Dụ Trúc Mã

Chương 2



Chờ mãi mà người bên cạnh không lên tiếng,Lư Hiểu Khê đưa tay nhỏ nắm lấy vạt áo của cậu mà lay.

- Anh ơi.

Nghe thấy giọng nói non nớt gọi mình,Quý Trạch Viễn liền bừng tỉnh.Cậu nhạt nhẽo trả lời rồi đứng lên đi vào nhà.

- Không rảnh.

Bà nội Quý trông thấy vậy thì liền nhỏ giọng an ủi cô bé.

- Thằng bé này thật là,để bà nội chơi cùng Hiểu Hiểu nhé.

- Dạ cháu không sao ạ,chắc anh Trạch Viễn muốn làm bài tập.Cháu vào học bài cùng anh ấy.

Ông nội Quý với gương mặt nghiêm nghị nhìn vào bên trong nhà rồi lại nhìn qua cô bé đáng yêu Lư Hiểu Khê.

- Để tụi nhỏ chơi với nhau,bà lớn tuổi rồi biết gì mà chơi.

'.....'

Lư Hiểu Khễ mỉm cười ngọt ngào rồi chạy vào,tính tình này của cậu hẳn là di truyền từ ông nội Quý mà.Nói chuyện thật sự khiến người khác không kiềm được mà câm nín.

Rất nhanh cô đã tìm thấy cậu ngồi ở một góc trong phòng.Trên gương mặt Quý Trạch Viễn vẫn mang nét của con nít nhưng thần khí trên người lại khác hoàn toàn.Cảm giác như là một người trưởng thành.Cậu yên tĩnh ngồi đó mà làm bài tập,cũng không vì sự xuất hiện của cô mà ngước mắt nhìn.

Cô rất biết điều nên không làm phiền đến cậu,chân ngắn đi đến trước ghế ở đối diện mà ra sức leo lên.Ngồi vững trên ghế cô mới thở nhẹ một hơi,đôi mắt to tròn nhìn đến quyển vở trước mặt.

Tuy cô chỉ học lớp lá nhưng nhìn vẫn hiểu,anh Trạch Viễn là đang làm toán.Chỉ là cô không biết làm thôi,ít nhất là nhận dạng được vài con số.Căn phòng rộng lớn thoang thoảng mùi gỗ,tiếng vi vu từ máy lạnh phả đến xua tan đi cái nóng mùa hè.

Lư Hiểu Khê chán nản nằm bò ra bàn,đôi mắt nhỏ vẫn chăm chú mà quan sát cậu làm bài tập.Chăm chú nhìn một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến,hai mí mắt thành công hạ xuống.Cô bé Hiểu Hiểu liền chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến giờ cơm trưa thì cô liền bị giọng nói trong trẻo của Quý Trạch Viễn đánh thức.



- Này,dậy đi.

Lư Hiểu Khê mơ màng dụi mắt nhìn cậu rồi lại ngồi thẳng lưng.Cô nhảy tọt xuống ghế,thản nhiên mà nắm lấy bàn tay của Quý Trạch Viễn.

- Đến giờ cơm rồi ạ,chúng ta mau đi ăn cơm thôi.

'....'

Quả nhiên xem đây thành nhà máy mình luôn rồi,Quý Trạch Viễn liếc mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay mình rồi nhẹ lắc đầu.Cậu cũng không vung ra,cô cũng không phải lần đầu nắm tay cậu.Bọn họ còn ngủ chung một giường luôn rồi đấy.

- -----------------------

Tháng 7 tựu trường,trên làn đường hai bên phụ huynh nắm tay con mình đi lại đông đúc.Cha Lư Dực nắm tay con gái đứng trước cổng trường.

Năm nay Lư Hiểu Hiểu chính thức bước vào lớp một.Ngôi trường cô theo học là trưởng Tiểu Học Đại Trung cách nhà bọn họ chỉ 15 phút đi đường.

Cơ thể của cô cao hơn một chút cũng trắng lên một chút.Nhưng nhìn vào cũng không có gì nổi bật chỉ là tạm được.Cô ngoan ngoãn đi bên cạnh cha tiến vào bên lớp học.

Vừa vào đến cửa lớp liền trông thấy một cô gái tuổi trung niên với gương mặt phúc hậu vui vẻ chào đón hai cha con.

- Tôi là Trần Khương,giáo viên sau này của lớp 1A.

- Chào cô,sau này con bé Hiểu Hiểu nhờ cô chăm sóc rồi.

- Nên làm nên làm mà.

Nói xong Lư Hiểu Khê liền được cô giáo dắt vào trong lớp.Cô Trần nhìn theo chiều cao mà xếp chỗ ngồi.Chiều cao của cô ở tầm trung nên ngồi ở giữa dãy giữa lớp học.

Đôi mắt mông lung nhìn đám trẻ trong lớp,ngày thường cô đi theo Quý Trạch Viễn là thế nhưng ở trước mặt bạn học khác thì lại có hơi nhút nhát.

Cứ thế Lư Hiểu Khê ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi học đến giờ ra chơi.Không cần nghĩ nhiều cô liền nhanh chân chạy ra khỏi lớp học,Quý Trạch Viễn học lớp 2 ở tầng hai.Cô là muốn đi tìm cậu chơi cùng a~

Đứng bên ngoài phòng học của lớp 2,chỉ cần liếc mắt nhìn vào bên trong liền phát hiện ra Quý Trạch Viễn.Tuổi còn nhỏ nhưng cũng không thể che lấp được ánh sáng hào quang trên người của cậu.



Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau.Đôi mắt cậu đen láy như bầu trời đêm tĩnh mịch.Phản chiếu sự thờ ơ lạnh nhạt không hợp với lứa tuổi.

Nhìn riết thành quen cô còn lâu mới bị vẻ ngoài của cậu mà sợ.Lư Hiểu Khê mang tâm hồn trẻ con mà vui sướng chạy về phía của Quý Trạch Viễn.

Bởi vì thân hình của cậu cao nên ngồi ở bàn cuối lớp,cô đi vào cũng rất tiện.

Nào ngờ chưa chạm đích liền bị người ta ngăn lại,Lư Hiểu Khê đưa mắt ngơ ngác nhìn hai chị gái trước mắt.Khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con mà trừng lấy cô.

- Nhóc mập,em chạy vào lớp bọn chị làm gì?

- Mau về lớp học đi,đây không phải chỗ để chơi.

"....."

Cô đưa ngón tay ngắn tròn trĩnh chỉ về hướng của Quý Trạch Viễn.Miệng nhỏ cố gắng giải thích.

- Em tìm anh Trạch Viễn.Em là tới chơi cùng anh ấy,em không có chạy loạn a.

Hai cô gái vừa nghe thấy tên của cậu thì liền quay phắt lại nhìn để xác minh.Nhưng hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm nào của cậu cả.

Quý Trạch Viễn là ai kia chứ,điểm số thì không cần phải nói luôn đứng nhất.Vẻ ngoài điển trai,gia thế giàu hiển hách.

Trong suy nghĩ của trẻ con thì người đẹp chỉ chơi cùng với người đẹp.Sẽ không chơi cùng những người xấu xí.Thế là liền hậm hực đuổi Lư Hiểu Khê.

- Nhóc con mau về lớp đi.

- Còn nhỏ mà đã mê trai rồi.

“….”

Lư Hiểu Khê rốt cuộc cũng chỉ là cô bé ngây thơ 6 tuổi.Cô có chút tủi thân nhìn mũi giày của mình,sao bọn họ luôn miệng chê cô xấu xí vậy.Gương mặt của cô đâu xấu đến như vậy.