Dư Tôi Rung Động

Chương 38



Chương 38: Nắm tay

Tớ nhớ cậu rồi.

Ôn Dư nhìn chằm chằm tin nhắn đã gửi đi, xoa trán mình, trước giờ cô ấy chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ nói như thế với ai.

Có chút ngang ngược.

Nhưng dù sao gửi cũng đã gửi rồi.

Diệp Kì Trăn đọc được tin nhắn, không lập tức trả lời, không biết trả lời thế nào, đợi xe đi qua một ngã tư, cô mới nhắn tin trả lời lại.

Sau khi trả lời xong, Diệp Kì Trăn đặt điện thoại xuống, chỉ là mấy giây sau, lại không nhịn được mở khóa màn hình nhấp vào nhật kí trò chuyện đọc lại, ánh mắt chăm chú ở câu "Tớ nhớ cậu".

Lặp đi lặp lại, cả đường đều như thế.

Ôn Dư làm tổ trên sô-pha, liên tục nhìn điện thoại, mãi tới khi nhận được tin nhắn cùng ảnh chế Diệp Kì Trăn gửi tới, trên mặt mới hiện lên chút ý cười.


[D]: Bây giờ cậu đang ở nhà à?

[D]: Tớ tới đó.

Hơn nửa tiếng sau, Diệp Kì Trăn xuống xe ở cổng trường cấp ba Số 1, quên cả mang khăng quàng cổ, chạy thẳng tới khu nhà cũ. Cho dù Ôn Dư có suy nghĩ gì với cô, khi nhìn thấy tin nhắn "Tớ nhớ cậu rồi" của Ôn Dư gửi tới, suy nghĩ đầu tiên trong cô là muốn xuất hiện bên cạnh Ôn Dư. Với tính cách của Ôn Dư, sẽ không dễ dàng nói ra câu ấy, cô rất lo lắng.

Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Dư đi ra mở cửa.

Diệp Kì Trăn đứng trước cửa, hai má bị đông cứng, ngay ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới đôi môi tái nhợt của Ôn Dư, sắc mặt cũng không tốt. Bên ngoài lạnh, Ôn Dư nhỏ tiếng nói "Mau vào đi", sau đó kéo Diệp Kì Trăn vào nhà.

Trong phòng ngập tràn hơi ấm.

Ôn Dư lên tiếng trước: "Mấy ngày nay bận lắm à?"

Diệp Kì Trăn: "Ừm, tụ tập còn phải đi thăm họ hàng."


Im lặng mặt đối mặt nhìn nhau.

Ôn Dư khẽ nói: "Tớ còn tưởng cậu tránh tớ chứ."

"Tránh cậu làm gì..." Âm thanh của Diệp Kì Trăn cũng nhỏ, như hiểu như không lời của Ôn Dư, giống như không thể đoán rõ thái độ của Ôn Dư đối với bản thân.

Nói xong lại là một khoảng im lặng ngắn ngủi. Nghe Ôn Dư nói chuyện nặng âm mũi, Diệp Kì Trăn quan tâm hỏi: "Có phải cậu khó chịu đúng không? Bị cảm à?"

Trong âm thanh của Ôn Dư không giấu nổi mệt mỏi: "Bị ho."

Quả nhiên là không thoải mái cần có người ở bên, Diệp Kì Trăn cảm thấy Ôn Dư sẽ không vô duyên vô cớ gửi cho mình câu nói ấy. Cô xòe lòng bàn tay ra sờ trán Ôn Dư, lại hỏi: "Uống thuốc chưa? Có cần đi khám bác sĩ không?"

"Đã uống thuốc cảm rồi."

"Cặp nhiệt độ chưa?" Diệp Kì Trăn không chắc chắn.

"Chưa."

"Đo đi, có nhiệt kế không?"


"Không cần, không sốt." Ôn Dư khẽ lắc đầu.

Cho dù Ôn Dư nói như thế, Diệp Kì Trăn vẫn không yên tâm, cô bảo Ôn Dư đợi mình một lát, rồi vội vội vàng vàng xuống nhà, chạy bước nhỏ tới cửa hàng thuốc gần đó. Đi đi về về giày vò như thế, đợi khi quay lại, trong tay Diệp Kì Trăn xách theo một chiếc túi ni-lông màu trắng in nhãn hiệu của nhà thuốc, thở phì phò, gò má bị gió thổi đỏ ửng, trên tóc vẫn còn dính bông tuyết.

Nếu muốn tránh mình, sẽ không có phản ứng như thế đúng không? Nói nhớ cậu ấy, cậu ấy liền lập tức tới tìm mình, quan tâm chăm sóc mình các kiểu. Là không kháng cự sự ám muội của mình, hay là căn bản chỉ coi mình là bạn bè bình thường, cho nên mới không để trong lòng?

Ôn Dư không biết Diệp Kì Trăn là kiểu trước hay kiểu sau, nhưng cho dù thế nào, Diệp Kì Trăn không tránh cô ấy là được. Trước giờ cô ấy nghĩ rất thoáng, không lo được lo mất, nhưng khi nghĩ về Diệp Kì Trăn, mọi thứ lại trở nên khác biệt.
"Mua nhiệt kế rồi, cậu cặp nhiệt độ trước đi..." Diệp Kì Trăn vừa vào nhà liền nói.

Ôn Dư không vội cặp nhiệt độ, mà đứng ở cửa, giúp Diệp Kì Trăn phủi tuyết trên tóc trước.

Diệp Kì Trăn đứng yên, vô cùng ngoan ngoãn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người luôn quan tâm nhau như thế, trở thành một loại hành vi trong lòng sáng như gương, ăn ý tới nỗi không cần nói nhiều một câu. Diệp Kì Trăn rất thích Ôn Dư đối xử với mình như thế, nhân lúc này cô liếc trộm lên mặt Ôn Dư, từ sau nụ hôn hôm đó, hiện tại chỉ cần tiếp xúc hơi thân mật, trong đầu cô sẽ ngập trong suy nghĩ vượt quá ranh giới.

Trong thời gian ấy, Diệp Kì Trăn đã xé vỏ đựng nhiệt kế, nhét cho Ôn Dư. Trong sự thúc giục của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư ngồi xuống sô-pha cặp nhiệt độ.

Ngoại trừ nhiệt kế, Diệp Kì Trăn còn mua siro trị ho, cô thấy Ôn Dư ho có chút nghiêm trọng, giọng nói cũng đã khàn khàn.
Ôn Dư ngửi thấy mùi siro trị ho liền nhíu mày, còn nhớ trước kia Triệu Lâm cũng bảo cô ấy uống, lúc đó Ôn Dư uống một ngụm nhỏ, cuối cùng nói thế nào cũng không chịu uống nữa, thà chịu ho còn hơn.

"Uống cái này đi."

Ôn Dư nhìn dung dịch đặc quánh đen xì xì, trả treo với Diệp Kì Trăn: "Có thể không uống không?"

Diệp Kì Trăn không nhượng bộ: "Phải uống."

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong tình huống này luôn có người thỏa hiệp.

Cuối cùng người thỏa hiệp là Ôn Dư, cô ấy lặng lẽ nhận lấy siro trong tay Diệp Kì Trăn, nín thở uống hết trong một hơi, trong miệng toàn mùi thuốc nam dinh dính ngây ngấy, khó chịu không nói thành lời.

Diệp Kì Trăn ở bên cạnh quan sát rồi cười lên, còn cố ý hỏi: "Có ngon không?"

Ấn đường Ôn Dư vẫn nhíu chặt.

Diệp Kì Trăn tiếp tục cười, còn không đứng đắn nói: "Tớ phát hiện lúc bị bệnh cậu rất ngoan."
Rất ngoan? Ôn Dư không cách nào tiếp nhận lời này.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư uống xong siro, lại kịp thời đưa giấy ăn cho Ôn Dư, "Lau đi."

Ôn Dư nhận lấy giấy, nhìn về phía Diệp Kì Trăn, cô ấy ngừng lại một lúc lâu, không lên tiếng. Diệp Kì Trăn chần chừ, "Nhìn tớ làm gì?"

"Đừng quá tốt với tớ." Đáy mắt Ôn Dư u ám, ngữ điệu bình tĩnh, "Tớ sợ sau này không quen."

Có lẽ vì bị bệnh,

Cảm xúc buồn bã hơn bình thường.

Ôn Dư không nói thẳng những lời ấy, nhưng Diệp Kì Trăn nghe hiểu, chính là sợ cô đơn, sợ một mình, mà khi Ôn Dư nói như thế, khiến người ta đau lòng không thôi. Nhìn Ôn Dư rất kiêu ngạo thờ ơ, thật ra rất thiếu cảm giác an toàn, một mình cô ấy trải qua lại phải chịu đựng rất nhiều chuyện, trong đáy lòng có nơi mẫn cảm yếu ớt hơn những người khác, chẳng qua là giấu đi thật sâu mà thôi.
"Không đâu." Diệp Kì Trăn nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Dư.

Ôn Dư tiếp lời cô: "Cậu còn có thể ở bên cạnh tớ mãi được à?"

"Tại sao không thể?" Diệp Kì Trăn buột miệng nói ra, ngừng lại giây lát, cô lại nói: "Sau này chúng ta tốt nghiệp rồi có thể ở cùng một thành phố, có thể chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau cố gắng."

Có một số chuyện Diệp Kì Trăn vẫn mơ màng, nhưng chuyện muốn ở cạnh Ôn Dư, cô không hề mơ màng chút nào. Có thể gặp được người hiểu mình, hiếm có khó tìm.

Sau này chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau cố gắng. Ôn Dư rung động, chí ít biết được trong lòng Diệp Kì Trăn, bản thân có một vị trí đặc biệt. Từ nhỏ, Ôn Dư đã cảm thấy bản thân sống trong một vũng bùn lầy, sau khi gặp Diệp Kì Trăn, như thể cuối cùng cũng có người ra sức kéo cô ấy một cái, nhẫn nại dẫn cô ấy đi ngắm ánh mắt trời ngoài kia.
Ham muốn chiếm hữu sẽ bành trướng, nếu bản thân chủ động hơn một chút, liệu Diệp Kì Trăn có mãi thuộc về cô ấy không? Nghĩ như thế, Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, không tiếp tục khống chế yêu thích trong đáy mắt. Cô ấy thay đổi cách nghĩ, cho dù chỉ có một chút khả năng, bản thân cũng muốn chờ đợi.

Hai người sánh vai ngồi trên sô-pha, chống tay lên sô-pha, ngón cái lặng lẽ chạm vào nhau. Không khí là một sự tồn tại rất huyền diệu. Diệp Kì Trăn nhìn vào ánh mắt Ôn Dư, xán lạn cười lên, cho dù ám muội lúc này là ảo giác đơn phương của bản thân, Diệp Kì Trăn cũng lưu luyến.

Nhất thời hai người cùng cười lên, cười tới nỗi có chút kì quái.

Ngón tay Ôn Dư vẫn lướt qua lướt lại trên sô-pha, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn, cười một lúc, rất lâu sau, lúc lên tiếng, âm thanh nói chuyện có chút khàn khàn, "Diệp Kì Trăn, cậu có chút ngốc nghếch."
Diệp Kì Trăn quay đầu, "Chỉ có cậu nói tớ ngốc thôi."

Ôn Dư không nói, còn không phải ngốc sao, chậm tiêu giống như đầu gỗ.

...

Kì nghỉ đông năm nay ngắn hơn so với năm ngoái, nhưng vì xảy ra rất nhiều chuyện không bình tĩnh, nên trở nên dài vô cùng. Quay lại trường sau tết Nguyên Tiêu, chào đón một học kì mới. Diệp Kì Trăn cảm thấy quan hệ của bản thân và Ôn Dư cũng bắt đầu trở nên "không rõ ràng" từ học kì này.

Cô và Ôn Dư vẫn giống như ngày trước, chờ đợi đối phương tan học, cùng đi ăn uống dạo phố hoặc ngồi lì ở thư viện. Nhưng có một thứ gọi làm ám muội, đang điên cuồng sinh sôi giữa hai người.

Giống như ngày đó ở thư viện.

Đang trong mùa liễu rủ phất phơ, hoa ngọc lan trắng bên ngoài thư viện nở rộ, nở trắng cành. Chưa tới cuối kì, bình thường thư viện không quá đông đúc.
Tầng 4 là phòng triển lãm nghệ thuật mỹ thuật, bao gồm nhiếp ảnh, Diệp Kì Trăn có hứng thú với nhiếp ảnh, cộng thêm học kì này có môn quay phim lấy tin, cô thường cùng Ôn Dư đi dạo quanh tầng 4 thư viện.

Ánh mắt nhìn theo từng hàng sách cũ được đánh số, khi nhìn qua khe sách, Diệp Kì Trăn vô tình thấy một khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt vô thức dừng lại, Ôn Dư ngẩng mắt lên cũng nhìn thấy cô, liền cười với cô một cái.

Suýt chút nữa Diệp Kì Trăn không cầm chắc quyển sách trong tay, rồi sau đó, cô thấy Ôn Dư đi về một phía, chỉ có thể thấp thoáng thấy được góc nghiêng của đối phương, tóc Ôn Dư đã rất dài, sắp dài tới eo, rất có phong thái nữ thần, cộng thêm thân hình cùng khí chất đều xuất chúng, rất khó không thu hút ánh mắt xung quanh.

Đứng ở giá sách bên này, Diệp Kì Trăn liên tục nhìn về phía Ôn Dư, bản thân chưa từng rung động với ai, trong tình huống này, căn bản không biết nên làm thế nào mới ổn. Càng không nói tới việc còn là với nữ sinh. Có lẽ Diệp Kì Trăn đã sớm ý thức được bản thân thích nữ sinh, trước giờ bản thân luôn đề kháng tiếp xúc với nam sinh, hơn nữa cô thừa nhận khi vừa tiếp xúc với Ôn Dư, đã có suy nghĩ không quá đơn thuần với Ôn Dư.
Rút ra một quyển sách, khi Diệp Kì Trăn ngẩng đầu lên, một đầu giá sách đã trống không, không thấy bóng dáng Ôn Dư đâu nữa.

"Xong chưa?" Âm thanh thủ thỉ truyền tới bên tai phá vỡ suy tư, Diệp Kì Trăn quay đầu lại, Ôn Dư đã đi tới bên cạnh cô, trong tay cầm hai quyển sách, đều là sách lịch sử nghệ thuật.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư ngẩn ra rồi gật đầu.

"Đi thôi." Ôn Dư nói.

"Ừm." Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng đáp.

Từ thư viện trở về kí túc xá, phải đi qua con đường bên hồ đầy nắng và gió trong trường, nơi này cũng là nơi những cặp tình nhân trong trường ít xuất hiện nhất, thích hợp để ngắm nghía check in.

Diệp Kì Trăn và Ôn Dư sánh vai đi bên nhau, vì dính quá gần, mu bàn tay của hai người thỉnh thoảng khẽ chạm vào nhau. Tới lần thứ ba mu bàn tay chạm vào Ôn Dư, Diệp Kì Trăn nhớ tới phương pháp Đường Đường dạy mình, có thể thăm dò lại...
Đi thêm một lúc nữa, Diệp Kì Trăn lặng lẽ muốn nắm lấy tay Ôn Dư, mới vừa chạm vào ngón tay, lại rụt về.

Rõ ràng trước kia nắm tay rất thuần thục.

Không biết sợ hãi điều gì.

Diệp Kì Trăn nhìn về phía trước, lại có cặp tình nhân đang nắm tay chậm bước nói cười, không khỏi than thở, lẽ nào xuân tới tình nhân cũng nhiều lên sao? Trên đoạn đường tới đây, xung quanh đã mấy đôi mấy cặp.

Ôn Dư nghiêng đầu, liền thấy Diệp Kì Trăn như thể đang nhìn cặp đôi kia, "Ngưỡng mộ người ta à?"

Phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn là rắn miệng: "Nào có."

Còn không à? Ngưỡng mộ đã viết hết lên mặt rồi. Nhiệt huyết trong người Ôn Dư sục sôi, cười hỏi Diệp Kì Trăn: "Có muốn thử cảm giác yêu đương không?"

"Hả?" Diệp Trì Trăn không hiểu ý của Ôn Dư.

"Đưa tay cho tớ." Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn, trong lúc nói chuyện, cô ấy đã nắm lấy lòng bàn tay của Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn hiểu lên, đã hiểu ra Ôn Dư có ý gì, nhưng sau khi Ôn Dư nắm lấy tay cô như thế, cô liền mất tập trung, hơn nữa nhịp tim cũng tăng nhanh theo đó một cách rõ ràng. Cô và Ôn Dư từng nắm tay rất, nhưng cảm giác lần này không giống, có lẽ là vì khi cô muốn nắm tay Ôn Dư, vừa hay Ôn Dư liền nắm lấy tay cô. Có một loại ảo giác... có lẽ Ôn Dư cũng giống như bản thân.

Cười nói mấy câu, nắm tay nhau đi một đoạn đường, cả hai liền trở nên vô cùng yên lặng.

Không tránh mình. Ôn Dư cứ thế nắm tay Diệp Kì Trăn chầm chậm đi về phía trước. Khi cảm nhận được Diệp Kì Trăn cũng nắm lấy tay mình, khóe miệng Ôn Dư vô thức cong lên nụ cười.

Lại đi về phía trước thêm mấy bước.

Ôn Dư nghiêng đầu nhìn Diệp Kì Trăn, ánh mắt Diệp Kì Trăn để ý thấy Ôn Dư đang nhìn mình, cũng quay đầu sang. Một giây sau, trái tim Diệp Trì Trăn triệt để mất khống chế, vì ngón tay Ôn Dư lặng lẽ luồn qua kẽ tay cô, từng chút từng chút, giống như lặng lẽ chần chừ thăm dò.
Diệp Kì Trăn lấy hết dũng khí, không tránh đi ánh mắt Ôn Dư nhìn mình, ngược lại còn âm thầm cong ngón tay lên, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Ôn Dư, một động tác nhỏ rất khẽ khàng lại vụng về.

Sự chủ động tới từ hai phía, khiến mười ngón tay trên hai bàn tay mảnh mai trắng trẻo đan lấy nhau. Trong im lặng, có chút cảm xúc vừa mơ hồ lại rõ ràng.

Con đường bên hồ chỉ dài mấy chục mét, hai người giống như những cặp tình nhân xung quanh, yên lặng nắm lấy tay nhau đi rất lâu.

Bạn bè bình thường sẽ nắm tay mười ngón đan nhau chứ? Lòng bàn tay Diệp Kì Trăn nóng hổi, thậm chí còn rịn ra mồ hôi, đợi khi tới kí túc xá, hai người mới buông tay đối phương ra. Còn về chuyện nắm tay, không ai nói lời nào.

"Tớ về đây." Ôn Dư nói.

"Ừm." Diệp Kì Trăn đáp, lúc này cuộc đối thoại bình thường nhất cũng trở nên sâu xa.
Ôn Dư vuốt tóc cười cười, quay người đi. Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn bóng lưng Ôn Dư một lúc lâu, mất hồn, nhưng không ngờ rằng Ôn Dư còn chưa đi được mấy bước đã quay người lại. Cứ như thế, hai người đứng cách nhau một khoảng không xa, vừa vặn nhìn vào mắt nhau.

Xung quanh không ngừng có sinh viên kết thành nhóm đi về kí túc xá, líu lo tiếng nói cười.

Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư lấy điện thoại, cúi đầu nhắn tin, chỉ hai giây, điện thoại trong tay cô rung lên, lướt qua thanh thông báo, đọc được tin nhắn Ôn Dư gửi tới cho bản thân, cầm lòng chẳng đặng cười lên.