Tòa nhà cục công an thành phố tọa lạc ở đường Đông Quan rìa ngoại ô phía nam Lâm Phần, đã là qua trưa, chiếc xe chuyên dụng đi hơn 200 km dừng lại ở đây.
Hừa Bình Thu khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của cục trưởng Lưu Sinh Minh, ngồi xuống ghế cục trưởng. Lưu Sinh Minh nhận lấy tài liệu từ thư ký, đặt trước mặt xử trưởng Hứa, tự kéo ghế ngồi bên, nhìn vị lãnh đạo trên tỉnh xuống xem tài liệu, khó tránh khỏi suy đoán ý đồ của cấp trên là gì.
Có điều không dám hỏi nhiều, trong cái nghề này, anh cần biết sẽ nói với anh, anh không cần biết ngàn vạn lần đừng hỏi bừa. Người muốn tra dù sao cũng trong địa phận quản hạt của hắn, xảy ra chuyện gì thật sẽ phải chịu trách nhiệm lãnh đạo. Chỉ là, sao lại tra học sinh trường cảnh sát, lý luận thì hẳn không phải chuyện lớn, nhưng không phải chuyện lớn thì sao một vị đại xử trưởng cất công lặn lội tới vùng hẻo lánh này? Xem rất lâu, Hứa Bình Thu có vẻ không hài lòng, ném tư liệu lên bàn hỏi thẳng: “ Chỉ có chừng này thôi à?”
“ Vâng ạ, cơ bản chỉ có thế, Long Mãn Đường vốn là thanh niên trí thức Thiên Tân, đầu thập niên 90 xuống quê theo lời kêu gọi chi viện cho nông thôn khi chỉ mới 18, 19 tuổi. Về sau không đi nữa, ở lại đây an gia lập nghiệp, làm quản lý trong xưởng tráng men, sau nữa thì xưởng đổ bể liền đi kinh doanh, thân thích trực hệ không có ai.” Cục trưởng Lưu thầm kêu may mắn, hai ngày trước nhận được điện thoại của xử trưởng Hứa, mình đã đích thân tìm hiểu qua:
“ Không có gia đình, độc thân thì lấy đâu ra con trai?” Hứa Bình Thu kỳ quái hỏi chàng trai này bất kể chỗ nào cũng hết sức tà môn:
“ Chuyện là thế này ạ, do vị đồn trưởng cũ trong khu kể, nghe nói là năm xưa Long Mãn Đường có cô vợ đẹp lắm, nức tiếng cả vùng, họ cùng làm công nhân xưởng tráng men, có điều kết hôn không lâu thì vợ biến mất. Năm đó cải cách mở cửa, công nhân bị cho thôi việc rất nhiều, vợ ông ta đẹp như thế, không chịu nổi cuộc sống cơ cực, bỏ theo người khác không có gì lạ.” “ Không tái hôn à?”
“ Không ạ, ít nhất là không làm thủ tục kết hôn.” Ý cục trưởng Lưu là về phần chung sống không làm thủ tục thì không rõ:
Hứa Bình Thu tiếp tục xem tư liệu, một người cha đơn thân nuôi con khôn lớn không dễ dàng, có chút đồng tình với thân thế của Long Trần. Sự cô độc đề phòng của cậu ta hẳn do ảnh hưởng của việc người mẹ bỏ đi, xem học bạ, tư liệu hộ tịch của đồn công an, sổ y bạ, tài liệu ngân hàng, không phản ánh được gì hết.
Quan sát lãnh đạo nãy giờ cục trưởng Lưu vội biểu hiện: “ Tôi có chuyên môn tới đồn công an tìm hiểu, còn bí mật phái người đi hỏi chuyện trường học cũ của cậu ấy. Kết quả phát hiện, anh chàng này không phải dạng vừa đâu, khi học ở Cửu Trung, không ngờ tới Thập Nhất Trung gần đó thu tiền bảo kê, cả bảo vệ lẫn giáo viên trường nhắc tới Long Trần là lắc đầu ngán ngẩm.” Ồ, chuyện này làm Hứa Bình Thu chú ý ngay, cái này chân thật hơn tư liệu nhiều, thu tiền bảo kê? Ông không hề thấy ngạc nhiên.
Cục trưởng Lưu cho rằng suy đoán trúng ý đồ lãnh đạo rồi, tích cực khoe công: “ Còn về phần thường ngày đánh nhau với phá phách chắc chắn không thể thiếu. Phải rồi, thằng nhóc đó còn suốt ngày đi khiếu kiện vượt cấp, vì cha cậu ta mất việc không có tiền bố trí tái ổn định cuộc sống, chuyện vụn vặt bao năm rồi mà còn cứ lôi ra mãi, đâu phải khó khăn tới mức không sống nổi, đúng là bôi nhọ địa phương ... Xử trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đã làm rõ tình hình nhà đó, bất kể phạm tội gì cũng không bao che thiên vị, loại người này vào được trưởng cảnh sát tỉnh là do chúng tôi thẩm tra không kỹ càng, mặc dù là sai sót từ thời tiền nhiệm của tôi, có điều tôi vẫn có trách nhiệm ....”
“ À, đừng hiểu lầm, cậu ấy không có vấn đề gì hết, nếu là phạm tội thì không phải tôi tới rồi.” Hứa Bình Thu bật cười, vị cục trưởng này đã hiểu lầm ý lãnh đạo, cho rằng thằng nhóc tà môn đó phạm tội gì:
“ Á!” Cục trưởng Lưu kêu lên thất thanh: “ Tôi, tôi đã phái người đi khống chế cậu ta rồi.”
“ Làm càn, tôi bảo anh khống chế người bao giờ hả?” Hứa Bình Thu vỗ bàn nổi giận:
“ Không phải, không phải, xử trưởng Hứa .... Anh coi trọng như thế, tôi tưởng cậu ta phạm án ở tỉnh thành, vì thế ... Tôi, tôi sẽ thông báo cho họ ... “ Cái uy của lão đại trong hệ thống hình cảnh tỉnh không phải đùa, cục trưởng Lưu hồn vía lên mây vội vàng lấy di động ra gọi điện cho đội hình cảnh, ra lệnh chỉ được theo dõi không được bắt người:
Hứa Bình Thu không biết nói gì, bây giờ hình sự cơ sở điều tra đồng nghĩa với việc bắt người!
................ .......................
“ Xuống xe rồi, tới nhà khách đưa hoa quả.”
“ Thằng nhóc đó nhàn nhã nhỉ?”
“ Đó là học viên trường cảnh sát, đồng nghiệp của chúng ta đấy à? Không giống.”
“ Đội trưởng nói rồi, không được bắt người, chỉ giám thị.”
Trong một cái xe cà tàng có mấy nam tử đầu đinh áo khoác dày đang nhìn một người từ trên cái xe hàng nhỏ ở đầu đường vận chuyển từng sọt hoa quả vào bên trong nhà hàng bên đường. Thân phận thật của họ là hình cảnh, từ lúc nhận được nhiệm vụ đã là một ngày một đêm, mục tiêu rất rõ ràng, vòng vây đã bố trí kỹ lưỡng, vậy mà lại nhận được lệnh không bắt, chỉ giám thị.
“ Các anh nói thằng nhãi này phạm tội gì mà do đích thân cục trưởng phải đích thân chỉ đạo.”
“ Chắc gì, không phải học sinh trường cảnh sát à?”
“ Thì sao nào, không nghe câu, cảnh sát gây án, tội phạm nhường đường à, người biết gây tội ác thật sự, tuyệt đối không phải là phần tử tội phạm đâu.”
“ Giỏi thì nói với đội trưởng xem có ăn tát rơi răng không?”
Ba người trên xe bàn tán, người ở ghế phụ cảnh báo đối tượng đã ra, chiếc xe nát lại thong thả đi theo cái xe hàng phía trước, đi theo hơn một ngày nên biết rồi, mục tiêu đưa hàng xong lại về hiệu hoa quả ở Phố Nam.
Sắp hết năm, đường phố tràn ngập không khí rộn ràng ngày lễ, đèn l*иg đỏ đã giăng khắp phố phường, câu đối đã dán hai bên cửa, người đi đường tuy bước chân vội vã những có thêm nụ cười.
Đây là khu vực tiếp giáp với thành phố và nông thôn, hàng nông sản quy tụ nơi này, cách đó không xa là chợ kiểu cũ, sạp hàng san sát, hàng hóa bày ra cả đất, người ra ra vào vào xách túi thịt túi cá. Mức độ sinh hoạt của người dân có vẻ đã cao lên không ít, cảm giác rõ ràng nhất là xe hơi chạy đầy đường, tắc tới đi xe còn chậm hơn đi bộ. Xe theo đuôi chen chúc qua một đống xe moto, xe đạp, người đi bộ, bám chặt xe hàng không tha.
“ Ơ, sao không dừng ở hiệu mà đi tiếp?” Đội viên ở ghế phụ lái lên tiếng nói, chiếc xe cảnh sát đi qua hiệu hoa quả "Hương Quả Viên", không ngờ xe mục tiêu đột ngột dừng lại cách cửa hiệu không xa, làm họ phải dừng theo, già vờ mua bán:
“ Mẹ nó, thằng này thần kinh à, suýt lộ tẩy.” Lái xe lẩm bẩm chửi, sau đó trố mắt, cái xe hàng chạy ngược về phía sau:
Người ở ghế phụ lái ngăn cản đồng đội định lái xe tránh: “ Kệ, đừng lên tiếng, một người đi xuống theo dõi là được.”