Phong Hi Niên xoay người đi được một đoạn thì gặp được mấy người bạn vừa thi đấu xong, bọn họ cũng kéo anh cùng đi ăn món Nhật, nhìn bàn ăn muôn màu muôn vẻ, anh cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ uống mỗi một ngụm rượu gạo.
Nồng độ không thấp lắm, nhưng Phong Hi Niên có uống thế nào cũng không thấy say.
Cuối cùng, ra khỏi phòng bao lại gặp được ba người Ngụy Tử Khiên, Nguyễn Hạ Hầu và Tạ Yến Yến.
“O Hi Niên, sao cậu lại ở đây, tớ còn tưởng cậu với Tiểu Diên Nhi đi đâu tình chàng ý thiếp rồi chứ.” Ngụy Tử Khiên vừa thấy Phong Hi Niên đã mở miệng không suy nghĩ.
Anh không nói gì, cả người lạnh lẽo như băng.
Tạ Yến Yến đi theo bên cạnh Cố Diên rất ít khi nhìn thấy nam thần Phong lạnh lùng như vậy, nhưng cô có mắt hơn Ngụy Tử Khiên nhiều.
Vì thế mới thấp giọng hỏi Nguyễn Hạ Hầu, “Yêu đương đều thế này à? Một giây trước Tiểu Diên Nhi còn ngọt ngào cài hình của nam thần Phong làm hình nền điện thoại, nói muốn đi tìm người yêu, bây giờ đã cãi nhau rồi?”
Là con dân F.A, Tạ Yến Yến chân thành đặt câu hỏi.
Tuy rằng đã hạ thấp giọng nhưng Phong Hi Niên vẫn nghe được.
Thật ra lúc anh ảo não ngồi kia uống rượu đã tự trách bản thân vứt bỏ Cố Diên ở đó một mình, bây giờ nghe lời của Tạ Yến Yến lại càng tự trách mình hơn.
Là sức chiếm hữu mãnh liệt của anh quấy phá nên mới khiến cô tổn thương.
Phong Hi Niên mở điện thoại, hàng loạt cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn Cố Diên bảo sẽ ở nhà chờ anh.
Mấy người bọn họ còn định nói gì đó, chỉ nghe Phong Hi Niên nói, “Tôi về trước.” Rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Có lẽ đây là yêu đương đấy.” Nguyễn Hạ Hầu nhìn bóng dáng Phong Hi Niên biến mất rồi tự lẩm bẩm.
Cố Diên không tìm thấy Phong Hi Niên, chỉ có thể trở lại chung cư gần trường của anh, cô muốn chờ anh trở về.
Nhưng liệu anh có muốn gặp cô nữa không?
Cố Diên nhớ tới trước kia, mỗi lần cô gây rắc rối, lần nào Phong Hi Niên cũng gánh vác rồi xử lý cho cô, lần nào cô cũng làm bánh kem tới gặp anh nhận lỗi. Tuy rằng cuối cùng bánh kem cũng do cô ăn, nhưng nói thật, Phong Hi Niên chưa từng thật sự tức giận với cô bao giờ, kỹ năng dỗ người của cô chưa từng có tác dụng.
Vì thế cứ theo tiền lệ, Cố Diên bắt đầu tự tay làm một chiếc bánh basque đơn giản ngon miệng.
Vừa làm vừa lên mạng đăng bài nặc danh hỏi, bạn trai tức giận thì phải dỗ thế nào?
Trong nháy mắt, bên dưới đã có hàng loạt bình luận:
[Hahahihi]: Cãi nhau không để chia tay thì đều để rắc cơm tró cả!
[Bội Bội]: Đương nhiên vũ khí giết người của con gái chính là nấu ăn, người ta nói rồi, đường đến trái tim của người đàn ông phải đi qua dạ dày.
[Lâm Lâm Lâm]: Bạn trai cô không tức giận nếu nhìn thấy câu hỏi này đâu. [Jason]:
Use your body!
…
Bên dưới còn rất nhiều bình luận nữa đang chờ Cố Diên nghiên cứu, nhưng tiếng mở cửa lại vang lên.
Nhìn thiếu niên vừa bước vào, trong đầu Cố Diên lại hiện ra câu trả lời của người vừa rồi.
Use your
body!
Vừa vào cửa, Phong Hi Niên đã thấy cô gái mình thương nhớ, trên người cô đeo chiếc tạp dề hình mèo con, bơ trên tay mới đánh được một nửa, trên mặt còn dính bột mì trắng, hai mắt chớp chớp vô cùng đáng yêu.
Phong Hi Niên biết mình không có sức chống cự với Cố Diên, nhưng anh vừa mới vứt bỏ cô một mình, trong lòng còn tự trách, nếu bây giờ đã làm mấy hành động thân mật, cô khi cô sẽ cảm thấy anh đúng là đồ dâm dục.
Phong Hi Niên đi qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, khắc chế cơn động tình, giọng nói khàn khàn quyến rũ, “Diên Nhi, anh xin lỗi.”
Anh không nên bỏ cô lại một mình, cũng không nên không nghe điện thoại của cô.
Thiếu nữ xoay người ôm lấy eo anh.
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt khiến tim Cố Diên lỡ mất một nhịp, “Anh Hi Niên… Diên Nhi chỉ thích mình anh thôi.”
Cô nhón mũi chân, nhưng thiếu niên vẫn phải cúi đầu thì cô mới chạm được vào môi anh. Thiếu nữ ngậm lấy cánh môi của anh, khẽ mút như đang ăn thạch trái cây, cô vốn không biết chủ động, lúc này cũng rất cẩn thận vươn đầu lưỡi chạm vào nơi mềm mại kia.
Phong Hi Niên chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn rối loạn. Ham muốn kìm nén trong lòng càng trở nên kích động.
Cố Diên vừa định kết thúc nụ hôn này, thiếu niên lại đưa tay chế trụ cổ cô, đè cô lên mặt bàn nấu ăn phía sau, nụ hôn của anh mang tính xâm lược, Cố Diên còn chưa ý thức được tình huống bị hoán đổi, răng đã bị anh cạy mở, đầu lưỡi thu hút sự chú ý của cô.
Môi lưỡi dây dưa với nhau, nụ hôn của anh rất sâu, Cố Diên cũng không biết hai người hôn nhau bao lâu, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn không còn sức lực, đầu óc như người say xe, quần áo trên người bị anh cởi ra từ lúc nào, gần như không thể thở nổi nữa, Phong Hi Niên mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô.
Cố Diên thở dốc, nhưng Phong Hi Niên nhìn miệng nhỏ khẽ nhếch kia lại cầm lòng không đậu cúi người hôn môi cô tiếp, anh đã sớm bị trúng độc của cô, thậm chí ngày càng nghiện cô hơn.
Cũng may trong nhà bật máy sưởi, Cố Diên cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng cô vẫn thẹn thùng, mặc dù hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng lộ ngực thế này trước mặt Phong Hi Niên khác hoàn toàn so với mối tình đầu đơn thuần mà cô tưởng tượng.
Cố Diên bị anh ôm ngồi trên bàn nấu ăn, giờ phút này, khuôn mặt cô đã đỏ bừng, chỉ có thể vùi mình vào trong ngực thiếu niên.
“Em đang làm bánh kem sao?” Phong Hi Niên nhìn thấy vật liệu bên cạnh cô thì hỏi.
Giọng nói anh trầm thấp quyến rũ, Cố Diên vốn đã u mê mấy người có giọng nói hay, nghe lời này của Phong Hi Niên, cả người cũng mềm nhũn.
Kỹ năng nấu nướng của Cố Diên khá tốt.
“Muốn làm bánh kem để xin lỗi anh Hi Niên đó.” Giọng nói của cô có hơi ảo não.
“Đồ ngốc, là anh làm sai trước.” Thấy anh nói vậy, cô không khỏi mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.
“Nhưng mà nếu Diên Nhi muốn xin lỗi thì anh phải nhận thôi.”
Cố Diên không hiểu nghĩa trong lời nói của anh, lại thấy anh dùng ngón tay quết bơ rồi bôi lên trên n/úm v/ú của cô.
Cảm xúc lạnh lẽo khiến Cố Diên run lên, vừa định từ chối, Phong Hi Niên lại quết thêm bơ bên n/úm v/ú khác.
Đầu vú hồng nhạt kiều diễm ướt át dính chút bơ trắng như là tô điểm thêm cho bộ ngực sữa trắng như tuyết của cô, vừa xinh đẹp lại vừa dâm đãng, cơ thể của cô chỉ cần khẽ động, chút bơ trắng kia lại run rẩy như sắp rớt xuống.
“Anh Hi Niên…” Giọng nói của cô run rẩy.
“Diên Nhi tự coi mình là bánh kem để tặng anh, được không?” Lời nói của anh mê hoặc.
Dưới cái nhìn của Phong Hi Niên, đầu óc Cố Diên nóng bừng, chậm rãi gật đầu đồng ý. Ai có thể chống cự được sự quyến rũ này của anh chứ.
Phong Hi Niên cũng không khách khí há miệng ngậm lấy đầu v* của cô rồi không ngừng liếm mút, khóe miệng anh đã dính bơ, vươn đầu lưỡi đảo quanh đầu vú đã cứng, hôm nay, trong sự điên cuồng của Phong Hi Niên lại mang theo chút khắc chế, sức lực lúc nhẹ lúc nặng, Cố Diên bị anh liếm láp không ngừng rên rỉ, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.
“Bé cưng thật nhiều nước.”
Hai mắt Cố Diên mê ly, ngón tay anh đút vào trong huyệt nhỏ đã kéo ra vài sợi chỉ bạc.
“Có phải âm h* nhỏ dâm đãng của Diên Nhi khát lắm rồi không?”
Bị dục vọng khống chế, cô chỉ biết mê mang gật đầu, bên dưới rất ngứa, muốn gậy th*t lớn đút vào.
Cố Diên chỉ chờ dương v*t lớn của Phong Hi Niên mạnh mẽ chiếm lấy mình, nhưng giữa hai chân lại chợt lạnh lẽo.
Phong Hi Niên nhét từng quả nho vào trong huyệt nhỏ, nho này Cố Diên mới vừa lấy ra từ tủ lạnh dự định làm bánh, cảm giác lạnh lẽo kích thích huyệt nhỏ co rút, số lượng nho càng tăng, cô càng cảm thấy quả nho đi vào càng sâu, huyệt nhỏ của cô đã căng hết mức.
Cố Diên vừa bị liếm láp đầu vú, vừa bị nho lạnh xâm nhập, đúng là băng lửa kích thích đồng thời.
Chỉ trong chốc lát, cửa huyệt mấp máy rồi phun nước, đã không phân biệt rõ là mật dịch hay là nước từ quả nho nữa.
“Ha… Diên Nhi… không được…”
Phong Hi Niên buông tha cho đầu vú của cô, đặt hai chân cô lên trên bàn, anh cúi đầu, dùng sức mút âm h* vừa cao trào một cái.
“A… a… ha…”
Vách động của Cố Diên vừa mới co rút, cao trào thay phiên nhau kéo tới. Cô nghe được tiếng nuốt nước, là anh Hi Niên đang uống mật dịch và nho bị kẹp trong huyệt nhỏ của cô, tưởng tượng như vậy, đóa hoa nhỏ lại xoắn chặt theo bản năng rồi phun ra mật dịch.
Khi trái nho cuối cùng được anh nuốt vào bụng, Cố Diên vẫn còn đang cao trào chưa lấy lại tinh thần. Từng ngón tay trắng bệch siết chặt lấy lưng anh, nơi đó cũng đã xuất hiện vệt đỏ.
Phong Hi Niên cũng gấp không chờ nổi, đút gậy th*t thô dài vào trong huyệt nhỏ vừa cao trào, gậy th*t dữ tợn đút vào trong cửa huyệt nhỏ xinh, bởi vì vừa mới khẩu giao, âm vật đỏ tươi non nớt lộ ra, trông rất yếu ớt đáng thương.
Cố Diên chỉ cảm thấy huyệt nhỏ bị xỏ xuyên, gậy th*t nóng bỏng khuếch trướng đường đi chật hẹp, lần nào cũng vào sâu tới đáng sợ.
Bụng nhỏ của cô cũng đã phình lên, thiếu niên dùng sức từng chút một chạm tới cửa tử c*ng của cô.
Bên tai Cố Diên chỉ có tiếng nước dính dớp và tiếng cơ thể va chạm, cô bị đè trên bàn nấu ăn, cảm thấy mình như một chiếc bánh kem sắp bị ăn sạch.
Phong Hi Niên cũng chỉ vừa mới bắt đầu, anh biết cô yếu ớt, nhưng vẫn không nhịn được muốn bắt nạt cô.
Cố Diên không biết mình bị đè trên bàn bao nhiêu lâu, mãi cho tới khi mặt đá cẩm thạch phía sau lưng cô nóng lên, cuối cùng anh cũng ôm cô tới sofa phía sau.
Cảm giác lấp đầy này khiến cả người Cố Diên thoải mái, nơi nơi tê dại. Cả người cô sắp chìm vào sự mềm mại của ghế sofa, chỉ có thể dùng chân quặp chặt lấy eo anh, không ngừng nâng mông tiếp nhận bão tố từ anh.
Mãi cho tới khi trăng treo lên cao, tiếng rên rỉ kiều diễm trong căn phòng vẫn khiến người ta phải đỏ mặt.
Cố Diên không biết Phong Hi Niên làm bao nhiêu lâu, cô chỉ cảm thấy trong huyệt nhỏ và trên người đều dính đầy tinh d*ch của anh, trên mặt bàn nấu ăn hay sofa cũng đều có chứng cứ hoan ái của hai người.
Nhưng anh vẫn tràn trề sinh lực, mỗi lần bắn tinh xong chưa bao lâu, gậy th*t lại nhanh chóng khôi phục, sau đó anh lại giữ lấy eo cô rồi thẳng lưng đút vào, nơi giao hợp chỉ toàn chất dịch nhờn.
“Anh Hi Niên…” Cô kêu tên anh như một bé mèo con tìm kiếm sự che chở. “Anh ở đây, Diên Nhi.”
Vẫn luôn ở đây, sẽ không bỏ em một mình.
Trong lúc mơ màng, cô hoảng hốt nghe thấy anh nói,
“Diên Nhi, em là của anh, mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh.”
—— Diên Nhi chỉ thuộc về mình anh Hi Niên.
Vở kịch nhỏ: Nữ minh tinh nhà tôi.
Cố Diên rất thích uống trà sữa nho, nhưng lúc cô trùng sinh trà sữa vẫn chưa thịnh hành như đời trước, cho nên bình thường chỉ đành tự chế ở nhà.
Sau khi Phong Hi Niên biết được thì đầu tư vào vài thương hiệu trà sữa dưới danh nghĩa tập đoàn.
Mãi cho tới khi mấy thương hiệu trà sữa được đưa ra thị trường sớm hơn dự kiến, Cố Diên còn cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Cố Diên rất vui vẻ, uống trà sữa đúng là hạnh phúc không gì sánh bằng. Cố Diên thích trà sữa, nhưng cần phải duy trì dáng người.
Có một lần, trước khi xuống xe cô đưa ly trà sữa nho uống được một nửa cho Phong Hi Niên, dù sao cũng không thể để người đại diện phát hiện ra chuyện cô lại trộm uống trà sữa được.
Vì thế, nội bộ công ty lại oanh động. Boss lớn cũng uống trà sữa sao?
Tôi thấy rồi, hình như là trà sữa nho! [Ảnh đi kèm.]
Chỉ thấy trên tay Phong tổng chưa từng uống trà sữa bao giờ là một nửa ly trà sữa nho màu tím.
Chỉ trong chốc lát, Cố Diên đã nhận được một tin nhắn wechat. [Muốn Diên Nhi dùng huyệt nhỏ ép nước nho.]
Vừa mở điện thoại ra đã thấy được tin nhắn lộ liễu này, tức khắc, khuôn mặt Cố Diên đỏ bừng.
Vẻ mặt người đại diện bên cạnh nghi hoặc, “Em sao thế?”
Cố Diên rút ra kinh nghiệm xương máu, giơ tay quyết tâm, “Chị Thanh, sau này em sẽ không bao giờ uống trà sữa nữa.”
Người đại diện nghe cô nói vậy thì lộ ra nụ cười vui mừng như một người mẹ, “Đúng vậy, đây là tính tự giác mà minh tinh nên có.”