Uông Thận Tu nhìn theo bóng hình mỹ diệu của An Gia Lộ đi qua trước mặt, buông lời cay đắng: “ Các anh em, mười mấy người chúng ta tuyệt đối đạt tới tiêu chuẩn phân trâu rồi, sao không thấy có hoa tươi cắm vào chứ?”
“ Vì có một thứ phân chó đẹp trai hơn mười mấy người chúng ta.” Lý Nhị Đông đáp càng đắng lòng hơn, chuyện hôm qua bọn họ trả đũa chắc chắn Giải Băng phải biết rồi, sáng nay tới sớm để nhìn cái mặt của hắn xem thế nào, rốt cuộc thấy An Gia Lộ đều quên hết mục đích chính, lúc này nhìn Giải Băng đang ân cần lấy cơm cho An mỹ nhân, cái gọi là thù trai đẹp ai cũng có quả nhiên là thế:
“ Này vị đại ca kia.” Đổng Thiều Quân vốn ít nói lên tiếng, dở khóc dở cười nhà thức ăn trong miệng ra, hắn đang húp cháo trứng: “ Đang ăn đấy, đừng nhắc tới vật bài tiết được không?” Cả đám cười thô bỉ, không dừng lại còn đem hết thứ buồn nôn tởm lợm phun ra một lượt, khiến anh chàng biệt hiệu Bánh Nướng bỏ luôn thau cơm xuống không ăn nữa, vừa vặn, cái quẩy ăn dở bị Tôn Nghệ cướp luôn, thằng đó thích cướp cơm trong bát người khác.
Lúc này nhà ăn như vô tình lại như cố ý chia thành ba nhóm rõ ràng, nhóm này ăn cơm chung nổi tỏ ra thân thiết, cơ bản đều là từ các huyện thành vùng xa tới, nói chung là loại không có tiền dư dả mà tiêu. Nhóm thứ hai đa phần có hộ khẩu ở Đại Nguyên, tư tưởng chung là chuyện không liên quan tới mình thì chẳng bận tâm, thân ai nấy lo, đông nhất nhưng ngồi ăn cùng nhau mà không sôi nổi lắm.
Đương nhiên chú ý nhất là nhóm Giải Băng, Vũ Kiến Ninh, Duẫn Ba, Trần Chính Hoành, đoàn thể nhỏ này không qua lại với hạng như Thử Tiêu, Hán Gian vì trong nhà ít nhất cũng có cán bộ cấp xử, tệ nhất gia sản cũng cả ngàn vạn. Có quyền đã đành đi, con mẹ nó lại còn có tiền, chưa hết, chó chết nhất là đẹp trai. Nhìn người ta và An mỹ nữ ngồi đối diện nhau, nói chuyện thân thiết, thi thoảng lại có tiếng oanh yến rúc rích, làm đám đằng xa kia càng lúc càng có khuynh hướng đi treo cổ.
“ Đợi tôi làm cảnh sát, thế nào cũng kiếm vài trăm vạn.” Súc Sinh Trương Mãnh tim rỉ máu lên tiếng:
“ Này người anh em, làm rõ khái niệm một chút nhé, cái đó người ta gọi là cảnh sát bẩn đấy.” Đổng Thiều Quân nhắc nhở:
“ Không bẩn sao có tiền, tôi đồng ý.” Quả nhiên không hổ danh Hán Gian, Uông Thận Tu phụ họa ngay:
Mọi người cười đùa một lúc, chợt phát hiện ra Bánh Đậu với Thử Tiêu hồn vía để ở đẩu đâu, Tôn Nghệ huých vai: “ Sao thế, nhìn An mỹ nữ tới no à?”
“ Đang không thấy Long Nhi đâu.” Thử Tiêu lẩm bẩm: “ Hán Gian, cậu và cậu ta cùng phòng, có thấy không?” “ Ơ, đúng thật ... Hỏng rồi, phụt ...” Uông Thật Tu nói được nửa chừng không biết nhìn thấy gì mà phun cháo ra ngoài, cả đám anh em đồng loạt quay đầu, mắt tròn xoe, còn kinh ngạc hơn cả nhìn thấy người rơi xuống nhà xí:
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.
Chỉ thấy Long Trần mặc chiếc vest sẫm màu cài hờ một cái cục lộ ra áo sơ mi trắng tinh bên trong, quần âu thẳng tắp, dày da nâu, mái tóc vuốt keo dựng lên, một tay đút túi quần, khuôn mặt mang chút lạnh lùng ngang tàng đúng kiểu khí chất giang hồ lãng tử.
Vẫn cái mặt đó, vẫn cái điệu bộ đó, thường ngày ăn mặc lôi thôi như lưu manh lang thang đầu đường xó chợ chòng ghẹo con gái nhà lành, ấy vậy mà mặc vest lên người lại tạo ra cảm quan khác hoàn toàn.
Mười mấy anh em trố mắt nhìn Long Trần tay cầm thau cơm bước chân tự tin đi vào nhà ăn, điệu bộ cứ như vừa bước từ xe hơi đắt tiền đi xuống, sắp tham dự bữa tiệc giới ăn chơi của giới thượng lưu vậy, vênh váo tới không còn ai trong mắt nữa.
Rất nhiều người nhìn cách ăn mặc không phù hợp này líu cả lưỡi, không thể không phủ nhận, Long Trần mặc vest cực hợp, nhưng không phải loại hợp kia, mà trên người y lúc này cực kỳ có sức chấn nhϊếp.
Nói sao nhỉ, mái tóc ngắn ngủn kia, làn da do dầm mưa rải nắng ánh lên màu đồng khỏe khoắn, gương mặt tuy không đẹp trai nhưng góc cạnh khá có vị nam tính, trông chẳng giống đại gia .... mà giống đại ca giang hồ.
Thằng nhãi Long Nhi này định lại cái gì thế?
Không biết Long Trần định làm gì, nhưng tỉ lệ khiến người khác quay đầu chắc chắn không thua kém An Gia Lộ khi nãy, ví như Lý Nhị Đông mắt nhìn không chớp phát nào: “ Tới nhà ăn thôi có cần ăn mặc thế này không, nó tưởng đi lấy vợ à?”
“ Sao ... Sao giống bộ vest tôi mới mua thế nhỉ? ... Bà nó, đúng là áo của lão tử … Ê, Long …” Uông Thận Tu sốc nặng, hắn còn chưa mặc lần nào:
Trương Manh bị ngay mồm Hán Gian kéo xuống, nói nhỏ: “ Im lặng, có trò hay rồi.”
Chứ còn không à, Long Trần không tới chỗ bọn họ như mọi khi, mà tới thẳng chỗ Giải Băng, đợi đi tới cái bàn dài mỗi bên có thể ngồi được sáu người, cả bàn đó đều ngước mắt nhìn, Trần Chính Hoành phì cười: “ Làm sao thế, còn lạ gì nhau nữa, cần gì phải ra vẻ thành thế này.”
Cả đám Giải Băng đều cười, có điều trong lòng Giải Băng hơi chột dạ, tiếng cười không tự nhiên mấy, đêm hôm qua bạn hắn ở trường Đh Thể dục đã gọi điện kể chuyện bị Long Trần phục kích rồi. Hắn không sợ Long Trần, nhưng nếu chuyện này ầm ĩ lên để ai ai cũng biết thì hình tượng hắn tốn công xây dựng sẽ đổ vỡ hết.
Long Trần nghênh ngang ngồi xuống, vì chỗ không đủ, đùn đẩy nhau gây phản ứng dây chuyền khiến Trần Chính Hoành ngồi ở cuối bị đẩy ra ngoài.
Lúc này Long Trần và An Gia Lộ mặt đối mặt, vì biết chuyện xảy ra hôm qua hay không, An Gia Lộ né tránh ánh mắt của y, muốn giải thích nhưng ở chỗ đông người thế này khó mở miệng.
Giải Băng cắn răng đứng dậy vỗ vai Long Trần, cố gắng tỏ ra phong độ:” Long Trần, có chuyện gì chúng ta nói chuyện riêng, được không?”
“ Bỏ tay ra, tôi không thích nam như anh đâu.” Long Trần rùng vai hất tay Giải Băng ra, không thèm chú ý tới người khác, từ đầu tới cuối chỉ nhìn An Gia Lộ với ánh mắt đầy thâm tình:
An Gia Lộ rốt cuộc không thể giả vờ không thấy Long Trần nữa, ngẩng đầu lên làm mặt lạnh:” Cậu muốn làm gì?”
“ Chúng ta đúng là tâm linh tương thông, nhìn một cái là biết anh muốn làm gì rồi, anh muốn làm một việc ba năm qua luôn muốn làm mà chưa làm.” Long Trần giọng vô cùng ôn nhu chân thành:
Oa, bốn phía xôn xao, dáng vẻ đó thì thằng ngu cũng biết là sắp tỏ tình rồi, Chu Văn Quyên như mọi khi vẫn lẻ loi một mình ngồi ở góc nhà ăn, nghe thấy lời này thì ánh mắt ảm đạm cúi đầu xuống.
Chuyện này có không ít tiền lệ, hôm nay lại thêm một người, An Gia Lộ đã quá quá quen, thở phào lấy lại tự tin thường ngày, nhìn Long Trần tủm tỉm cười:” Tôi rất khâm phục dũng khí của cậu, có điều cậu sẽ là người thứ n bị tôi từ chối, đả kích sẽ nặng nề lắm đấy. Long Trần, cậu chắc là muốn nói ra chứ?”
Vẫn kiêu kỳ như thế, ánh mắt chỉ liếc qua Long Trần một cái tiếp tục ăn, căn bản không để y vào mắt.