Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 2: Đút cháo



Biệt thự Phong gia.

Cố Diên nằm trên giường của thiếu niên, có vô vàn nỗi lòng, cô nghĩ có lẽ là do mình đột nhiên té xỉu nên Phong Hi Niên mới có lòng tốt đưa cô về đây.

Chỉ là cô không biết, lúc cô té xỉu trước mặt anh, người thiếu niên trước nay trấn tĩnh lại kinh hoàng thất thố, cũng không biết mình được anh bế ra khỏi trường học trước mặt mọi người, ảnh chụp cũng leo lên top tìm kiếm của diễn đàn trường.

Cô có rất nhiều lời muốn nói, lại thấy mãi mà Phong Hi Niên chưa về, cô đang chuẩn bị ra ngoài tìm người, vừa mới mở cửa ra đã đâm vào lồng ngực vững chắc của thiếu niên.

Hơi thở thanh mát của thiếu niên vây lấy cô trong nháy mắt, đời trước hai người có tiếp xúc thân mật không ít lần, thế nhưng khuôn mặt Cố Diên vẫn đỏ bừng.

Bên này, Phong Hi Niên sợ thiếu nữ té ngã vì quán tính, vội vàng đưa tay ôm lấy Cố Diên, một ngày tiếp xúc thân mật những hai lần, dục vọng mà thiếu niên vất vả lắm mới áp chế được lại lần nữa bùng cháy.

“Ưm… Anh Hi Niên, anh đã trở lại rồi.”

Phong Hi Niên cho rằng cô sẽ đẩy mình ra, không ngờ cô lại làm nũng trong lòng mình. Nhưng cô không đẩy anh ra, anh không thể đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện khiến cô khóc lóc xin tha.

Vì thế, thiếu niên chủ động buông hai tay đặt bên hông thiếu nữ, cũng cố tình kéo xa khoảng cách giữa hai người.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Anh đã dặn dò phòng bếp làm đồ theo sở thích của cô, nhưng nhìn dáng vẻ này như chưa hề động đũa vậy.

“Không phải… là em đang đợi anh.” Cố Diên vội vàng phủ nhận, tuy rằng cô phản ứng chậm, nhưng cũng cảm nhận được Phong Hi Niên đột nhiên xa cách với mình.

“Chờ anh?”

“Em muốn anh Hi Niên đút em ăn.” Cố Diên ăn nói hợp tình hợp lý.

Đời trước, bởi vì sức khỏe của cô không tốt, lúc nào cũng ốm đau, Phong Hi Niên sẽ bớt chút thời gian tới trông cô ăn cơm, cũng không để người khác mà tự tay đút cho cô ăn. Cố Diên biết bản thân bây giờ cậy sủng sinh kiêu, nhưng cô thật sự muốn kéo gần quan hệ giữa hai người.

Từ khi lên cấp ba, quan hệ giữa hai người ngày càng căng thẳng, ăn cơm với nhau thôi cũng đã rất hiếm khi rồi, vậy mà bây giờ cô lại muốn anh đút cho cô? Trong lòng Phong Hi Niên có nhiều nghi vấn, thậm chí còn đưa ra phỏng đoán, ban đầu cô khóc đau lòng như vậy là vì Lâm Viễn từ chối ăn cơm với cô, bây giờ tìm kiếm sự an ủi trên người anh sao?

Phong Hi Niên không ngại chuyện Cố Diên xem mình là thế thân hay gì khác, nhưng cứ nghĩ đến việc cô tìm được sự an ủi từ anh xong lại chạy tới chỗ Lâm Viễn làm nũng cầu yêu, vậy là anh lại không nhịn nổi, không biết sẽ làm ra hành động gì để “tổn thương” cô. Anh khắc chế bản thân không tiếp cận cô, nhưng hôm nay là cô trêu chọc anh trước, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì anh cũng không muốn buông tay lần nữa.

Cố Diên không biết suy nghĩ trong lòng Phong Hi Niên, thấy nửa ngày trời mà anh không có động tác gì tiếp theo, đang định ngồi xuống tự ăn, không ngờ lại bị thiếu niên kéo vào lồng ngực, đặt cô ngồi trên đùi anh.

“Diên Nhi, em muốn ăn gì trước.”

Cố Diên không ngờ Phong Hi Niên lại dùng tư thế này đút cô ăn, hơn nữa, hơi thở của anh vây quanh khiến cô cảm thấy ấm áp, nháy mắt quên mất sự xa cách vừa rồi.

“Em muốn ăn cháo trước.” Cố Diên nhớ rất rõ, cháo vây cá hải sản của chị Trương là tuyệt nhất, đời trước cơ thể cô không tốt, không thể ăn được nhiều thứ, chỉ có món cháo này là ăn vô.

Phong Hi Niên vốn định chậm rãi múc từng muỗng cháo vào miệng thiếu nữ, nhìn thấy cái miệng lúc đóng lúc mở của Cố Diên, phản ứng cơ thể lại bán đứng anh. Lần trước khi cãi nhau, cô còn luôn miệng bảo anh đừng ỷ vào chuyện hai người quen biết nhiều năm để quản lý cô, lúc đó, anh lại không thể nói lời nào phản bác, giữa anh và cô chưa từng có tình cảm anh em, anh không thể chấp nhận chuyện cô thích người khác.

“Còn muốn ăn gì nữa không?” Một chén cháo nhỏ thôi mà Phong Hi Niên lại đút cô ăn cực chậm, anh chỉ hi vọng có thể ôm cô lâu thêm một chút.

“Anh Hi Niên, anh cũng mau ăn đi, cháo này ngon lắm, em múc một chén cho anh nha.”

Phong Hi Niên nhìn tay chân thiếu nữ luống cuống, giống như cô bé ríu rít đi theo anh hồi nhỏ đã quay trở về rồi.

“Cháo này ngon lắm sao?” Anh nhớ rõ từng món ăn vặt mà cô thích, tuy nhiên lại không có cháo.

“Ngon lắm, anh nếm thử là biết.”

Phong Hi Niên nhận lấy chén cháo Cố Diên đưa cho, nhưng lại đặt ở một bên, lần nữa kéo cô vào trong ngực.

“Vậy để anh nếm thử.”

Vừa dứt lời, anh đã hôn lên môi cô, ban đầu chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng khi môi chạm môi, thấy cô cũng không từ chối, anh bắt đầu chậm rãi gặm cắn môi cô, từng bước thâm nhập.

Thân mật như thế, Cố Diên không thể nào thở nổi, Phong Hi Niên chỉ muốn thử xem tâm ý của cô như thế nào, vậy mà lại lạc trong hương thơm của thiếu nữ, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao, cơ thể kêu gào muốn có nhiều hơn.

Cố Diên cảm nhận được bàn tay bên hông không ngừng siết chặt, một bàn tay khác đỡ sau đầu cô, trời đất quay cuồng, cô đã bị anh đè dưới thân.

Phong Hi Niên cạy mở đôi môi thiếu nữ, tiếp tục khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn, đầu óc Cố Diên trống rỗng, đời trước, không phải hai người chưa từng có hành động thân mật, trong trí nhớ của cô, trước nay Phong Hi Niên đều là người dịu dàng phong độ, chỉ sợ dùng sức một chút là làm cô tổn thương, nhưng bây giờ hơi thở của anh bá đạo bức người, giống như mãnh thú đã ẩn nhẫn rất lâu mới có được tự do.

Trái tim Cố Diên đập nhanh hơn, cô cũng dần chìm đắm trong nụ hôn này, thế nhưng tiếng gõ cửa lại kéo hai người từ vực sâu của dục vọng quay về hiện thực.

“Thiếu gia, bên Cố gia gọi tới, nói đã điều xe tới đón Cố tiểu thư rồi.”

Phong Hi Niên nghe lời quản gia nói, khó khăn lắm mới dừng lại được, quần áo của thiếu nữ dưới thân anh đã trở nên hỗn độn, đôi mắt xinh đẹp vì anh mà động tình, đôi môi sưng đỏ, lên án hành động anh vừa làm.

Suýt chút nữa, hai người đã lau súng cướp cò rồi, cô nhóc này, cô không biết hậu quả nếu vừa rồi không từ chối anh hay sao?

“Anh đưa em về nhà.” Giọng nói anh có hời khàn khàn, nói rồi định bế cô dậy.

Đầu óc Cố Diên cũng hoảng loạn, vừa rồi hai người còn nồng cháy như vậy, bây giờ anh đã định đưa cô đi sao?

“Em không về đâu.”

Nghe lời cô nói, tâm tình anh thay đổi nhanh như tàu lượn siêu tốc vậy. “Anh Hi Niên, em không về đâu, em muốn ở bên anh cơ.”