Dư Tôi Rung Động

Chương 36



Chương 36: Đau lòng

Ôn Thu Nhàn cạch cạch đạp giày cao gót phô trương rời đi.

Diệp Kì Trăn vào nhà đóng cửa lại, đổi dép bông ở cửa, vì dăm ba bữa lại tới đây nên Ôn Dư đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một đôi dép lê.

Ôn Dư không ở phòng khách.

"Ôn Dư." Diệp Kì Trăn khẽ gọi một tiếng, đi vào trong, đi tới cửa phòng sách, cô dừng bước. Chỉ thấy trên sàn nhà cũ kĩ, có vết nước bắn tung tóe, một chiếc cốc thủy tinh bị đập vỡ tan tác, những mảnh vụn lớn nhỏ rải rác khắp nơi.

Theo những gì nhìn thấy trước mắt cùng âm thanh từ trong nhà truyền ra lúc trước, Diệp Kì Trăn đoán ban nãy hai người cãi nhau rất hăng.

Ôn Dư quay người lại, thấy Diệp Kì Trăn đi vào, trên người Diệp Kì Trăn khoác chiếc áo lông vũ màu trắng dày cộp, trong tay còn cầm cặp lồng giữ nhiệt. "Sao lại tới đây?"


Diệp Kì Trăn ngẩn ra giây lát, sau đó nhấc cặp lồng trong tay lên, nói: "Sủi cảo."

Ôn Dư đoán ban nãy có lẽ Diệp Kì Trăn đã gặp Ôn Thu Nhàn, nhưng cô ấy không nhắc lại chuyện này, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Kì Trăn liền cười lên.

Thấy Ôn Dư như thế, nhất thời Diệp Kì Trăn cũng không biết nói gì.

Ôn Dư sợ Diệp Kì Trăn giẫm phải mảnh vụn thủy tinh, liền ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp, Diệp Kì Trăn thấy vậy, vội đặt cặp lồng giữ nhiệt trong tay xuống bàn học, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ cùng Ôn Dư.

"Cãi nhau với mẹ cậu à?" Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng hỏi.

"Ừm." Ôn Dư thản nhiên đáp lại, cô ấy nhận lấy mảnh thủy tinh trong tay Diệp Kì Trăn, lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kì Trăn, cười nói với cô: "Tớ làm cho, cậu đừng đụng vào, cẩn thận cứa vào tay."


Lúc này Diệp Kì Trăn mới nhìn thấy má trái ửng đỏ của Ôn Dư, da dẻ Ôn Dư trắng trẻo, chỉ cần có chút dấu vết cũng rất rõ ràng, giống như là dấu vết bị đánh. Đột nhiên trái tim Diệp Kì Trăn thắt lại, cất tiếng hỏi còn tủi thân hơn cả bản thân bị đánh, "Mẹ cậu đánh cậu à?"

Ôn Dư cười một cái cho qua, nhanh chóng dọn dẹp xong đống lộn xộn trên sàn nhà.

Vẫn là thái độ không quan tâm tới bất kì điều gì ấy, Diệp Kì Trăn càng nhìn Ôn Dư như thế, lại càng đau lòng khó chịu một cách chân thực, không thể cười nổi một cái.

Ôn Dư tới nhà vệ sinh rửa tay, Diệp Kì Trăn đi theo vào trong, cô chỉ im lặng đứng đằng sau lưng Ôn Dư quan sát, đợi Ôn Dư rửa tay xong quay người, vừa vặn mặt đối mặt chặn Ôn Dư trước bồn rửa tay.

Trong không gian chật hẹp, hai người im lặng nhìn nhau. Nếu Ôn Dư không muốn nói nhiều, Diệp Kì Trăn cũng không hỏi nhiều, cô chần chừ, cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt Ôn Dư, cẩn thận kiểm tra.


Ôn Dư không động đậy phối hợp, má trái của cô ấy có chút đau đớn, Ôn Thu Nhàn ra tay không quá nặng, nhưng cái tát kia cũng không hề nhẹ. Hiện tại được đầu ngón tay của Diệp Kì Trăn khẽ khàng vuốt ve, lại có thêm cảm giác tê dại.

"Không sao." Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn lo lắng, lúc này mới khẽ nói.

Ngón tay của Diệp Kì Trăn vẫn đang chạm lên má Ôn Dư, nhìn vào mắt Ôn Dư, buột miệng nói ra: "Đỏ lên rồi."

Ôn Dư nhìn khuôn mặt Diệp Kì Trăn từ khoảng cách gần, im lặng một lúc, căng thẳng như thế, còn cả ánh mắt này, còn muốn hoài nghi Diệp Kì Trăn cũng yêu thầm bản thân. Ôn Dư phản ứng lại, cười nói với Diệp Kì Trăn: "Đau lòng cho tớ tới vậy à?"

Diệp Kì Trăn im lặng, Ôn Dư nói không sai, cô đau lòng tới dữ dội. Hiện tại Diệp Kì Trăn không cười nổi, chỉ làm dáng vẻ nghiêm túc nói với Ôn Dư: "Chườm chút đi."
Ôn Dư: "Ừm."

Đắp khăn lạnh lên mặt, thật sự có tác dụng giảm nóng giảm đau, khi chạm vào Ôn Dư, Diệp Kì Trăn vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm đau Ôn Dư, vừa chườm vừa hỏi Ôn Dư "Có đau không".

Ôn Dư không cảm nhận được công dụng của việc này, nhưng cô ấy thích nhìn dáng vẻ Diệp Kì Trăn để tâm tới bản thân, Diệp Kì Trăn đối xử với bản thân như thế, khiến trái tim Ôn Dư sắp tan chảy.

Chườm một lúc, Diệp Kì Trăn vẫn không nhịn được quan tâm, hỏi: "Sao lại cãi nhau hăng thế?"

"Tính khí của tớ tệ, tính khí của mẹ tớ cũng tệ, hai mẹ con tớ thường như xuyên như thế, quen rồi." Ôn Dư hờ hững giải thích.

Nghe thấy Ôn Dư nói đã quen, Diệp Kì Trăn lại thấy đầu mũi chua chua, lúc trước nghe Triệu Lâm nhắc tới chuyện lúc nhỏ của Ôn Dư, cô liền biết cuộc sống Ôn Dư không hề dễ dàng. Diệp Kì Trăn có thể hiểu được tại sao quan hệ của Ôn Dư và mẹ lại căng thẳng như thế, dù sao chuyện xảy ra hồi cấp ba, có ảnh hưởng quá lớn tới Ôn Dư. Tuy nói con gái không thể can thiệp vào cuộc sống tình cảm của bố mẹ, nhưng mẹ làm tiểu tam cho người khác, chắc chắn sẽ có khúc mắc.
"... Mẹ cậu thường xuyên đánh cậu à?" Khi Diệp Kì Trăn hỏi Ôn Dư câu này, trái tim cũng thắt lại theo.

Ôn Dư lắc đầu, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy thấy Ôn Thu Nhàn nổi nóng như thế, có lẽ là chọc trúng chỗ đau. Trước kia Ôn Thu Nhàn đánh bài thua hoặc là tâm trạng không tốt sẽ uống rượu, sẽ chỉ mắng cô ấy mấy câu con ghẻ, đen đủi, nếu không cũng chỉ đập đồ đạc trong nhà, không đánh cô ấy giống hôm nay. Không muốn nghĩ tiếp những chuyện này, Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, "Hôm nay tới đây sao không nói với tớ?"

"Muốn cho cậu một bất ngờ." Diệp Kì Trăn cũng không ngờ sẽ bắt gặp cảnh tượng này, nhưng lại cảm thấy may mà bản thân tới, nếu không Ôn Dư lại phải ở một mình vô cùng bí bách.

Ôn Dư phản ứng lại, khi nói chuyện trên Wechat, Diệp Kì Trăn hỏi cô ấy có muốn ăn hay không, Ôn Dư còn nghĩ là tùy tiện hỏi, không ngờ Diệp Kì Trăn thật sự mang tới.
"Tớ muốn ăn sủi cảo." Ôn Dư nhớ Diệp Kì Trăn từng nói thích nghe bản thân làm nũng, cho nên khi nhìn Diệp Kì Trăn nói ra câu này, cô ấy cố tình mang theo âm đuôi cùng nũng nịu.

"Được..." Diệp Kì Trăn không đề kháng được Ôn Dư làm vậy với mình, muốn ăn gì cũng dễ nói.

Vô tri vô giác, màn đêm buông xuống.

Diệp Kì Trăn mang tới hai hộp sủi cảo, mỗi chiếc đều là đích thân cô gói, hiệu quả giữ nhiệt của cặp lồng không tệ, mở nắp ra vẫn còn ấm.

"Tớ gói ba loại nhân." Diệp Kì Trăn đắc ý nói.

"Ba loại nào?"

"Cậu tự nếm đi."

Ôn Dư nhìn sủi cảo trong cặp lồng, lại nhìn Diệp Kì Trăn, cô ấy chống khuỷu tay lên bàn ăn, nhoài người về phía Diệp Kì Trăn, sau đó dùng ánh mắt biểu thị cho Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn nhanh chóng hiểu ý, gắp một chiếc sủi cảo đưa tới bên miệng Ôn Dư, "Vị gì?"
"Chưa nếm ra." Ôn Dư nói.

"Tớ gói nghiêm túc như thế mà sao cậu ăn tùy tiện vậy hả?" Diệp Kì Trăn cười mắng.

Ôn Dư nhận lấy đũa Diệp Kì Trăn đưa tới, lại gắp thêm một chiếc nữa, ấm áp tới tận đáy lòng.

Trong lúc nói cười, hai người đã tiêu diệt toàn bộ hai hộp sủi cảo, Diệp Kì Trăn mang tới, chính là định làm bữa tối cho hai người.

Bữa tối đã no say, Diệp Kì Trăn hỏi Ôn Dư có muốn ra ngoài cho tiêu cơm không, cô thấy có lúc Ôn Dư ở lì trong nhà cả ngày, muốn dẫn cô ấy ra ngoài hóng gió thả lỏng tâm tình. Ôn Dư nói được. Ôn Dư biết, tối nay chắc chắn Diệp Kì Trăn sẽ nghĩ cách dỗ dành bản thân vui vẻ.

Sau khi hai người trang bị đầy đủ vũ trang liền ra cửa, đi dạo phố không có mục đích, cảnh tuyết ban đêm của Bắc Lâm rất đẹp, thong thả đi dạo ngắm nghía lại càng thêm nhàn nhã. Đường phố ngày Tết rất náo nhiệt, cho dù tuyết đang rơi, những người đi dạo phố có gia đình, có tình nhân, có cả bạn bè kết thành một nhóm.
Trước kia Ôn Dư rất ghét gia nhập vào cuộc náo nhiệt này, luôn cảm thấy không liên quan tới bản thân, hiện tại không như vậy nữa, dường như có Diệp Kì Trăn ở bên cạnh chính là náo nhiệt, cho dù là lúc đông người hay vắng người.

Thỉnh thoảng Ôn Dư liếc nhìn Diệp Kì Trăn một cái, như có suy nghĩ.

Ỷ lại quá mức, liệu có phải không tốt hay không?

Tới một trung tâm thương mại gần đó.

Diệp Kì Trăn hưng phấn hỏi Ôn Dư, "Có muốn uống trà sữa không?"

"Không phải cậu muốn ra ngoài tiêu cơm à??"

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư cười cười, không lên tiếng, dùng ánh mắt biểu đạt sự thèm khát, đột nhiên trái tim cô lạc đi một nhịp, vì Ôn Dư cũng đang nhìn cô cười lên, lặng lẽ nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía cửa hàng trà sữa kế bên.

Đứng trước cửa hàng trà sữa, hai người vai dựa sát vai, cánh tay dính lấy cánh tay, ngón tay vòng lấy ngón tay, Diệp Kì Trăn ngẩn ra một lúc, mãi tới lần thứ hai Ôn Dư hỏi cô muốn uống gì, cô mới tùy tiện chọn một ly trà sữa nóng.
Tản bộ tiêu cơm xong, trên đường quay về, Diệp Kì Trăn lại nhìn thấy có đứa trẻ cầm que pháo bông, cô mặt dày tiến tới hỏi mua ở đâu, bản thân cũng mua hai hộp, sau đó gọi Ôn Dư lên sân thượng chơi cùng.

Sân thượng của khu nhà cũ tích tụ đầy tuyết, là một khoảng trời nhỏ yên lặng không có người tới làm phiền. Lúc này tuyết vẫn đang rơi, nhưng đã nhỏ hơn rất nhiều.

Diệp Kì Trăn đốt một que trước, sau đó tia lửa pháo bông của bản thân cẩn thận thắp sáng que pháo bông của Ôn Dư. Hai que pháo bông chồng lên nhau xèo xèo cháy lên.

Cứ như thế, hai người chơi hết que này tới que khác, vừa chơi vừa nhìn nhau cười, bản thân cũng ghét bỏ hành động ấu trĩ của chính mình, nhưng lại vui vẻ không thôi. Giống như đốt lên một màn pháo hoa nhỏ trong thế giới chỉ thuộc riêng về hai người.
Gió thổi tới, Diệp Kì Trăn chớp mắt tránh đi, Ôn Dư tưởng rằng cô bị thương ở mắt, hoảng hốt tới nhìn.

"Lừa cậu đấy." Diệp Kì Trăn nghịch ngợm cười với Ôn Dư.

"Diệp Kì Trăn, cậu mấy tuổi rồi?" Ôn Dư bất lực hỏi.

"Ừm, ba tuổi." Diệp Kì Trăn cây ngay không sợ chết đứng.

Ôn Dư tùy hứng cười lên.

Diệp Kì Trăn cười mãi cười mãi rồi tiến lại gần Ôn Dư một bước, đưa mặt tới.

"Sao thế?"

"Xem mặt." Diệp Kì Trăn vẫn nhớ tới chuyện này, câu hỏi vừa đau lòng vừa nghiêm túc: "Còn đau không?"

Ôn Dư ngẩn ra không trả lời, chỉ là khi Diệp Kì Trăn đang nhích mặt lại gần, cô ấy rũ mí mắt xuống, cầm lòng chẳng đặng dịu dàng hôn lên má Diệp Kì Trăn...