Dư Tình Khả Đãi

Chương 95




Editor: Trước tui edit ông Cảnh Tú cãi nhau với cậu, nhưng nay đọc kĩ thì thực ra là cãi nhau với bác (anh của mẹ Cảnh Tú) nha mọi người. Tui mới sửa chương này thôi, các chương trước từ từ tui sẽ sửa nha :3 Các bảo bối Giáng Sinh vui vẻ nha :3


Trên máy bay, Cảnh Tú dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình.

Đây là hành vi vô thức mỗi khi cô căng thẳng, Diêu Tiêu thấy mà xót xa, "Cô Cảnh ngủ một lát đi ạ. Người tốt ắt có phúc phần, tiên sinh nhất định sẽ không sao đâu."

Để gặp Quý Hựu Ngôn, Cảnh Tú đã làm việc không ngừng nghỉ nhiều ngày cả trong và ngoài nước, chị ấy vốn chẳng được nghỉ ngơi là bao, nói gì đến hồi phục thể lực. Diêu Tiêu theo Cảnh Tú bôn ba khắp nơi, mệt mỏi kéo dài, hôm qua cô nàng phải ngủ một giấc thẳng cẳng đến khi trời tối mịt mới cảm giác mình tái sinh. Nhưng hôm nay khi vừa mới gặp Cảnh Tú, nghe thấy giọng chị ấy khàn khàn là dám chắc chị Quý lại thú tính quá mức rồi! Chắc chắn chị Quý đã không để chị ấy được nghỉ ngơi cho tốt!

Cảnh Tú gượng cười với Diêu Tiêu, "Ừm."

Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, suy nghĩ miên man.

Đáng lẽ chuyện này không xảy ra mới đúng. Mấy năm trước ông có bệnh nặng một lần nên luôn cực kỳ để tâm đến tình hình sức khỏe, dù giận tới đâu chăng nữa vẫn kiểm soát được. Tuy Đào Hành Nhược không nói cụ thể qua điện thoại, nhưng cô vẫn nhận ra nguyên nhân cuộc cãi vã giữa ông và cậu có liên quan đến ân oán trước đó của mình và Tiêu Điệt.

Liệu có phải do hiệu ứng bươm bướm đã tạo ra cơn lốc xoáy thay đổi mọi thứ hay không? Cảnh Tú hoảng loạn, vậy thì chính cô đã ảnh hưởng đến người nhà mình.

Tới Bắc Thành, vừa xuống máy bay cô lập tức liên hệ với Đào Hành Nhược để nắm bắt tình hình mới nhất. Đào Hành Nhược bảo cô ở sân bay chờ chị qua đón, cũng an ủi rằng Lâm Triệu Nguyên được cứu chữa kịp thời, cả huyết áp lẫn đau thắt cơ tim đều đã bình thường trở lại. Bác sĩ chẩn đoán khả năng đột quỵ nên yêu cầu giữ ông ở lại viện trị liệu, tĩnh tâm điều dưỡng.

Cảnh Tú thoáng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi sân bay thì lên xe Đào Hành Nhược đi thẳng tới bệnh viện.

"Giọng em sao thế?" Đào Hành Nhược đã muốn hỏi lúc nói chuyện với nhau qua điện thoại rồi.

Cảnh Tú mất tự nhiên, ra chiều bình tĩnh đáp, "Có lẽ do cảm ạ."

Đào Hành Nhược không chút nghi ngờ, vừa định quan tâm hỏi han, mới nghiêng đầu thôi đã chợt phát hiện phía sau tai cô em gái có một vết hút màu đỏ rồi. "Em từ Gia Thành đến đây hả?"

"Vâng."

"Hình như Hựu Ngôn cũng bên đó đúng không?" Cô nhướng mày nhìn Cảnh Tú.

Cảnh Tú cắn môi không trả lời, Đào Hành Nhược tự hiểu. Cô nhẹ nhàng dùng ngữ khí chọc ghẹo, "Thế Hựu Ngôn lây cảm cho em hở?"

Dùng mắt thường cũng thấy tai Cảnh Tú bắt đầu đỏ bừng. Cô lảng tránh sang chuyện khác, "Vừa nãy qua điện thoại chị không nói rõ ràng lắm, vậy rốt cuộc sao lại xảy đến cơ sự này?"

Nhắc đến chính sự thì tâm trạng Đào Hành Nhược cũng chùng xuống. "Nghe đâu dạo gần đây ông vẫn luôn sắp xếp cho Tiêu Điệt cắn câu, ngay thời điểm sắp sửa thu lưới, kết quả lại phát hiện bác cả bằng mặt không bằng lòng, bác là người đã phá cái bẫy đó trước."

"Sau khi ông phát hiện thì đã gọi bác vào thư phòng, không biết bác nói gì mà hai cha con bắt đầu tranh cãi kịch liệt. Ông giận quá ném tách trà về phía bác, bác cũng tức nên xoay người định bỏ đi, còn chưa ra khỏi cửa thì ông đã lên cơn đau tim rồi."

Cảnh Tú mím môi, tự trách chính mình.

Đào Hành Nhược nhận ra tâm tư của cô bèn an ủi, "Em đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến em cả. Mấy năm vừa rồi ông với cậu cũng đã xảy ra nhiều mâu thuẫn, tích tiểu thành đại thôi, đặc biệt nửa năm qua bác còn thừa nước đục thả câu, bắt đầu có dấu hiệu trục lợi cá nhân, còn giữ lại đường lùi cho bản thân nữa. Chỉ có thể coi chuyện Tiêu Điệt là ngòi nổ."

"Tú Tú à, nhà họ Lâm..." Cô còn chưa nói hết đã khéo léo ngừng, "Dạo gần đây nghe Di Chân kể cũng đoán phía Tưởng Thuần không xử lý khủng hoảng tốt như trước kia nữa. Em phải chuẩn bị tinh thần trước đi."

Cảnh Tú nhẹ nhắm mắt, 'vâng' một tiếng lí nhí tới mức gần như không nghe được. Cô cũng đang dần dà nhận ra điều ấy.

Khi đến viện thì đêm đã vào khuya. Hành lang im ắng, một người đàn ông trung niên tựa vào ghế nửa mơ nửa tỉnh.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông tỉnh dậy ngoái lại nhìn. Khi thấy đối phương là Đào Hành Nhược và Cảnh Tú thì ông khẽ nhíu mày.

"Bác ạ." Cảnh Tú gật đầu, khách khí lên tiếng chào hỏi.

Lâm Văn Dần cũng gật đầu với cô, ông mở miệng như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi. Tiếp đấy ông ra hiệu muốn hút thuốc nên đứng dậy bỏ đi.

Đào Hành Nhược bảo sau khi ông tỉnh thì không chịu gặp mặt bác, nên bác cũng chỉ có thể canh giữ bên ngoài phòng bệnh. Cô mở cửa phòng bệnh, trong phòng chỉ có ánh đèn mờ, ông lão nằm trên giường, thoạt trông như đã chìm vào giấc ngủ.

Hai người còn đang do dự không biết có nên vào không thì ông lão đã mở mắt.

"Tú Tú đến rồi à?" Ông yếu ớt lên tiếng, nâng tay như muốn ngồi dậy.

Cảnh Tú và Đào Hành Nhược vội vàng rảo bước chân tiến đến, một người đỡ ông ngồi, một người điều chỉnh giường để ông có thể thoải mái. Đào Hành Nhược ra ngoài gọi cho mẹ để báo bình an còn Cảnh Tú ngồi bên mép giường bệnh, thanh âm nhẹ nhàng hết mức có thể, "Ông còn khó chịu không ạ?"

Lâm Triệu Nguyên trưng ra vẻ mặt không thèm để ý, "Không sao đâu mà, đều là bệnh cũ tái phát thôi."

"Con xin lỗi, do con đã khiến ông vất vả." Cô áy náy.

Bàn tay đầy vết chai của Lâm Triệu Nguyên vỗ lên mu bàn tay Cảnh Tú, ông lắc đầu, "Nói linh tinh gì vậy." Dứt lời, ông như nghĩ tới chuyện gì bèn thở dài, "Đều do ông già rồi..."

"Già rồi nên vô dụng..." Người ta vẫn hay bảo thầy bại thì tớ cụp đuôi, không ngờ ngay cả con mình nó cũng không phải ngoại lệ.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Tú chứng kiến Lâm Triệu Nguyên để lộ ra vẻ lực bất tòng tâm như vậy, lòng cô chua xót, "Sao ông lại nói vậy. Người ta chẳng phải có câu nhà có người già như có báu hay sao ạ. Ông chỉ cần nghỉ ngơi một chút mà thôi."

Lâm Triệu Nguyên nở nụ cười, "Tiếng Trung của Tú Tú nhà mình ngay càng giỏi nhỉ." Cười xong ông lại rũ mi, thấp giọng nói, "Tú Tú, ông thất hứa với con rồi." Tính toán đã lâu mới phát hiện hóa ra vẫn bị con mình lừa. Lâm Văn Dần không có gan, không muốn đắc tội nhà họ Tiêu, càng không muốn gây thêm rắc rối. Nó bảo nhà họ Lâm không còn như trước nữa, phải nhân tình giữ lại một đường để sau này còn nhìn mặt nhau. Nó đã sớm tính toán đường lùi. Bây giờ thực sự đúng là ông đã lực bất tòng tâm.

Sao Cảnh Tú không nhận ra ông rất đau đớn khi nói với cô rằng ông đành thất hứa chứ. "Không đâu ạ. Ông, Tiêu Điệt bị trừng phạt đến nước này là con đã thỏa mãn lắm rồi."

Cô nêu ví dụ, "Ông còn nhớ chăng? Năm năm trước cũng có sự kiện bỏ phiếu chấp thuận hôn nhân đồng giới, năm ấy Tiêu Điệt đứng lên phản đối nhằm tranh đấu với con mà, anh ta luôn luôn muốn chọc con nổi giận. Nhưng bây giờ ông xem, anh ta còn chẳng dám lên tiếng, tiết kiệm cho con được bao nhiêu sức lực."

Trái tim ông lão như được an ủi, ông chấm mũi cô đầy yêu thương, "Con ấy nhé...."

Ông vẫn luôn để ý đến tình hình bên phía Cảnh Tú, khen ngợi, "Mấy ông bác của con làm việc gì cũng rụt rè sợ sệt, chẳng biết giống ai. Tính cách con lại giống hệt mẹ, quả cảm kiên nghị." Tuy Cảnh Thư Dung không thân thiết với ông, nhưng ông vẫn luôn mắc nợ với Cảnh Thư Dung và mẹ của bà, cũng bởi tính cách Cảnh Thư Dung giống ông nhất cho nên thật ra ông vẫn luôn cực kỳ thiên vị cô con gái này. Yêu ai yêu cả đường đi, đứa cháu ông thương yêu nhất cũng là Cảnh Tú.

Có điều chủ đề vừa chuyển, ông đã lại buồn phiền, "Có điều Tú Tú à, dũng cảm không sai nhưng phải luôn biết tự bảo vệ mình. Thấy con chịu oan ức ông xót lắm."

Cảnh Tú an ủi, "Con không oan ức gì đâu ông. Ở đời mấy khi được mười phân vẹn cả mười, con có thể có được thứ con muốn nhất đã đủ đầy lắm rồi."

Lợi hại ở người mà buồn vui ở mình.

Lâm Triệu Nguyên vừa hài lòng, lại vừa bất đắc dĩ, "Thích người ta đến vậy cơ à? Có đáng giá không?"

Tự dưng bị lật tẩy khiến sóng mắt Cảnh Tú xao động, mặt lộ vẻ ngại ngùng.

Lâm Triệu Nguyên nuông chiều bảo, "Được rồi, chỉ cần con vui là được, con vui là ông vui."

"Có điều ông vẫn phải nhắc nhở con, dù luật dự thảo có được thông qua thì định kiến trong xã hội vẫn rất khó lay chuyển, các con còn một chặng đường dài chờ đợi phía trước. Con đường ấy đầy rẫy khó khăn, huống chi con cùng cô bé kia còn đứng ở đầu sóng ngọn gió, gian nan gấp nhiều lần người bình thường. Con phải thực sự chuẩn bị sẵn tinh thần, suy tính thiệt hơn, nên cân nhắc về tương lai của cả hai đứa để con không uất ức mà cô bé kia cũng không khổ sở."

"Nếu được thì ông hy vọng mình có thể giúp con đường phía trước của con chỉ có bằng phẳng, đấy là nếu ông có thể..." Ông còn chưa dứt lời, Đào Hành Nhược nói chuyện điện thoại xong liền quay về, thế là Lâm Triệu Nguyên dừng lại.

Ba ông cháu hàn huyên thêm một lát, đã muộn, Lâm Triệu Nguyên cần nghỉ ngơi, Đào Hành Nhược và Cảnh Tú rời đi.

Cảnh Tú trầm mặc suốt quãng đường về. Cô nghe hiểu dù ông còn chưa dứt lời.

Nhà họ Lâm thất thế, cha mẹ Quý Hựu Ngôn phản đối, càng ngày cô càng thấu hiểu sự chật vật và đau đớn khi chẳng thể làm gì ngoài khoanh chân bó gối của Quý Hựu Ngôn xưa nay.

"Đào, chị nói xem em có nên dừng hợp tác với Quang Ngu, cùng Tưởng Thuần thành lập một văn phòng làm việc riêng không?" Cảnh Tú nhẹ nhàng mở miệng.

Đào Hành Nhược ngạc nhiên, "Sao đột nhiên lại nghĩ vậy?"

"Bởi vì cũng phải chừa cho mình một con đường lùi chứ." Khuôn mặt Cảnh Tú thoáng ẩn thoáng hiện qua ánh đèn hắt từ ngoài khung cửa sổ, lúc nhu nhược lúc lại kiên định. Cô có thể không lo về bản thân, nhưng cô không thể không lo cho Quý Hựu Ngôn được.

Đào Hành Nhược xúc động. Cô biết Cảnh Tú yêu thích đóng phim từ tận đáy lòng, đây là đam mê của em ấy, cũng là nghệ thuật em ấy theo đuổi. Vậy nên ngay cả khi Cảnh Tú bản chất là một người theo chủ nghĩa lí tưởng thuần túy, em ấy vẫn chấp nhận học cách thỏa hiệp.

"Được chứ." Tưởng Thuần và Cảnh Tú đã tích góp được nhiều nhân mạch trong giới giải trí suốt bao năm qua, hơn nữa với năng lực của Tưởng Thuần lẫn tài năng và danh tiếng của Cảnh Tú, dù có kí kết lính mới hay đầu tư mảng truyền hình, thậm chí là đầu tư mảng điện ảnh vẫn đầy khả quan.

"Nhưng để thành lập văn phòng làm việc thì không tập trung vào mỗi diễn xuất được đâu." Đào Hành Nhược dặn dò.

"Em biết." Cảnh Tú trầm ổn đáp. Cô đã luôn nghĩ về quyết định này kể từ sau khi gặp gỡ cha mẹ Quý Hựu Ngôn. Nếu có một ngày cô và Quý Hựu Ngôn thực sự công khai thì cô còn có thể chuyển về phía sau màn ảnh, ít nhất cũng bù lại Quý Hựu Ngôn chút ít sự nghiệp tổn thất, lại tranh thủ kiếm về cơ hội cho đối phương.

Popup thông báo xuất hiện trên màn hình điện thoại, Quý Hựu Ngôn xong việc nhắn tin cho cô.

Cô ấy nhắn: Nếu chưa từng thấy được mặt trời thì có lẽ tôi vẫn sẽ chịu đựng được bóng tối.

Cảnh Tú vừa thấy tin nhắn, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hòa.

Cô cao ngạo lạnh lùng gửi lại một dấu chấm.

Quý Hựu Ngôn hồi âm trong giây lát: Nếu chưa từng được ôm Tú Tú thì có lẽ tôi vẫn sẽ chịu đựng được gấu trúc.

Ảnh minh họa đính kèm là một con cún ló mặt ra khỏi chăn 'Thê lương.jpg'.

"Chăn đơn gối chiếc trằn trọc khó ngủ." Quý Hựu Ngôn ra chiều đáng thương.

Cảnh Tú mỉm cười.

Đào Hành Nhược biết còn hỏi: "Hựu Ngôn nhắn à?"

"Vâng."

Đào Hành Nhược thấy cô thật tâm hạnh phúc thì sự bất mãn dành cho Quý Hựu Ngôn trước kia cũng tiêu tan, "Nhắc đến văn phòng làm việc, mấy bữa trước Di Chân cũng tìm đến nói chuyện với chị."

Nghe thấy tên Ngụy Di Chân, Cảnh Tú để dành ra chút lực chú ý đến lời nói của Đào Hành Nhược.

"Di Chân không quá hài lòng khi Hựu Ngôn đặt em lên cao hơn so với sự nghiệp, nhưng lại rất thích tác phong của Hựu Ngôn nên cô ấy hy vọng có thể phát triển hợp tác và gia tăng thời hạn hợp đồng với Nhiễm Văn, còn muốn thành lập văn phòng làm việc với Hựu Ngôn, sau đó mang nghệ sĩ của văn phòng kí kết với Nhiễm Văn. Làm vậy thì hai bên cùng chung tài nguyên, Di Chân đứng bên đối tác, vừa có thể chăm cho Quý Hựu Ngôn, lại vừa có thể chăm cho nghệ sĩ khác."

"Có thể khiến cho Di Chân phiền não về độ điên khi yêu của mình thì xem như lần này chị cũng nhận thấy được thành ý Hựu Ngôn dành cho em rồi." Đào Hành Nhược trêu chọc.

"Cậu ấy không điên khi yêu đâu ạ." Cảnh Tú không kìm nổi ngọt ngào, "Cô ấy chỉ đang chăm lo cho cả công việc và cuộc sống thôi."

Cô nhận được công nhận của Đào Hành Nhược dành cho Quý Hựu Ngôn, lại còn đọc được tin nhắn làm nũng Quý Hựu Ngôn gửi đến, trái tim như trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Ngôn Ngôn không còn bỏ mặc cô đơn phương tình nguyện chiến đấu một mình như trước nữa.

Giờ đây cô ấy đã kề vai sát cánh, cùng cô đương đầu, cùng cô nỗ lực vì tương lai của cả hai.

Đáng giá hay không còn phải hỏi sao?