Sở dĩ nói cuộc thi ngôi sao trường học này khó khăn là vì hạng mục thi đấu không được chắc chắn, tính toàn diện tương đối cao, thậm chí còn có sự may rủi khá nhiều.
Ví dụ như vòng thi thứ nhất là tài nghệ, chỉ có thông qua bốc thăm, thí sinh mới biết được mình phải tham gia thi gì, là diễn tấu nhạc cụ hay là vũ đạo, cũng có thể là ca hát hoặc hội họa.
Cố Diên vốn không có chuẩn bị tham gia, bây giờ cô lại rất sẵn sàng, dù sao cô đã từng giúp đỡ Lâm Viễn rất nhiều trong cuộc thi này, đương nhiên chuyện cũ không thể lặp lại.
Chuẩn bị kế hoạch tính toán xong xuôi, bây giờ thời gian có hạn, tất nhiên cô không thể chuẩn bị một cách hoàn hảo nhất, chỉ có thể bổ sung điểm yếu của mình.
Thật ra cái gì Cố Diên cũng từng học, tuy rằng chưa tới mức chuyên nghiệp nhưng cũng có thể nói là tinh thông.
Nhạc cụ, vũ đạo, ca hát… từ nhỏ cô đã thích mấy chuyện này, hồi đó cô thích nhất là vẽ tranh, nhưng bây giờ đến bút vẽ cũng không thể cầm lên.
Mấy ngày nay phải chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi ngôi sao trường học. Phòng vũ đạo lớn như vậy, chỉ có một cô gái uyển chuyển nhảy múa.
Dáng người cô lả lướt mềm dẻo, động tác khi thì mềm mại, khi thì có lực.
Đã lâu lắm cô mới múa, hôm nay làm nóng cơ thể những hai tiếng đồng hồ mới bắt đầu nhớ lại những động tác vũ đạo khi xưa.
Trước đây, cô thích múa ba lê, khi đó, mẹ từng nói cô chính là công chúa ven hồ thiên nga.
Bây giờ cô lại thích các điệu múa cổ điển.
Phong Hi Niên đã lâu chưa xem Cố Diên múa, trong trí nhớ là hồi tiểu học, mỗi lần cô tập múa là anh sẽ đứng bên ngoài phòng vũ đạo ngắm trộm.
Chỉ thấy vạt áo thiếu nữ bay bay, thướt tha yểu điệu, quay đầu uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như bông tuyết.
Điệu múa nhẹ như hoa lan, lại tựa như rồng đang du ngoạn.
Cô giống như thần nữ trên bầu trời, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân đều xinh đẹp vô cùng.
Xong một khúc nhạc, Cố Diên còn chưa đã thèm nhưng sức lực đã không còn nữa, cô thở dốc, bị người nào đó ôm vào lòng từ phía sau.
Phong Hi Niên cảm thấy, bây giờ mình rất nghèo từ ngữ, không có từ ngữ nào có thể hình dung sự xinh đẹp của cô, sự xinh đẹp mà chỉ anh mới có được, ngửi thấy hương thơm trên người cô đã đủ làm anh hưng phấn rồi.
Nếu không biết sự xinh đẹp của cô không thể nào che giấu, anh thật sự muốn giấu cô đi.
“Thật muốn chơi em ở chỗ này.”
Cố Diên nghe lời nói của Phong Hi Niên, khuôn mặt vốn đã đỏ lên vì múa lại càng đỏ hơn.
Cô cảm nhận được vật nóng cứng rắn đang cọ vào mông mình.
Đầu ngón tay thon dài của thiếu niên vuốt ve cằm cô, ánh mắt đen như mực, giọng nói nặng nề, “Diên Nhi, bé cưng của anh.”
Trên người Cố Diên chỉ mặc mỗi chiếc váy múa bó sát đơn giản, Phong Hi Niên mới nói vài câu bên tai cô, hơi thở của anh đã khiến cô rối loạn.
Nhưng ba mặt phòng vũ đạo đều là gương lớn, nếu làm gì ở chỗ này, anh có thể thấy được bất cứ dáng vẻ động tình nào của cô qua gương.
Cô nhìn qua gương, thiếu niên anh tuấn khẽ hôn lên tai cô, đầu lưỡi liếm vành tai rồi dùng răng cắn khẽ, cả người Cố Diên như bị điện giật.
Quá xấu hổ.
Giữa hai chân Cố Diên đã ướt đẫm.
“Anh Hi Niên, buổi chiều em còn phải luyện tập kỹ năng sống nên không được…”
Phong Hi Niên nghe cô nói xong, ánh mắt sâu thẳm cũng không cân nhắc quá nhiều, bàn tay vốn đặt bên hông cô giờ đã tìm kiếm bên dưới váy.
Cố Diên cũng không biết mình dựa vào thanh ngang tập múa như thế nào, gậy th*t của anh đã đâm sâu vào trong huyệt nhỏ.
Cố Diên bị sức lực của anh làm cho trọng tâm không vững, ngực sữa lay động thu hút ánh mắt người nhìn.
Cô không thể chịu nổi khoái cảm, ê ê a a rên rỉ êm tai.
Phong Hi Niên tìm một vị trí thích hợp, tách hai chân cô ra ép lên thanh tựa, vòng eo của cô mềm mại, tư thế nào cũng dễ như trở bàn tay, lúc này, âm h* trắng nõn mở rộng, nơi này xinh đẹp như một đóa hồng nở rộ, cánh hoa phiếm hồng co rút vì bị dị vật xâm nhập.
Từ một bên gương có thể thấy rõ gậy th*t cứng rắn của anh đút thẳng vào huyệt nhỏ mềm mại của cô, hình ảnh vừa kích thích vừa dâm đãng.
Mắt cá chân Cố Diên còn đeo chuông bạc, theo động tác của anh, chuông bạc không ngừng lay động phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Theo tần suất ra vào của gậy th*t, tiếng cơ thể va chạm hòa lẫn với tiếng chuông bạc như một bản hòa âm cực kỳ phóng đãng.
Tư thế này vốn khiến người ta mệt mỏi không thôi, Cố Diên chỉ cảm thấy cơ thể mình như sắp rơi xuống rồi lại bị anh giữ chặt, anh hôn cũng dùng sức như muốn đoạt lấy tất cả hơi thở của cô vậy, khoang miệng tràn ngập mùi hương mát lạnh của anh, đầu lưỡi cô cũng đã tê dại.
Chống đỡ lồng ngực rắn chắc của anh, Cố Diên đã hoàn toàn bị đè lên gương sau, tay lớn nắm tay nhỏ, mười ngón tay đan xen triền miên.
Cố Diên vừa bị hôn sâu, huyệt nhỏ cũng bị chà đạp nặng nề, khoái cảm đau đớn khiến cô cảm thấy mình như đang múa, muốn bay lên trời luôn rồi.
Từ nay về sau, mỗi khi Cố Diên ép chân tập múa là lại nhớ tới người nào đó nhiệt tình yêu thương mình tại đây, thậm chí cô còn cảm thấy thanh ngang này nóng bỏng chứ không hề lạnh lẽo.
“Bé cưng, thoải mái không?” Anh chỉ muốn cô nhìn thẳng vào cảm xúc của mình.
Khoái cảm ập tới, trước nay cô đều mềm mại mẫn cảm, mà anh lại không biết tiết chế, lúc nào cũng như sói đói.
Cố Diên nhìn thấy mật dịch của mình dính lên cơ bụng của anh, lại nhìn thấy trên sàn nhà phòng tập chỉ toàn dấu vết hoan ái của hai người, đuôi mắt cũng đỏ bừng cả lên, nhìn trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Phong Hi Niên biết, sau khi sự xấu hổ của cô quay về, nhất định sẽ trách cứ anh tại sao lại “yêu” cô ở chỗ này.
Nhưng anh muốn cô phải nhớ rõ tình yêu mà anh dành cho cô, cô chỉ động tình với một mình anh.
Bởi vì liên tục hao phí sức lực vào chuyện học bù và luyện tập, Cố Diên không tài nào kiên trì nổi nữa, sau khi Phong Hi Niên bắn vào trong cơ thể cô thì cũng hôn mê.
Trong mơ, có người dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của cô, cô nghe thấy giọng nam trầm ấm quen thuộc nói lời âu yếm êm tai nhất thế gian.