Di Chân không hề bất ngờ.

"Quãng thời gian hợp tác với chị là quãng thời gian vui vẻ nhất kể từ khi em bắt đầu hành nghề. Em cực kỳ hy vọng có thể tiếp tục làm việc với chị." Dù thật tâm không nỡ, nhưng Quý Hựu Ngôn vẫn quyết định thẳng thắn nói với Ngụy Di Chân, "Tuy nhiên chị à, từ nay về sau có lẽ em sẽ không lựa chọn trốn tránh Cảnh Tú đâu, công ty rồi truyền thông, rồi các mối quan hệ xã hội nhất định sẽ tạo áp lực rất lớn. Thậm chí tương lai mai này, chỉ cần Cảnh Tú nguyện ý, em còn muốn cân nhắc kết hôn công khai với cô ấy."

Phỏng theo đời trước thì sẽ có thêm một lần toàn dân bỏ phiếu cho hôn nhân đồng giới, dù tỷ lệ chiến thắng ban đầu rất thấp nhưng luật dự thảo đã được thông qua. Đáng tiếc kể cả khi luật dự thảo đã được thông qua thì những định kiến của người dân vẫn còn đó, số lượng những nghệ sĩ trong giới giải trí dám công khai chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Chị có hoài bão của mình trong sự nghiệp, còn em thì khả năng cao có thể tụt dốc bất kỳ lúc nào trên đoạn đường này, sợ rằng sẽ không thể cùng chị tới được đỉnh cao mà chị mong đợi. Thế nên khi hợp đồng gần hết hạn, chị có thể bắt đầu suy tính bước kế tiếp. Dù chị có quyết định ra sao thì em cũng sẽ hiểu được, em thật sự rất cảm ơn chị đã chăm sóc em trong suốt thời gian qua." Lúc mới ký hợp đồng với Ngụy Di Chân, cả hai người bọn họ đều hướng về hình thức "1+N".

Đột nhiên nhắc đến chuyện nghiêm túc như vậy trong khi thời hạn hết hạn hợp đồng cách hãy còn xa thật khiến Ngụy Di Chân nhất thời không biết nên chê Quý Hựu Ngôn ngốc hay khen cô tốt bụng. "Tại sao vẫn còn sớm mà đã nói thế với chị? Em không sợ chị sẽ lơ là, sẽ không còn để tâm giúp em sắp xếp công việc một cách chu toàn nữa hay sao?"

Quý Hựu Ngôn đầy tín nhiệm, "Em tin vào sự chuyên nghiệp lẫn con người chị mà. Hơn nữa em mong chị sẽ có nhiều thời gian để cân nhắc."

Cô nói, "Em không muốn để A Tú oan ức, đồng thời cũng không muốn để chị thiệt thòi."

Cảm xúc trong lòng Ngụy Di Chân cực kỳ rối bời, vừa hài lòng lại vừa tiếc nuối, "Thế còn em thì sao? Không thiệt ư?"

Bây giờ thử nhìn nhận sự tình một cách khách quan xem, xa quá thì chị không dám tính, nội trong vòng mười năm thôi, nếu Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú công khai thì nhất định sẽ tạo ảnh hưởng to lớn đối với sự nghiệp của cô. Mà giả như không có câu chuyện tình cảm này thì dựa theo bước tiến hiện tại của Quý Hựu Ngôn, việc cô có thể leo lên đỉnh của kim tự tháp hoàn toàn là điều khả thi.

"Có thể ở bên cậu ấy thì sao em thiệt được." Quý Hựu Ngôn ngắm nhìn khung ảnh đặt trên đầu gối, lòng ngọt như ăn mật.

Ngụy Di Chân thở dài nặng nề. Chị đáp ứng, "Chị biết rồi. Dù thế nào chăng nữa thì em cũng yên tâm đi, chỉ cần chị còn làm người đại diện của em một ngày thì ngày đó chị vẫn sẽ hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình."

Quý Hựu Ngôn ôn hòa đáp, "Đương nhiên là em yên tâm rồi."

Đập nồi dìm thuyền xong, mặc dù có chút bất an nhưng Quý Hựu Ngôn cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đây là những gì cô nên làm cho bản thân mình, cho cả Cảnh Tú và Ngụy Di Chân.

Đời trước có nhiều việc cô chậm trễ không làm, nhưng đời này cô tuyệt đối sẽ không phụ lòng Cảnh Tú nữa.

Cô mở WeChat nhắn tin cho Cảnh Tú, "A Tú về khách sạn chưa?"

Cảnh Tú vẫn còn trên xe, cô quyết định nói dối, "Ừm, về rồi." Cô sợ ảnh hưởng đến Quý Hựu Ngôn vì căn bản cô không hề nghỉ lại tại Tây Thành, thậm chí lúc mua vé máy bay cũng không phải chuyến bay thẳng đến Tây Thành. Cô hạ cánh tại một thành phố sát cạnh Tây Thành, sau đó phải ngồi xe bảy tiếng mới tới được đây, bây giờ cô đang trở lại theo tuyến đường cũ.

"Tôi thấy món quà rồi. Gấu trúc nhỏ theo cậu đi khắp Nepal, có phải đại diện cho việc cậu cất tôi trong trái tim, dẫn tôi theo du lịch không?"

Cảnh Tú co ngón tay lại, quyết đoán lảng sang chuyện khác, "Không phải đã đến lúc cậu nên đi ngủ sao?"

Quý Hựu Ngôn bật cười, gửi vài cái emo nhíu mày chọc Cảnh Tú. Cô tự hiểu rằng Cảnh Tú hiếm khi nói những lời mùi mẫn nên không định gò ép đối phương, "Ừm, tôi chuẩn bị ngủ đây. Tôi muốn ôm gấu trúc đi ngủ."

"Giống như ôm cậu vậy."

Cảnh Tú nở một nụ cười yếu ớt, rõ ràng rất hưởng thụ nhưng vẫn mạnh miệng đáp, "Cậu không cần thiết phải cho tôi biết."

"Nào đâu, tôi không chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi còn muốn cậu thấy tư thế ngủ chung nó như thế nào kìa." Quý Hựu Ngôn đùa giỡn.

Nhắn xong thì cô cũng mất hút, Cảnh Tú suy đoán có lẽ đối phương thực sự đang đi chụp ảnh hoặc đã vẽ minh họa cho mình xem đó là tư thế gì rồi.

Y như rằng mấy phút sau Quý Hựu Ngôn xuất hiện, "Cậu xem, như vầy nè." Sau đó gửi một tấm hình.

Trong hình, Quý Hựu Ngôn và gấu trúc cùng chung một chiếc gối đầu. Cô ôm gấu trúc một cách thân mật, tư thế mờ ám. Hai tay của gấu trúc bị Quý Hựu Ngôn kéo lên quá đầu, quan sát sẽ thấy cổ tay nó đang bị Quý Hựu Ngôn trói lại bằng dải ruy băng màu đen mà cô đã mang đi.

Quý Hựu Ngôn trói hai tay con gấu trúc rồi.

? ? ? !

Cảnh Tú nhìn lại câu 'Giống như ôm cậu' Quý Hựu Ngôn nhắn trước đó, lập tức liền hiểu ẩn ý của Quý Hựu Ngôn, mặt đỏ bừng.

"Cậu biến thái à?" Cảnh Tú mắng Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn như có thể tưởng tượng được ngay vẻ mặt Cảnh Tú khi nói câu này, cô nắn tay gấu trúc, sung sướng đáp, "Chỉ biến thái với mình cậu thôi."

Cảnh Tú vừa xấu hổ lại vừa buồn cười. Cô giả bộ không hiểu ngụ ý bèn phản bác, "Liên quan gì đến tôi hả?"

"Rõ ràng cậu đang biến thái với gấu bông." Cô để ý thấy đã muộn, không thể cứ trêu đùa với Quý Hựu Ngôn mãi thế liền dặn dò, "Mau đi ngủ đi, cậu muốn vành mắt mình cũng đen thui như gấu trúc nằm cạnh à?"

Quý Hựu Ngôn liếc nhìn gấu trúc, thấy vành mắt đen đầy vô tội của nó thì bỗng dưng bật cười. Cô nhắn thêm dăm ba câu với Cảnh Tú rồi nghe lời đi rửa ráy rồi đi ngủ.

Cảnh Tú kết thúc nhắn tin xong lập tức trưng ra vẻ mặt dịu dàng ngắm nhìn bức ảnh Quý Hựu Ngôn chụp với gấu trúc một hồi lâu, sau đó yêu thương lưu về điện thoại. Cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế dựa, tay phải đặt lên ngón đeo nhẫn bên tay trái nơi đang tồn tại một chiếc nhẫn giấy, lòng vừa đau vừa ngọt.

Ngày xưa đã không thể theo đuổi, tương lai... liệu có phải cũng chỉ như một giấc mộng dài hay chăng. Trong cảm giác hạnh phúc cứ như thể đang mơ ấy, sự bất an xưa cũ bất chợt ập tới, thậm chí cô còn mong cơn đau cũng sẽ kéo theo, như vậy có thể chứng minh tất cả mọi thứ là thật, là hiện tại mà cô đã thành tâm cầu khẩn.

Sau khi trở về Bắc Thành, Diêu Tiêu lập tức úp úp mở mở nói với cô, "Cô Cảnh, cô Quý có quà nhờ em gửi cho chị, chị đi gấp quá nên em chưa kịp báo, quà thì em giúp chị để trong phòng khách rồi đó."

Đôi mắt Cảnh Tú như chứa một dòng suối trong ngần, vẻ mặt khó kìm nén sự yêu thích. Cô thấp giọng đáp một tiếng, về đến nhà chỉ chăm chăm muốn ngay lập tức xem món quà chứ chẳng buồn lo tàu xe mệt nhọc.

Hộp quà hình trái tim, vừa mở ra đập vào mắt là một bông hồng. Hoa hồng kiều diễm chói lọi, nhiệt tình như lửa, là món quà hot nhất nước thời điểm hiện tại, mang ý nghĩa: cả đời chỉ tặng cho một người.

Bên cạnh bông hoa có một chiếc hộp khác trông có vẻ dày, trong hộp chứa một chồng giấy ghi chép, mà đặt ở vị trí cao nhất của chồng giấy mà một vật thể hình hộp trông tinh xảo và đáng yêu.

Cảnh Tú còn chưa rõ vật thể này là gì thì nó đã đột ngột chuyển động, kèm theo đó là âm thanh máy in.

Cảnh Tú vừa háo hức vừa thấp thỏm chờ đợi tờ giấy từ từ thò ra từ bên trong vật thể.

"02-15 20:08

Hết thảy những gì của tôi đều thuộc về cậu. Quá Khứ, Hiện Tại và cả Tương Lai.

Quý Hựu Ngôn."

Cảnh Tú ngỡ ngàng, theo bản năng cô lật xem bản ghi chép đặt ở vị trí trên cùng, đúng như cô dự đoán, đây là bản ghi chép cô từng bắt gặp trong video - trang nhật ký Quý Hựu Ngôn viết từ khi còn nhỏ tới trước lúc bỏ nhà ra đi.

Trái tim Cảnh Tú như bị đánh trúng. Cô ôm lấy chiếc máy in mini vào lồng ngực, thành kính thầm nhủ, nếu đây là mộng thì tốt nhất đừng bao giờ bắt cô phải tỉnh dậy.

*

Kể từ khi có cái máy in mini kia, mỗi ngày mới của Cảnh Tú đều do Quý Hựu Ngôn gửi tới thông báo đúng giờ đúng hẹn, rồi nhắc nhở trang phục theo dự báo thời tiết đều đầy đủ. Vừa mới tỉnh dậy đã trông thấy tờ giấy đã được truyền tới đầu giường khiến Cảnh Tú an tâm và hạnh phúc từ tận đáy lòng. Vậy nên cô giữ lại những mẩu giấy, cất chúng đi như thể đó là báu vật.

Nghỉ ngơi hai ngày, Cảnh Tú bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu kịch bản vở kịch <Sấm Sét>. <Sấm Sét> là bộ kinh kịch với bối cảnh Trung Quốc đầu thế kỷ hai mươi, Cảnh Tú vào vai nữ chính - một cô gái đầy tài năng. Nửa đời người cô mong đợi vào tình yêu, mong đợi được chở che, luôn nhân nhượng cầu toàn vì tình yêu của mình, kể cả khi có bị vây nhốt trong nhà cao cửa rộng vẫn cố chấp bao bọc cho thứ cô gọi là ái tình. Vật đổi sao dời, người chồng bỏ chạy thoát thân vứt bỏ cô, cô bị ép phải tự lập, đến với kinh kịch, từ từ thức tỉnh ý chí tự lập tự cường, giống như một tia sét rạch ngang bóng tối sâu thẳm.

Những phân đoạn biểu diễn kinh kịch không quá dài, thế nhưng trước nay Cảnh Tú ít tiếp xúc với kinh kịch nên muốn diễn được những đoạn trong vở kịch không dễ chút nào. Thật ra vở kịch này phù hợp với những diễn viên có kinh nghiệm hơn, nhưng trong lúc vô tình vị đạo diễn lại tán gẫu với Cảnh Tú về dự án này, rồi biểu hiện hứng thú của Cảnh Tú cũng khiến đạo diễn thay đổi quyết định. Cân nhắc đến thành ý của Cảnh Tú, còn cả tiếng tăm và khả năng hiệu triệu của cô, cuối cùng vai diễn mới rơi vào tay Cảnh Tú.

Cảnh Tú nhận vở kịch này một phần là vì muốn quay về với nghiệp diễn, mượn ngoại lực để tôi luyện bản thân, một phần cũng do cảm thấy vở kịch rất có chiều sâu, kết hợp kịch nói với kinh kịch, phát huy văn hóa dân tộc, phổ biến kịch nói, nhất cử lưỡng tiện.

Không làm thì thôi, một khi đã theo thì phải dốc toàn lực để đạt được kết quả tốt nhất. Để tập dượt cho kịch bản, Cảnh Tú để trống lịch nửa năm, bái sư phụ, ngày nào cũng lên lớp học tập, tập luyện kiến thức cơ bản, luyện giọng... Chuyên cần luyện nghe thật nhiều, nghiêm túc học lại từ đầu.

Tối nào Quý Hựu Ngôn cũng video call với cô, nghe thấy thanh âm khàn khàn mệt mỏi của cô thì thương không kể xiết, có điều Cảnh Tú vẫn tỏ ra thích thú.

Dù bận rộn ra sao, Cảnh Tú vẫn kiên trì mỗi tuần viết cho Quý Trường Tung một bức thư, nhờ những người hàng xóm giả mình đã thuê mang tặng cho Quý Trường Tung và Chung Thanh Ngọc những tấm vé VIP tham dự các hoạt động văn hóa thể dục thể thao tại Duyên Châu theo kiểu lẳng lặng thả vào nhà họ Quý qua cửa chính.

Giữa tháng ba, người hàng xóm hờ bỗng dưng gửi tin nhắn cho cô.

"Giáo sư Quý nhờ tôi truyền tin cho cô, nói rằng ông ấy muốn gặp mặt."



Tác giả có lời muốn nói:

Gấu trúc run rẩy: Hu hu hu, gấu trúc bé bỏng mới 16 tủi, còn xuân xanh đã bị chị Quý cướp đoạt trong trắng...

Chị Quý hoang mang bịt miệng gấu trúc: Này! Đùa hơi quá trớn đấy nhé!

Cô Cảnh khiển trách: biến thái

Chị Quý khô luôn.